Tôn Điềm Điềm không tiếp tục nói nữa, bà nội Tôn sao mà không biết được cơ chứ?
Tôn Thừa và Diệp Giai Lan vô cùng yêu nhau, căn chung cư kia chứa đựng những hồi ức tốt đẹp của hai người họ, cho nên Diệp Giai Lan luyến tiếc chuyển đi nơi khác, cũng không tái hôn.
Bà nội Tôn thở dài: “Thôi được rồi, không nói đến chuyện này nữa.”
Tôn Điềm Điềm thấy cảm xúc của bà nội đang không vui, làm nũng nói: “Bà nội, lâu rồi bà cháu mình không gặp nhau, Điềm Điềm rất nhớ bà, bà có nhớ Điềm Điềm không ạ?”
Bà Tôn cười: “Nhớ lắm.” Nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Rõ ràng tuần trước mới gặp nhau, bà không có quên đâu.”
Tôn Điềm Điềm cười hì hì tiếp tục vui vẻ trò chuyện cùng bà Tôn.
Bữa cơm trưa này, dì Lý và dì Vương làm những món mà Tôn Điềm Điềm thích ăn.
Tôn Điềm Điềm vui vẻ ăn cơm, đôi lúc còn cười nói vài câu với bà Tôn. Bà nội cũng cười không khép miệng lại được.
Tôn Hoài Đường nhìn Tôn Điềm Điềm, biết cô cố ý không nói chuyện với mình.
Ăn cơm trưa xong, bà nội Tôn trở về phòng nghỉ ngơi.
Tôn Điềm Điềm cũng không thèm nhìn Tôn Hoài Đường, đứng dậy nhanh chóng chạy lên lầu.
Tôn Hoài Đường vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng Tôn Điềm Điềm đã nhanh hơn một bước. Khóe môi anh hơi giật giật, trơ mắt nhìn cửa phòng Tôn Điềm Điềm đóng chặt.
Tay anh cầm then cửa cố gắng mở ra, khẽ gõ cửa: “Điềm Điềm?”
Bên trong không có phản ứng, Tôn Hoài Đường lại muốn gõ cửa, nhưng dì Lý và dì Vương còn ở dưới lầu, sợ họ phát hiện nên anh liền dừng lại.
Đến bữa cơm chiều, Tôn Ngọc cũng không trở về, nói rằng công ty có tiệc rượu.
Tôn Điềm Điềm vẫn như cũ không để ý Tôn Hoài Đường.
Nửa đêm, Tôn Điềm Điềm xuống lầu uống nước. Đi đến ngã rẽ ở lầu hai liền nghe được tiếng rên rỉ truyền đến.
“Ưm…”
Là tiếng của cô Tôn, cửa phòng của cô ấy cũng không đóng chặt.
Nhìn ánh sáng le lói khẽ lọt ra từ cửa phòng Tôn Ngọc, Tôn Điềm Điềm đang muốn rời đi thì nghe được âm thanh ái muội trong phòng —
“Thoải mái không?”
“Ưm… Nhanh một chút…”
Tôn Điềm Điềm hoảng sợ đứng lại.
Trợ lý Trình?! Sao lại ở trong phòng của cô Tôn? Mà lại cùng cô mình…
Bỗng nhiên, Tôn Điềm Điềm bị ai đó kéo đi, cô sợ tới mức chuẩn bị hét lên thì bị che miệng lại, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, “Đi lên lầu.”
Lên đến lầu ba, Tôn Hoài Đường đưa cô về phòng ngủ.
Tôn Điềm Điềm vẫn còn chìm trong hoảng hốt, cô nhìn Tôn Hoài Đường, khóe môi giật giật, không biết phải nói thế nào.
“Em nghe được sao?”
“Dạ, cô và trợ lý Trình… Không phải, hình như em nghe nhầm…”
“Đúng vậy, hai người đó chính là loại quan hệ này.” Tôn Hoài Đường thản nhiên nói.
“Anh…” Tôn Điềm Điềm lần nữa hoảng hốt, “Biết sao?”
“Ừ.”
Tôn Điềm Điềm vội vàng nói: “Trợ lý Trình thích con gái sao? Chị ấy thích cô sao? Chị ấy có…” lừa gạt cô Tôn không.
Đoạn sau cô không dám nói tiếp, cô Tôn mấy năm nay thật sự quá khổ sở, phải quản lý toàn bộ xí nghiệp của gia đình. Cô cảm thấy đau lòng cho cô Tôn, không thể không lo lắng cho cô ấy.
“Trợ lý Trịnh ở công ty mười hai năm, cũng đã giúp mẹ mười hai năm qua, cùng mẹ vượt qua vô vàn cửa ải khó khăn, nếu có ác ý với công ty thì đã thành công từ lâu. Cô ấy, thật sự thích mẹ…” Là thích phụ nữ.
Tôn Hoài Đường dừng lại.
Tôn Điềm Điềm cũng là phụ nữ.
Anh bỗng nhiên tới khi sáng, Tôn Điềm Điềm nói trợ lý Trình rất đẹp trai, thậm chí có thể bẻ cong cô.
Cô thật sự sẽ bị Trịnh Khiết bẻ cong sao?
Cô sẽ thích Trịnh Khiết sao?
Không không, Điềm Điềm đã nói thích mình, cô đã nói muốn ở bên cạnh mình mãi mãi.
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa… Em nghĩ vì sao mẹ lại nhận nuôi anh? Vì sao tới giờ mẹ vẫn không kết hôn sinh con?”
Tôn Điềm Điềm suy tư.
Qua một hồi, Tôn Hoài Đường sắp xếp cẩn thận sắp xếp các suy nghĩ trong đầu, anh bình tĩnh như vừa sử dụng một liều thuốc an thần—
Anh hít sâu một hơi, dùng giọng nói khẳng định, chân thành nói: “Đúng là mẹ và trợ lý Trình thật sự yêu nhau, không có ai lừa gạt ai cả.”
Tôn Điềm Điềm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tôn Hoài Đường, lẳng lặng suy tư, lẩm bẩm nói: “Anh nói… Cô nhận nuôi anh, là vì… Hai người họ yêu nhau?”
Đó là lý do đến tận bây giờ cô Tôn vẫn chưa kết hôn, chính vì cô ấy và trợ lý Trịnh yêu nhau, cả đời này cũng không có ý định sinh con.
Tôn Điềm Điềm cố nén cảm xúc, hỏi Tôn Hoài Đường: “Anh… Sao anh biết chuyện của họ?”
“Cũng giống em, không cẩn thận nhìn thấy.”
“Lúc nào?” Tôn Điềm Điềm tiếp tục hỏi.
“Sớm hơn em mấy năm.”
Lúc ấy cửa gara chưa đóng, anh đã vô tình nhìn thấy Tôn Ngọc và Trịnh Khiết đang hôn nhau trong xe. Trịnh Khiết cũng phát hiện ra anh, nhưng vẫn không để ý mà tiếp tục công chuyện của mình. Tuy anh hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng nhịn xuống mà bình tĩnh lại, làm như không có gì xoay người rời đi.
“Vậy anh không…” Nói cho bà hay ai khác sao?
Tôn Hoài Đường trước giờ đều rất thông minh, lại vô cùng hiểu chuyện. Khi đó, anh biết chuyện của Tôn Ngọc và Trịnh Khiết là như thế, cũng không nói cho một ai nghe vì sự tôn trọng đối với bọn họ.
“Không nói với ai, trừ em.” Tôn Hoài Đường trầm giọng nói.
Tôn Điềm Điềm hít một hơi thật sâu, lựa chọn tin tưởng cũng như dần chấp nhận chuyện đêm nay mình thấy được. Cô cũng không rối rắm quá lâu, quyết định quay về phòng đi ngủ.
“Em muốn đi ngủ, anh ngủ ngon.”