Trên mặt Tôn Hoài Đường mang đầy vẻ áy náy và đau lòng.
“Còn đau không?”
“Có chút thôi, em không sao, bôi thuốc mỡ vài lần là sẽ hết.”
Đêm qua anh đã bôi thuốc cho cô, sáng nay cũng bôi thêm hai lần, vì thế cô cũng không thấy quá khó chịu.
Tôn Điềm Điềm nhìn Tôn Hoài Đường đang cúi đầu kiểm tra hoa huy*t của mình, hơi xấu hổ.
Ngày hôm qua anh quá bá đạo, không khác gì trong giấc mơ của cô.
Tối qua anh… Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng anh Đường như vậy, cả người như bị mất khống chế, mặc cho cô khóc lóc cầu xin, nhưng anh không nói gì, chỉ liên tiếp đưa đẩy eo hông, thậm chí còn dụ cô nói ra những lời dâm mĩ, hình ảnh nghiêm túc thường ngày đều biến mất…
Tôn Điềm Điềm lắc đầu che mặt, không thể tin được! Nhưng mà… Cũng rất sướng!
Có lẽ vì đây là lần đầu cả hai cùng nhau được đi du lịch riêng cùng nhau, nên không kiêng nể gì mà liên tục làm tình. Trước kia anh Đường không bùng nổ như thế, hôm qua lại vô cùng hoang dã, cô nhớ lại có chút thèm muốn…
“Bôi thêm chút nữa.”
hoa huy*t đã đỡ hơn ngày hôm qua rất nhiều, Tôn Hoài Đường lấy thuốc mỡ ra bôi thêm.
Bên dưới truyền đến cảm giác mát lạnh, Tôn Điềm Điềm hơi hóp bụng lại, tiểu huyệt cũng run run rẩy rẩy.
Thuốc mỡ tạo thành một lớp keo bóng trên miệng huyệt, thịt non xung quanh hơi co lại, ánh mắt Tôn Hoài Đường nóng lên, hầu kết trượt lên xuống lập tức đứng dậy.
“Anh xin lỗi, Điềm Điềm, đêm qua anh không thể kiềm chế.”
Anh lại xin lỗi, từ lúc cô tỉnh lại cũng đã nói rất nhiều lần.
Tôn Điềm Điềm trợn mắt, cô không phải là người dễ nổi nóng, huống hồ cô cũng thích thú, không những thế, Tôn Điềm Điềm thích anh như vậy, hay đó là sở thích thầm kín mà cô chưa khám phá ra?
“Anh Đường.” Cô nắm lấy ngón tay anh, nói: “Em thích anh như đêm qua.”
Cường thế ra lệnh, động tác bá đạo, giọng nói lạnh lùng, nụ cười mị hoặc… Tất cả đều khiến cô mê mẩn.
Tôn Hoài Đường cứng người, không nghĩ đến cô sẽ nói thế. Một lúc lâu sau, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Em thật sự thích vậy sao?”
“Dạ.” Tôn Điềm Điềm gật đầu, suy nghĩ gì đó lại nói: “Nhưng lần sau phải nghe em nói.” Bây giờ cổ họng cô vẫn còn đau, giọng nói thều thào.
Tôn Hoài Đường cười, anh biết Điềm Điềm không nói dối anh, cô thích như vậy.
Trong đầu bỗng hiện ra nhiều hình ảnh khác nhau…
“Được, lần sau nghe lời em. Điềm Điềm ăn cơm trưa nhé, buổi sáng đã không ăn rồi.”
Tôn Hoài Đường ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt đen nhánh nhìn cô, giọng nói dịu dàng.
*
Giang Thành là một thành phố biển nổi tiếng, vì có khí hậu mát mẻ nên du khách tới đây rất đông. Đây không những là nơi để nghỉ mát, mà còn có vô vàn địa điểm du lịch nổi tiếng.
Tôn Hoài Đường đưa Tôn Điềm Điềm đến đây đã hơn một tuần, các địa điểm lớn nhỏ gì họ đã gần như thăm quan cả rồi. Chỉ còn vài nơi nổi tiếng trên mạng là chưa đến vì quá đông, cả hai cũng không muốn chui vào đó chen lấn.
Buổi tối, Tôn Điềm Điềm muốn đi chợ đêm tham quan, đồng thời mua quà cho Lâm Lâm, coi như là quà xin lỗi vì đã không thể đi du lịch cùng cô ấy.
Nhưng không ngờ, vừa đi được nửa chợ, cô liền gặp người từng thổ lộ với mình năm ấy, Trần Đạc.
“Tôn Điềm Điềm? Lâu rồi không gặp.” Trần Đạc nhiệt tình chào hỏi.
“Trần Đạc?” Tôn Hoài Đường đang không có ở đây, cô có chút không được tự nhiên.
Trần Đạc kinh ngạc: “Cậu còn nhớ tớ à?”
“…Ừ.”
Giữa hai người không có gì với nhau, Tôn Điềm Điềm không biết phải nói gì với cậu ấy nên cũng không chủ động bắt chuyện.
Trần Đạc nhìn ra sự lúng túng của cô, nhưng vẫn lễ phép cười hỏi: “Cậu đến Giang Thành một mình sao?”
“Không có.” Tôn Điềm Điềm lắc đầu, bỗng thấy đối diện bóng dáng quen thuộc, giọng nói vui sướng: “Có người dẫn tớ tới.”
Trần Đạc thấy mắt cô sáng quắc, quay người theo ánh nhìn của cô, là Tôn Hoài Đường đang cầm một cây kem chocolate đang không nhanh không chậm bước tới.
Giọng cậu ta đột nhiên trầm xuống: “Hai người ở bên nhau sao?”
“Cậu nói gì?” Tôn Điềm Điềm nghe không rõ, nghi hoặc nhìn Trần Đạc.
Tôn Hoài Đường đưa một tay ôm cô vào người, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt lướt qua Trần Đạt, sau đó mới quay về nhìn cô dịu dàng hỏi: “Điềm Điềm đang nói chuyện với ai vậy?”
“À, cậu ấy là người —-”
“Thì ra hai người thật sự đã ở bên nhau.” Trần Đạc khẳng định, đột nhiên cắt lời Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm nhíu mày, không hiểu vì sao Trần Đạc nói như vậy, cũng không biết cậu ta đang ám chỉ tới ai. Câu ta quay sang nhướng mày nhìn Tôn Hoài Đường, anh cũng chỉ gật đầu không nói gì.
“…” Chắc là không phải nói cô rồi.
“Tôn Điềm Điềm, chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt.” Trần Đạc hít sâu một hơi xoay người rời đi.
Nhìn Trần Đạc rời đi, Tôn Điềm Điềm khó hiểu: “Anh Đường biết cậu ấy?”
“Không quen.”
Đồ lừa đảo.
“Cậu ấy vừa nói gì mà thật sự ở bên nhau? Mà anh gật đầu cái gì? Sao cậu ấy biết mình ở bên nhau? Mọi người ở trường đều biết chúng ta là anh em họ mà, cậu ta không bất ngờ khi mình yêu nhau sao? Hình như cậu ta đã sớm biết chuyện gì rồi…”
Tôn Hoài Đường nhìn cô đưa ra hàng trăm câu hỏi, miệng nhỏ líu lo không ngừng, anh đưa cô cây kem trên tay mình.
“Điềm Điềm, cây kem chocolate này sắp tan rồi.”
Tôn Điềm Điềm nhanh chóng liếm bên bị chảy kem, “Ngon quá.” Nhưng vẫn chưa chịu tha anh, “Quay về phải giải thích rõ ràng cho em.”
Khóe miệng cô dính một ít kem, ánh mắt Tôn Hoài Đường sáng lên, nhịn không được mà cúi người, đầu lưỡi liếm đi vết kem vào miệng mình.
Năm đó, Tôn Hoài Đường đi đến tiệm trà sữa mà Trần Đạc hẹn Tôn Điềm Điềm, anh trực tiếp vạch trần rõ ý đồ của Trần Đạc, cũng nói cho cậu ta hiểu để biết đường mà rút lui.
Dù sao thì với kinh nghiệm nhiều lần đánh bại tình địch của anh thì chuyện này không hề khó chút nào.
Hai người quay về khách sạn, Tôn Hoài Đường giải thích cho Tôn Điềm Điềm nghe sự thật, mà là loại giải thích ê ê a a trên giường.