“Vừa đang định kêu con dậy thì con ra đây rồi. Không phải muốn đi cùng Hoài Đường về nhà cũ để thăm bà, sẵn tiện ở lại vài ngày sao? Sao bây giờ mới dậy?” Diệp Giai Lan đứng ở bàn ăn nói.
Mình muốn về nhà cũ?
Tôn Điềm Điềm dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tôn Hoài Đường đang ngồi ở bàn ăn lột trứng gà.
Tôn Hoài Đường hơi nâng môi, nhìn cô cười.
Lúc này cô mới phản ứng lại, chắc chắn anh nói với mẹ rằng cô cũng muốn về nhà cũ.
“Còn đứng đó làm gì? Nhanh qua đây ăn sáng đi.”
“Dạ!” Vài tháng rồi không được ở cạnh Tôn Hoài Đường, bây giờ cô chỉ ước rằng anh đi đâu cũng có thể đưa mình theo.
Tôn Điềm Điềm vừa ngồi xuống, Tôn Hoài Đường liền đưa quả trứng gà đã lột vỏ vào chén cô.
“Cảm ơn anh Đường ạ!” Cô cười tươi nói.
Tôn Hoài Đường sao có thể không biết vì sao cô lại vui vẻ đến vậy, chính anh cũng đang rất hạnh phúc, nhịn không được cũng cười tươi với cô.
“Mau ăn đi, trợ lý Trịnh sắp tới rồi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Tôn Điềm Điềm và Tôn Hoài Đường một trước một sau đi xuống lầu, nhìn thấy Trịnh Khiết đang đút một tay vào túi quần dựa vào cửa xe.
Trịnh Khiết vẫn giữ mái tóc ngắn gọn gàng, mặc một bộ đồ công sở màu đen, áo khoác tây trang bên ngoài khoác lên chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây dài thẳng tắp. Vì đứng ngược nắng mà đôi mắt hơi nhíu lại, cả người toát ra khí chất mạnh mẽ.
Tôn Điềm Điềm không nhịn được liền khen ngợi: “Trợ lý Trịnh đẹp trai quá!”
Trịnh Khiết mở cửa ghế sau, khóe miệng cong lên: “Tiểu thư Điềm Điềm, chị là nữ.” Chờ hai người vào xe, Trịnh Khiết đóng cửa lại.
“Nữ thì sao chứ? Nữ cũng có thể đẹp trai mà. Hơn nữa trợ lý Trịnh đẹp trai như vậy, em nhìn cũng muốn bị bẻ cong luôn…” Tôn Điềm Điềm ngồi vào, nhìn Trịnh Khiết ở ghế lái không ngừng líu lo.
Bẻ cong? Cô bé này bây giờ còn biết cả từ này.
Trịnh Khiết không nói gì, khởi động xe rồi chạy ra khỏi tiểu khu.
Tôn Hoài Đường nghe được hai chữ “bẻ cong”, cơ thể hơi cứng lại, bỗng nhiên cắt lời Tôn Điềm Điềm: “Đừng nói nữa Điềm Điềm, để trợ lý Trịnh tập trung lái xe.”
Trịnh Khiết nghe vậy, thoáng nhìn Tôn Hoài Đường qua gương chiếu hậu, cùng lúc đó bắt gặp được ánh mắt của anh.
Xì, bà đây không có hứng thú với bé cưng của cậu đâu.
Trịnh Khiết chậm rãi dời tầm mắt, trong lòng cười nhạt.
Bỗng nhiên cô cảm thấy Tôn Hoài Đường trở nên lạnh lùng, Tôn Điềm Điềm không rõ lý do, cô liền cảm thấy uất ức không muốn nói chuyện.
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Tôn Hoài Đường dần bình tĩnh lại, dịu dàng thấp giọng hỏi Tôn Điềm Điềm: “Khi nào điểm thi đại học?”
“Ngày kia ạ.”
“Em muốn học trường nào?”
“Không nói anh nghe.”
Hừ, ai bảo hồi nãy lạnh giọng nói chuyện với mình cơ chứ.
Chà, hình như cô gái nhỏ giận rồi.