Cô tách hai chân ra, một bàn tay luồn vào bên dưới, dùng ngón tay kéo chiếc quần lót ren đã ướt đẫm xuống, lộ ra hai cánh môi đẫy đà. Cô nghiêng đầu, dụ hoặc nhìn anh: “Anh Đường, vào đi mà.”
Tôn Hoài Đường không vào ngay, anh cúi người mút mát lấy cánh môi nhỏ, một tay đè lên gáy đối phương, đầu lưỡi thâm nhập càng thêm sâu. Tay phải anh kéo quần lót nhỏ xuống, kẹp hai ngón tay khảy khảy hai cánh hoa mềm, không chần chừ cắm vào giữa, dùng sức đâm vào rút ra…
Không đủ… Vẫn chưa đủ, Tôn Điềm Điềm vặn vẹo cơ thể.
“Ưm… Không cần… Không cần cái này…”
Tôn Hoài Đường ngước mắt nhìn cô, đột nhiên nhét thêm một ngón vào trong.
“Á —-” Sự trống trải bên dưới bỗng nhiên được nhét đầy.
Tay phải Tôn Hoài Đường không ngừng thọc vào rút ra giữa hai chân cô, đốt ngón tay cong cong đảo lộng xung quanh. Âm thanh ‘òm ọp’ một lúc một to, tốc độ trên tay cũng ngày một nhanh.
Khoái cảm bất ngờ ập tới khắp cơ thể Tôn Điềm Điềm, cô hơi ngẩng đầu lên, cong eo thành hình vòng cung, bên dưới run rẩy phun ra một dòng chất lỏng trong suốt, chảy dọc theo ngón tay Tôn Hoài Đường tí tách tạo thành một vũng nước dưới thảm.
Tôn Điềm Điềm thất thần, một hồi sau mới lấy lại được bình tĩnh — cô mới tiểu ra sao? Ở trước mặt anh Đường… Mất mặt quá!!!
Tôn Điềm Điềm nâng tay che khuất khuôn mặt, bộ dáng vừa thẹn vừa hối hận, Tôn Hoài Đường cười khẽ kéo tay cô xuống an ủi: “Điềm Điềm, đó không phải nước tiểu, là do em quá thoải mái nên triều xuy.”
Tôn Điềm Điềm trợn mắt nhìn anh, phía dưới đột nhiên bị đồ vật cứng rắn cắm vào, cô sợ hãi thét ra tiếng: “Á—-”
Anh Đường, cắm vào mà không báo trước. Trướng quá…
“Ưm… A… Nhanh quá…” Ngón tay cô bấu chặt lấy tấm thảm dưới người.
Tôn Hoài Đường ngồi quỳ giữa hai chân thiếu nữ, nắm chặt bắp đùi cô kéo về phân thân của mình, côn th*t tiến vào một lúc một sâu.
Mỗi khi gậy th*t được rút ra, trên kéo dài d*m thủy của cô, vách thịt luyến tiếc cắn chặt không nhả. Lúc hung hăng cắm ngược về, tiểu huyệt nhỏ bé gian nan đè ép dương v*t, còn chảy ra không ít nước xuân.
Anh thở hổn hển, ôm chặt cơ thể cô, xoay người lại để thiếu nữ nằm bò quỳ trên sàn.
côn th*t bỗng bị trượt ra bên ngoài, Tôn Điềm Điềm rầm rì, dẩu mông lắc lung tung tìm kiếm thức đồ vật làm cô say mê.
Tôn Hoài Đường nhịn không nổi dáng vẻ lẳng lơ này, anh quỳ một gối giữa chân cô, chân còn lại trụ bên cạnh, hơi khom lưng nằm dài trên cơ thể nhỏ, lần nữa đưa côn th*t cương cứng vào trong hoa huy*t, xương hông đánh mạnh lên thịt mông tạo ra tiếng ‘bang bang’.
“A…” Tôn Điềm Điềm sướng đến mức rên rỉ thành tiếng.
Anh vòng tay ra phía trước người cô, chụp lấy bộ ngực mềm mại. Tôn Hoài Đường thay đổi tư thế thoải mái nhất, côn th*t bắt đầu tàn nhẫn đâm chọc vào sâu bên trong tiểu huyệt, hai túi tinh đánh bạch bạch lên kẽ mông cô, như muốn chen lấn chui vào đóa hoa ấm áp.
Ra vào hơn trăm cái, người bên dưới khẽ run rẩy cao trào, hô hấp dồn dập.
Tôn Hoài Đường vỗ mông cô, thở hổn hển nói: “Đi lên giường.”
Tôn Điềm Điềm không tự chủ được liền gật đầu đứng dậy, người đàn ông phía sau đột nhiên kéo eo cô, đưa cả hai người đứng thẳng.
Đằng sau, giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Đi qua đi, đừng để nó tuột ra.”
Anh Đường bá đạo quá… Nhưng cô rất thích.
Tôn Điềm Điềm chậm chạp bước đến mép giường, người đàn ông phía sau cũng theo bước chân cô mà thúc vào. Nhiều lần anh cố tình dừng lại, cắm rút chục cái rồi mới để cô đi tiếp, Tôn Điềm Điềm chỉ có thể bất động tiếp nhận động tác của anh. Khoảng cách tới giường chỉ hai ba bước chân nhưng lại tốn cả phút để đến nơi.
Cô cẩn thận di chuyển không để côn th*t bị trượt ra ngoài, đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng người đàn ông đằng sau buông người cô xuống, bàn tay to hung hăng vỗ mạnh vào mông, khiến cả người Tôn Điềm Điềm bị ngã về phía trước.
“A —-” Cô không kịp phản ứng, cơ thể liền ngã nhoài lên giường lớn mềm mại.
côn th*t đang đè nặng sâu trong chân tâm đột ngột rút ra, vách tường thịt bị kích thích co rút lại, một bãi dâm dịch chảy ra thấm ướt nệm giường trắng tinh.
“Anh Đường —”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ánh mắt Tôn Điềm Điềm oán trách nhìn anh, thấy anh đang đeo bao ở mép giường. Cô hơi nuốt nước bọt, im lặng nhìn anh.
Tôn Hoài Đường mang áo mưa xong, duỗi tay ôm Tôn Điềm Điềm, để cô ngồi trên đùi mình, ngón tay lướt một đường từ cổ xuống sống lưng, giọng nói trầm thấp mê hoặc: “Tự ngồi lên đi em.”
Như có một dòng điện gây tê chạy dọc theo sống lưng, Tôn Điềm Điềm dẩu mông lên, bàn tay run run tách nhẹ hai cánh hoa, chậm rãi ngồi xuống.
Tiểu huyệt vừa chạm phải quy đầu, Tôn Hoài Đường gấp không chờ nổi thúc eo đẩy mạnh côn th*t vào trong.
“Á… Sâu quá…” Tôn Điềm Điềm cúi đầu cắn lên bờ vai anh.
Anh gầm nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, đôi tay nắm chặt mông mềm, phần thịt tràn ra kẽ tay anh, nâng lên rồi thả xuống, eo hông cũng đưa đẩy không ngừng nghỉ. côn th*t cắm vào rất sâu.
“A… Ưm… A ha…”
Âm thanh dâm mĩ của thiếu nữ vang lên, Tôn Hoài Đường không ngừng đưa đẩy mông cô, côn th*t hung ác ra vào giữa chân tâm, tiểu huyệt mềm mại chật vật cắn nuốt dương v*t.
Phía dưới hai người đã sớm ướt đẫm, trở thành một mảng lầy lội, gậy th*t xâm nhập sâu trong cửa huyệt, d*m thủy trong suốt cũng biến thành màu trắng đục nhớp nháp.
Túi tinh dính đầy chất lỏng màu trắng, không ngừng đánh bang bang lên kẽ mông. Bờ mông mềm mại theo động tác ra vào của côn th*t mà dính đầy d*m thủy.
“Ưm —” Tôn Điềm Điềm sợ hãi hét lên.
Tôn Hoài Đường đột nhiên nằm ngã ra sau giường.
Tôn Điềm Điềm khóa ngồi trên hông anh, chống bàn tay trước ngực, đầu gối quỳ lên đệm giường, côn th*t càng đâm vào sâu hơn khi nãy, cô sợ hãi khóc lên: “Anh Đường… Anh trai… Sâu quá, em sợ…”
Anh nhắm mắt làm ngơ, đôi tay nắm chặt eo nhỏ, bắt đầu kéo về phía dưới, côn th*t nặng nề đánh ngược lên trên, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.
Tư thế nữ nằm trên quá kích thích, mà tốc độ của anh rất nhanh lại còn sâu, quy đầu nhiều lần nghiền áp lên cửa tử cung, Tôn Điềm Điềm sợ tới mức muốn ngất đi, nhưng lại bị ngón tay anh nhéo vào hông để tỉnh lại.
Cô bất đắc dĩ để anh làm loạn, cả người xốc nảy liên hồi, đôi tay buông lỏng không có điểm tựa.
Phía sau là mặt đất, hai chân Tôn Hoài Đường vẫn còn trụ trên sàn, Tôn Điềm Điềm ngồi trên người anh nhấp lên nhấp xuống, cảm giác như sắp té ngã, cô chịu không nổi khóc lóc nói: “Anh trai! Em sợ ngã lắm… Hu hu… Em sợ ngã…”
“Điềm điềm đừng sợ…”
Tôn Hoài Đường nhịn xuống khoái cảm mà rút côn th*t ra, anh nặng nề thở hổn hển, hai tay vẫn ôm chặt eo cô đưa cơ thể nhỏ nhắn ngã xuống người mình. Anh ngẩng đầu liếm từ đầu má xuống cánh môi cô an ủi.
Tiếng khóc một lúc nhỏ dần, bàn tay cô chống hai bên đầu anh, miệng nhỏ âu yếm hôn môi, mông mềm cũng không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve côn th*t.
Bên dưới người đàn ông lần nữa tăng tốc độ, khoái cảm tích tụ trong hoa huy*t một lúc một nhiều, chuẩn bị đợt cao trào tiếp theo.
Giọng nói Tôn Điềm Điềm khàn khàn: “Anh Đường… Ưm a em… Chịu không nổi… A…”
Tôn Hoài Đường nhìn cơ thể thiếu nữ trắng hồng, mái tóc hỗn độn rơi lung tung trên gò má trải dài xuống dưới, không ngừng cọ xát lên má và cổ, rũ thẳng lên bộ ngực mềm mà chạm nhẹ lên cơ ngực anh. Tiểu huyệt bên dưới cũng điên cuồng mút cự vật to lớn…
“Nhịn một chút.”
Anh cắn răng, nhéo nhẹ lên eo cô, thân dưới tiếp tục dùng lực thúc vào…
“Ưm…” Anh gầm lên một tiếng, bắn thẳng vào bao.
“Anh Đường…” Cả người Tôn Điềm Điềm xụi lơ, đầu vùi vào cổ anh, không biết lẩm bẩm cái gì liền ngủ mất.
“Điềm Điềm? Điềm Điềm?” Anh vỗ nhẹ gương mặt phiếm hồng của cô, nhẹ giọng gọi.
Hô hấp của thiếu nữ đều đều, Tôn Hoài Đường thở phào nhẹ nhõm. Anh đứng dậy ôm cả người cô vào phòng tắm.