• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Điềm Điềm mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh phát hiện ra mình vẫn còn trong phòng anh Đường!

Tối qua hai người lăn lộn mấy tiếng đồng hồ, sau đó cô ngủ li bì đến tận 9 giờ sáng! Anh Đường đâu rồi? Sao không gọi cô dậy chứ?

Tôn Điềm Điềm đang chuẩn bị xuống giường thì Tôn Hoài Đường mở cửa bước vào.

“Em tỉnh rồi à?”

“Sao anh không gọi em dậy chứ? Đã 9 giờ rồi. Với lại sao hôm qua anh không mang em về phòng? Lát nữa sao em dám ra khỏi phòng đây?” Tôn Điềm Điềm giận dỗi nói.



Buổi sáng, khi dì Lý lên gõ cửa gọi họ dậy ăn sáng, Tôn Hoài Đường ra khỏi phòng nhìn thấy dì Lý đứng trước cửa phòng Tôn Điềm Điềm, thấy dì ấy đang tiếp tục gõ, anh nhanh chóng nói: “Dì Lý, chắc là Điềm Điềm vẫn còn ngủ, để em ấy ngủ thêm một lát đi ạ. Ăn sáng xong con sẽ kêu em dậy.”

“Được, thiếu gia Hoài Đường.” Dì Lý cười cười đi xuống lầu.

Thấy Tôn Điềm Điềm hoảng hốt, Tôn Hoài Đường nói: “Trên lầu ba chỉ có phòng bọn mình, lầu dưới cũng không có ai ở, sẽ không thấy em đâu, yên tâm.”

Tôn Ngọc và Trịnh Khiết đã đi làm, dì Lý và dì Vương thường thấy Trịnh Khiết ở lại qua đêm nên có nhìn thấy chị ấy bước ra từ phòng cho khách cũng không lấy làm lạ.

Lúc này, dì Thẩm cùng dì Lý đang ở dưới sân chăm sóc vườn cây, bà nội cũng đang ở đó tắm nắng.

Tôn Điềm Điềm mở cửa phòng ra, cẩn thận nhìn tới nhìn lui, xác định xung quanh không có người mới yên tâm đi xuống lầu.

“Em muốn ăn sáng không?” Tôn Hoài Đường hỏi.



Rửa mặt và thay đồ xong đã hơn 9 giờ rưỡi, Tôn Điềm Điềm cũng không muốn ăn sáng, nói: “Không ăn đâu, em uống sữa bò là được.”

Tôn Hoài Đường mang một ly sữa bò ấm đặt trước mặt Tôn Điềm Điềm, nhớ đến câu hỏi ngày hôm qua, nhịn không được liền hỏi: “Điềm Điềm, em muốn học trường nào?”

Tôn Điềm Điềm không nói lời nào, chỉ mở đôi mắt to tròn nhìn anh. Nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của người đối diện, cô nheo mắt cười, khóe miệng cong lên: “Anh Đường học ở đâu, em học ở đó.”

Xét đến thành tích học tập của Tôn Điềm Điềm, cô dư sức đâu vào cùng trường Tôn Hoài Đường, chỉ là—

“Điềm Điềm, anh rất vui nếu được học cùng em, nhưng anh vẫn muốn em suy nghĩ cho kỹ, vì tương lai của mình mà chọn đúng trường.” Tôn Hoài Đường trịnh trọng nói.

Tôn Điềm Điềm hơi dừng một chút, lúc sau cũng nghiêm túc nhìn Tôn Hoài Đường trả lời: “Anh Đường, em biết anh đang nghĩ gì, đại học A có ngành em thích, còn là trường nằm trong top đầu cả nước, đây cũng là lý do em chọn đại học này, em đã suy nghĩ cho tương lai của mình rồi.”

Cô hít sâu một hơi, Tôn Điềm Điềm lại nói: “Em muốn học chuyên ngành mình thích ở đại học A, cũng có thể—” cô nhìn Tôn Hoài Đường sâu lắng, “Cùng bạn trai mình học chung một trường.”

Nghe Tôn Điềm Điềm gọi mình là “bạn trai”, máu nóng trong người Tôn Hoài Đường sôi lên, kích động mà nâng cằm cô hôn lấy cánh môi nhỏ.

Đây là lần đầu cô gọi anh là bạn trai, trước đây vẫn chỉ là anh Đường.

Hai người hôn sâu một hồi, bàn tay Tôn Điềm Điềm đẩy đẩy ngực anh, ánh mắt đầy hơi nước, thở hồng hộc nói: “Anh Đường, đang ở phòng ăn, dì Lý và dì Vương có thể đi vào đó.”

“Ừ.” Tôn Hoài Đường buông cô ra, lấy lại nhịp thở, lòng bàn tay xoa nhẹ lên cánh môi lấp lánh ánh nước của cô, giọng nói trầm thấp: “Anh dẫn em đi dạo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK