Vân Phong Nhã nhìn về phía đại trưởng lão Vân gia không ngoài dự đoán, trong mắt đại trưởng lão đỏ ngầu không che giấu được sát ý. Nhi tử và con dâu của ông, ngoài ý muốn mà chết, chỉ để lại cho ông một tôn tử. Ông xem tôn tử quý như mạng sống của mình vậy, nhưng ba năm trước, Trần Khâm khiêu chiến, đem tôn tử ông đánh thành tàn phế. Ông tức giận tìm Trần gia đòi công đạo, không ngờ bị lão gia chủ Trần gia đánh trọng thương.
Hắn còn tàn nhẫn để lại một câu nói. “ Kẻ yếu không nên tồn tại trên đời."
" Bổn thiếu gia còn tưởng là đại nhân vật nào của Sao Tinh Linh sư học viện đâu, thì ra là Sao Tinh Linh sư học viện ngoại ban đệ tử mà thôi." Vân Phong Nhã trào phúng nhìn Trần Khâm.
Trần Khâm nghĩ, khi mình nói ra tên họ sẽ khiến mọi người ở đây nhất định sẽ đỏ mắt hâm mộ hắn, nhưng hắn không ngờ... lại có kẻ ngông cuồng hơn cả hắn, nhận thấy ánh mắt Vân Phong Nhã trào phúng nhìn hắn, hắn xiết chặt nắm đấm, sát ý xẹt qua trong mắt rất nhanh rồi biến mất.
Tuy Trần Khâm che giấu sát ý rất nhanh, nhưng vẫn bị Vân Phong Nhã đã nhìn thấy, khoé môi nàng tà ác cong cong. Thanh âm hơi lười biến vang lên.
" Bổn thiếu gia cũng muốn biết thiên tài Trần gia thực lực chân thật như thế nào? Hy vọng không giống như Trần Hoài, một kích cũng chịu không nổi. Đúng là phế vật!!!” Vân Phong Nhã trào phúng, mỉa mai nói.
" Ngươi!!!”
Nghe Vân Phong Nhã châm chọc, Trần Khâm và Trần gia mọi người sắc mặt đều khó coi, thực lực của Trần Hoài còn gọi là phế vật. Vậy bọn họ thì sao? Cả phế vật cũng không bằng.
Mọi người dưới khán đài, nhìn thấy hai người bọn họ giằng co, đều kích động cả lên. Một người mười ba tuổi ngũ cấp Linh sư, một người một năm trước cũng đã là lục cấp Linh sư, nếu bọn họ đối chiến, không biết kết quả như thế nào? Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều hưng phấn vô cùng.
" Các ngươi nói xem, ai sẽ thắng?"
" Ta cảm thấy, Trần gia nhị công tử sẽ thắng, một năm trước Trần gia nhị công tử đã là lục cấp Linh sư, bây giờ ít nhất cũng đã nửa bước, sắp bước vào thất cấp Linh sư đi?"
Mọi người điều gật đầu tán thành, tiếng nghị luận càng thêm sôi nổi, tuy rằng bọn họ không tin Vân Phong Nhã có thể thắng, nhưng bọn họ cũng rất chờ mong trận chiến này.
Trần Khâm rất tự tin mình sẽ thắng, vì hắn có đan dược, có thể trong thời gian ngắn, làm tăng lên thực lực của Linh sư. Tuy đổi lại, sẽ tồn tại di chứng, là trong vòng ba năm tốc độ tiến giai của hắn sẽ biến chậm, nhưng vì có thể thu phục Vân gia hắn cũng vui vẻ mà dùng chúng để chiến thắng trận này.
Trần Khâm rút ra vũ khí của bản thân, một thanh kiếm sắc bén màu đỏ, ngay tại thời điểm hắn muốn động thủ, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Vân Phong Nhã.
" Chậm đã."
" Ngươi sợ? Muốn nhận thua sau?"
Trần Khâm khinh bỉ nhìn Vân Phong Nhã, hắn sớm nghĩ Vân Phong Nhã chỉ có cái miệng là lợi hại thôi.
Mọi người ở đây, đều hoài nghi mà nhìn Vân Phong Nhã, mọi người không ngờ Vân Phong Nhã nhu nhược như vậy, chưa chiến đã nhận thua. Đến khi nghe được những lời nói kế tiếp của Vân Phong Nhã, mọi người không chỉ còn là chấn kinh nữa rồi, mà là choáng váng...
"Con người bổn thiếu gia ta đây, trời sinh sợ phiền toái." Vân Phong Nhã cà lơ phất phơi bộ dạng không để ý, xẹt qua khán đài nhìn đến chỗ đệ tử của Trần gia nói tiếp. “ Vì tránh cho phải chiến đấu nhiều trận, mọi người sẽ đói bụng. Cho nên... đệ tử Trần gia các ngươi đều cùng lên đi."
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, thiếu niên một thân màu tím võ phục, đứng cao cao trên lôi đài, khuôn mặt chưa rút hết vẻ trẻ con, nhưng khí thế trên người, không thua Vân Chiến chút nào. Sự tự tin của nàng, làm toàn bộ mọi người ở phía dưới đều ngẩn ngơ ra. Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người dường như trong hư ảo nhìn thấy đằng kia là một cường giả chứ không phải một thiếu niên mười ba tuổi. Phải mất một lúc sau mọi người mới hoàn hồn lại, nhưng tiếp theo là khoé miệng giật giật, làm sao mà đói bụng nổi lúc này đây. Có người nhịn không được kêu lên.
" Trời ạ, hắn điên rồi sao? Một mình Trần Khâm đã có thể giết chết hắn rồi, thế mà hắn còn dám khiêu chiến một lúc nhiều đệ tử Trần gia như vậy. Không điên thì là cái gì?"
" Ai, thật không biết nói hắn là quá tự tin, hay kiêu ngạo, tự cao tự đại? Nếu một mình nhị thiếu gia Trần Khâm, hắn còn có cơ hội thắng. Thật là đáng tiếc!” một người khác lắc đầu nói.
Mọi người đều là lắc đầu thở dài, tất cả bọn họ đều không cho rằng, Vân Phong Nhã sẽ đánh thắng. Đại bộ phận người Vân gia bởi lời nói của Vân Phong Nhã mà tức giận, Nhị trưởng lão nóng giận quát lớn:
“ Vân Phong Nhã ngươi có biết bản thân nói gì không? Ngươi mau xuống dưới cho ta, ngươi muốn trở thành tội nhân của Vân gia sao?”
Lão thấy Vân Phong Nhã không để ý đến lời nói của mình, càng thêm tức giận nhìn về Vân Chiến. Lão hy vọng Vân Chiến sẽ ngăn cản Vân Phong Nhã, lão không thể trơ mắt nhìn Vân gia bị hủy, như vậy hắn còn có thể diện gì để đối mặt với hậu thế.
" Gia chủ, người không thể nào để Vân Phong Nhã càng lúc càng hồ nháo a. Vân gia sẽ bị hủy trong tay của hắn mất." Nhị trưởng lão tức giận lên tiếng.
Vân Chiến nghe nhị trưởng lão không biết gì cả lại lãi nhãi không ngừng thật là mệt mỏi, nét mặt càng thêm âm trầm xuống.
“ Ta tin tưởng Nhã nhi sẽ không làm chúng ta thất vọng, cũng hi vọng nhị trưởng lão sẽ tin tưởng lời ta nói.”
Chỉ một câu nói đơn giản làm nhị trưởng lão nói không nên lời, tuy ông nói không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người Vân gia điều nghe thấy. Vân Phong Nhã nhìn về ngoại công nở một nụ cười chân thành đáp lại sự tin tưởng của ông, nàng nhất định sẽ làm cho Vân gia trở nên lớn mạnh hơn, làm mọi người trên đại lục này đều biết đến Vân gia. Nàng thu lại nụ cười, nhìn về chỗ ngồi của Trần gia khinh bỉ nói.
" Không ngờ Trần gia đều là lên không nổi mặt bàn a."
" Ngươi." Mọi người đồng thanh.
Đám đệ tử Trần gia, bị một câu khiêu khích của Vân Phong Nhã, ai nấy khuôn mặt điều đỏ bừng. Nếu không phải gia chủ chưa ra lệnh, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau tiến lên giao chiến. Bọn hắn muốn giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một bài học. Làm cho hắn biết, ngũ cấp Linh sư cũng không phải là cái rắm gì!
" Đối phó ngươi, một mình ta là đủ rồi."
Đối mặt với sự khiêu khích của Vân Phong Nhã, Trần Khâm chỉ hơi biến sắc mặt, rồi khôi phục phong độ nguyên bản. Hắn nhìn Vân Phong Nhã làm ra bộ dạng rộng rãi, phóng khoáng nói.
“Vân Phong Nhã, ta không muốn để cho mọi người sau lưng đàm tiếu, nói bổn thiếu gia ta lấy nhiều bắt nạt ít, như vậy bổn thiếu gia có thắng cũng không vẻ vang gì. Huống hồ bổn thiếu gia đây dư sức đối phó ngươi, chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại khóc lóc quỳ lạy cầu xin bổn thiếu gia ta tha cho, khi đó mọi chuyện cũng đã quá muộn rồi."
Trên lôi đài, Vân Phong Nhã thản nhiên nhìn bọn người Trần gia, khoé miệng nàng gợi lên nụ cười chế nhạo đầy châm biếm." Xem ra người Trần gia không có can đảm a? Ta nói Trần gia các ngươi hoặc là cùng tiến lên, còn không thì trận chiến đấu này, Vân gia và Trần gia cứ như vậy cho qua đi. Sau đó, chuyện của ai thì lo phần người đó, coi như chưa phát sinh ra chuyện gì."
Nghe Vân Phong Nhã nói xong, mọi người như hiểu ra, thì ra là do hắn sợ thua. Cho nên mới dùng loại biện pháp khơi lên cuộc chiến này, làm cho bọn hắn hoang mang không dám manh động tham chiến. Sau khi suy nghĩ thông suốt nguyên nhân, ánh mắt mọi người nhìn Vân Phong Nhã đều tràn ngập vẻ khinh thường.
Lúc này trong một tòa tửu lâu không xa, có một thiếu nữ một thân bạch y, trên mặt treo một cái khăn che mặt màu trắng, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy rõ ràng lôi đài phía dưới, tuy không thấy rõ khuôn mặt nàng ta, nhưng cũng có thể nhìn ra được đây là một nữ nhân xinh đẹp. Đi cùng với mỹ mạo kia là khí chất rất lạnh lùng, nếu có ai tới gần, liền có thể cảm nhận được khí thế cường đại tỏa ra từ trên người nàng. Đứng phía sau nàng ta là một nữ nhân thanh tú một thân hắc y, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Nhìn là có thể biết được người nào là chủ người nào là thuộc hạ.
Tiếng nói nho nhỏ thanh lãnh nhưng rất êm tai của thiếu nữ vang lên." Không ngờ tại một gia tộc nho nhỏ như vậy, cũng có thể tu luyện đến ngũ cấp Linh sư, thiên phú của hắn thật không tệ."
" Chủ tử nói không sai, hắn ta thiên phú thật sự không tồi, nhưng chỉ tiếc hắn tuổi còn nhỏ đã quá kiêu ngạo, sợ rằng không thể tồn tại được bao lâu." Nữ nhân hắc y nói.
Thiếu nữ đôi môi cong cong nói." Ngươi cảm thấy hắn một chiêu có thể nhẹ nhàng đánh bay tứ cấp Linh sư, thế mà nói hắn kiêu ngạo không có khả năng chiến thắng sao? Ngươi không nghĩ đây là hắn cố ý gài bẫy những người không có đầu óc đó?"
Nữ nhân hắc y không hiểu vì sao chủ tử lại nói như vậy, nàng ta suy nghĩ một lát, đôi mắt liền loé sáng lên, như là đã hiểu ý tứ của chủ tử mình." Chủ tử ý của người là tên tiểu tử đó không chỉ ngũ cấp Linh sư? Hắn muốn một lần đánh thắng bốn người tham gia tỷ thí, như vậy...." Nghĩ đến đây hắc y nữ nhân, có chút rùng mình nhìn chủ tử của mình. Trong lòng nàng thầm nghĩ, tại sao những người càng xinh đẹp lại càng nham hiểm vậy?
Vân Phong Nhã cảm nhận có ánh mắt tìm tòi đang đánh giá mình, nàng cảm thấy ý tứ truyền đến từ cái nhìn kia không giống như những người khác hiện có trên sân. Theo bản năng Vân Phong Nhã nhìn về hướng có đạo ánh mắt đó, nhưng chỉ thấy đôi cửa sổ đóng kín, như đã hiểu được gì nàng liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngạo nghễ nhìn đám người trước mặt.
" Rất nhạy bén a." Thiếu nữ ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, nhìn phía dưới lôi đài.
" Hừ, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi." Trần Khâm sắc mặt nặng trịch, tối sầm hai tròng mắt tàn nhẫn, ác độc, lạnh lùng nhìn Vân Phong Nhã. Sau đó, hắn phất phất tay kêu gọi huynh đệ của mình bên dưới. " Các ngươi cùng lên, chúng ta phải mạnh tay giáo huấn tên cẩu tạp chủng kia mới được."