" Chủ nhân, người thử nhỏ máu lên thử xem."
Vân Phong Nhã làm theo lời của Hoàng, nhỏ máu ngón tay lên Tím linh thạch, nhưng nó không có gì phản ứng.
"Chủ nhân, như vậy chỉ còn một cách, người thử dùng tâm đầu nhục xem, tuy có chút tổn thương, nhưng chủ nhân có thể dùng đan dược sẽ không có vấn đề gì."
( Tâm đầu nhục, cũng có nghĩa là máu ở tim.)
" Như vậy ta chỉ cần, nhỏ máu nơi ngón áp út là được phải không?"
" Không phải như vậy, nó cũng là máu nơi tim, nhưng không có Linh khí, vì chúng ta là tu luyện giả, trong thân thể mỗi một chỗ cũng có Linh khí bảo hộ, cho nên người tu luyện giả có thể sống mấy trăm năm, thực lực càng cao thì sống tới mấy ngàn năm, cho nên thực sự tâm đầu huyết là phải dùng linh khí đưa ra ngoài mới được, rất nhiều đại gia Tộc truyền thừa, bọn họ sợ người khác sẽ cướp đi, cho nên sẽ dùng tâm đầu huyết phong ấn, chỉ có con cháu của họ mới có thể mở ra phong ấn."
" Có chuyện này ư, sao ta không nghe ai nói qua đâu?"
" Chỉ có cường giả Linh tông chở lên mới có tư cách, chủ nhân nghĩ nơi nhỏ...."
" Ta đã biết, không cần nói, ngươi cũng không nhớ Đại Lục đó kêu là gì?" Vân Phong Nhã nhìn bộ dạng xem thường của nó là hết biết nói rồi.
Khi Vân Phong Nhã dùng Linh khí của mình bức ra một giọt tâm đầu nhục nhỏ lên Tím linh thạch, máu tươi thắm vào bên trong Tím linh thạch, nó từ từ phát sáng lên rồi bay lên không trung, màu Tím linh thạch màu sắc cứ nhiên từ từ biến mất, sao đó trở thành trong suốt như thủy tinh.
" Chủ nhân, đây mới chính là chân chính Truyền thừa thạch, cũng là linh lực và kí ức tinh thần lực hình thành, vì sợ người khác phát hiện, cho nên người truyền thừa sẽ đem nó ngụy trang thành một màu sắc linh thạch nào đó."
Vân Phong Nhã còn đang nghe Hoàng giải thích, thì truyền thừa thạch cứ nhiên bay thẳng vào ấn đường của nàng, làm đầu nàng đau như muốn nổ mạnh ra, Vân Phong Nhã cấn chặt răng, ôm chặt đầu mình co quất nằm trên mặt đất, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, qua một lúc lâu thì Vân Phong Nhã không còn động tĩnh, mà lúc này Vân Phong Nhã xuất hiện trong một không gian trắng xóa, trước mặt nàng xuất hiện hình ảnh giống như đang xem điện ảnh vậy, tuy không thấy rõ mặt những người đó, nhưng Vân Phong Nhã vẫn có thể nghe giọng nói và y phục cũng biết được là nam hai là nữ.
Trong bộ điện ảnh này Vân Phong Nhã thấy một nam hai nữ, bọn họ đều là sư huynh muội, nhỏ nhất sư muội là năm mười tuổi được đại sư huynh cứu, sao đó được sư phụ của đại sư huynh nhận nàng ta làm đệ tử, mà sư phụ của họ chỉ có ba người họ là đệ tử mà thôi, sư huynh và sư tỷ đều là người trưởng thành, nên rất chiều chuộng tiểu sư muội, từng năm qua đi tiểu sư muội cũng trưởng thành, ba người họ vẫn như xưa như vậy hài hòa.
Vân Phong Nhã vốn đối với chuyện không liên quan đến mình, nàng không có chút cảm xúc nào, nhưng tại sao nàng thấy hai nữ nhân trước mắt, cảm xúc có chút kích động, còn có một chút đau lòng, hình ảnh trước mặt rất hài hòa nhưng tại sao nàng lại chảy nước mắt đây, nàng đến cùng đã xảy ra chuyện gì? nhưng khi Vân Phong Nhã nhìn thấy trên tay nam nhân cầm Hàn Băng kiếm xong vào đám người hung tàn, cứu tiểu sư muội của mình, lúc này Vân Phong Nhã liền bừng tỉnh, trên mặt nàng còn có lệ quang, nàng nhìn trước mặt phía trên là tường đá, nhìn bên cạnh thì thấy Tử Điện Báo trong mắt vui vẻ nói.
" Chủ nhân người đã tỉnh, tốt quá."
Vân Phong Nhã ngồi dậy, cảm giác được trên y phục của mình ướt đẫm mồ hôi, Vân Phong Nhã không nói gì, trong mắt có chút hoang mang, nàng ý niệm vừa động Trên tay nàng xuất hiện Hàn Băng kiếm lạnh lẽo, Hàn Băng kiếm như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân mình, nó rung lên vài cái, Vân Phong Nhã nhìn kỹ trên tay Hàn Băng kiếm, thật sự giống nhau như đúc, chỉ có thiếu mỗi Hàn Băng Châu, là giống như trong hình ảnh nàng thấy được trên tay nam nhân đó Hàn Băng kiếm cùng là một thanh, nàng lúc đầu khế ước với Hàn Băng kiếm cảm thấy nó rất có linh tính, nàng cứ cho rằng nó vốn là thần khí cho nên mới có như vậy linh tính, nhưng khi nàng mở ra phòng thứ hai là linh khí, nàng vì sợ những người khác phát hiện ra Hàn Băng kiếm cùng Huyết Dạ hồng y và nàng cùng là một người, cho nên nàng đã khế ước một thanh thượng khí, một thanh thánh khí, và một thanh Thần khí, cộng thêm hắc ám truỷ thủ thần khí, nhưng nàng vẫn không có cảm giác chúng nó quen thuộc, hai là có Linh tính như Hàn Băng kiếm, nhưng nàng vẫn không như vậy để ý.
Nhưng hiện tại, toàn bộ những chuyện kỳ lạ này đều cùng nàng có quan hệ, Vân Phong Nhã nhấm mắt lại nhìn vào bên trong đan điền thì thấy bên cạnh nó có một miếng trong suốt như thủy tinh nằm bên cạnh, lực lượng của nó rất ôn hòa từ từ truyền vào Đan Điền của nàng, lực lượng này nó giống như đặc biệt dành cho nàng vậy, nàng cũng cảm nhận được mình muốn tăng cấp, nhưng hiện tại nàng rất muốn biết khuôn mặt của ba người trong truyền thừa ký ức kia.
"Hoàng tại sao ta lại không thấy được khuôn mặt của ba người truyền thừa trong ký ức thạch kia?"
" Chủ nhân, người phải tìm ba khối truyền thừa còn lại, đem chúng nó hợp thành một, thì mới có thể nhìn thấy." Phượng Hoàng vẫn như thường ngày đáp lời Vân Phong Nhã, nhưng Vân Phong Nhã không chú ý đến Phượng Hoàng trong mắt khác thường.
" Chủ nhân, người thật sự thích Cung Nhiên tiểu thư sao?"Phượng Hoàng nghiêm túc hỏi.
Vân Phong Nhã có chút bất ngờ khi Hoàng tự nhiên hỏi mình như vậy, nhưng nàng cũng trả lời.
" Thích."
" Vậy... vậy chủ nhân nhất định phải bảo vệ cho Cung Nhiên tiểu thư cho thật tốt có biết không?" Nó nghiêm túc nói.
" Hoàng, ngươi hôm nay có chút không giống như thường lệ a?" Vân Phong Nhã nhíu mày hỏi.
" Nhân gia làm sao không giống? Nhân gia đây là sợ Chủ nhân đào hoa quá nhiều, làm Cung Nhiên tiểu thư sợ chạy mất nha." Nó lúng túng nói.
" Ha ha, ngươi yên tâm, nàng ấy sẽ chạy không thoát chủ nhân ngươi đâu."
" Chủ nhân, người còn ở đây thổi phòng đi, nhanh lên tăng cấp, thời gian Song La Bàn Thạch sắp mở ra rồi đấy."
Vân Phong Nhã cũng biết, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ những vấn đề này, chỉ cần nàng tìm được ba mảnh truyền thừa còn lại, có lẽ nàng sẽ biết đáp án.
_____ ____ _____
Ngày thứ năm mặt trời vừa mọc, Song La Bàn Thạch được mười hai Lão sư hợp lực mở ra, bọn họ bắt đầu chờ đợi lên, khi có học sinh vượt qua Song La Bàn Thạch thì con số sẽ xuất hiện lên, khảo hạch người cũng có thể biết được mình có vượt qua hai không.
Những nhóm người khảo hạch đến đầu tiên, có người đi qua song la bàn thạch, chính thức trở thành ngoại môn Linh sư học viện, còn có vài nhóm, bọn họ hợp lại với nhau, ỷ vào thực lực cường đoàn đội nhiều, nên bắt đầu bốc lột những người đến phía sau mình, nếu không giao lộ phí thì sẽ không cho qua, ngoại trừ các gia tộc hạng nhất và nhì bọn họ không dám ngăn cản, còn lại đều phải đưa lộ phí.
Học viện mấy lão sư cũng mật kệ, ai bảo bọn họ còn đang bên trong khảo hạch đâu, đây cũng có thể xem là một loại khảo hạch đi, để cho khảo hạch sinh biết thế giới này chỉ có cường giả mới có tôn nghiêm, mới có thể tồn tại đi xuống, nếu một chút ủy khuất bọn họ cũng không chịu nổi, cho dù có thông qua khảo hạch, cũng không có cách nào ở bên trong thiên tài như mây tồn tại đi xuống.
Chương Băng Nhi đám ngươi lúc này cũng lấy nhanh tốc độ chạy đến, một canh giờ phía trước Tiểu Hắc nói có việc quan trọng phải rời đi, đám người Chương Băng Nhi cho là Vân Phong Nhã gặp nguy hiểm, muốn đi theo, nhưng tiểu Hắc nói không phải, bảo họ làm theo lời chủ nhân, nhanh chóng vượt qua khảo hạch, rồi chạy mất.
Bạch Hổ không muốn nói cho những người này biết nó bị Triệu Hoán Thư Triệu hồi, vì chủ nhân tăng cấp, chúng nó cũng sẽ đi theo tăng cấp, nghịch thiên như vậy đồ vật, nó làm sao có thể nói ra, Bạch Hổ vì được triệu hoán thư triệu hoán, nên biến thành một luồn bạch quang như tia chớp biến mất.
Chương Băng Nhi đám người nhìn cánh cửa lớn phía trước, chưa kịp cao hứng thì bị mấy chục người chận lại, Chương Tú nhìn thiếu niên 17-18 tuổi, đứng phía trước tức giận hỏi.
" Các ngươi đây là ý gì?"
" Ha hả, chúng ta không muốn làm gì, chúng ta chỉ muốn một chút thù lao xem cửa mà thôi." Người nói chuyện chính là chi thứ của Thạch gia, Thạch Trung.
" Nơi này lại không phải là của các ngươi, các ngươi có tư cách gì muốn chúng ta giao nộp thù lao."
" Ha ha, nếu các ngươi không muốn giao thù lao thì đừng hòng đi vào bên trong."hắn sắc bén con ngươi thăm trầm lên.
"Các ngươi..."
Chương Băng Nhi ngân lại lời nói của Chương Tú.
" Được, chúng ta giao, các ngươi nói cái giá?"
" Tiểu thư..."
Chương Băng Nhi lạnh lẽo nhìn Chương Tú, làm hắn không dám nói đi xuống, nàng không thể vì chuyện nhỏ này làm cho vài người họ không cách nào thông qua khảo hạch.
" Ha ha, các ngươi mỗi người 50 ngàn Kim tệ."
" Các ngươi chỉ lấy người khác 10 ngàn Kim tệ, tại sao đến chúng ta nơi này lại là 50 ngàn Kim tệ?" Vân Cường là người ít nói nhất trong đám người, nhưng lúc này hắn cũng nhịn không được hỏi.
Chương Băng Nhi đám người lúc này cũng hiểu được những người này đây là nhằm vào bọn họ đám người, không muốn cho bọn họ đi vào bên trong.
" Ta nói, nếu muốn vào trong mỗi người 50 ngàn Kim tệ, còn không thì đứng sang một bên, ai bảo các ngươi đắc tội người không nên đắc tội, bị người ngán chân, chỉ có thể tự trách bản thân xui xẻo."
Chương Băng Nhi suy nghĩ một lát trong mắt lóe lên.
" Ngươi nói là Chu Thường?"
" Đúng vậy, Chu Thường thiếu gia trước lúc vào khảo hạch đã thả ra tin tức, nếu ai có thể ngăn cản các ngươi, một người hắn sẽ cho 100 ngàn Kim tệ, bổn thiếu gia chỉ lấy các ngươi 50 ngàn Kim tệ đã là không tệ rồi." Hắn kêu ngạo nói.
" Ngươi nói Chu Thường ra giá chúng ta một người 100 ngàn Kim tệ, hiện tại ngươi chỉ lấy chúng ta 50 ngàn Kim tệ, ngươi khẩn định sẽ cho chúng ta vào trong sao? Hây là nhận Kim tệ của chúng ta rồi lại không tín?" Chương Băng Nhi sắc bén hỏi.