Mục lục
Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoé môi nàng cong lên, nàng cùng hắn nói lâu như vậy, không phải là gì muốn chọc tức hắn sau, cho nên hắn mới không có như vậy cảnh giác, Vân Phong Nhã có thể nói chỉ có thể thấy được tàn ảnh của đối phương mà thôi, thực lực đúng là trên lệch quá xa.

Mọi người cũng không ngờ được Tạ Hùng đột nhiên lại đánh về hướng Vân Phong Nhã, công chúa và huynh muội Tư Đồ Hút cả kinh, còn đám người của Tạ Hùng đều hưng phấn lên, nhưng chưa chờ khoé môi của bọn họ công lên, thì một màn trước mắt làm cả trong mắt bọn họ đều muốn nức ra.

Khi Tạ Hùng lấy nhanh tốc độ xông về hướng Vân Phong Nhã, hắn rất muốn xem trong mắt thiếu niên hoảng sợ, nhưng không thấy, lại thấy thiếu niên cười tà, làm hắn cả kinh, hắn không hiểu đây là ý tứ gì, thì....

" Tiểu Hắc, tiểu Lôi cho ta lên." Tiếng nói vừa dứt, thiếu niên tay áo vung lên, thì hai luồn bạch quang bay thẳng về hướng Tạ Hùng. Mà Tạ Hùng cũng không ngờ được thiếu niên này còn có Linh thú, vì hắn chỉ có một con mà thôi, cho nên hắn cũng cho rằng thiếu niên này cũng chỉ có như vậy một con, vì Vân Phong Nhã có một con Linh thú bên ngoài, nên nàng cũng không cần phải Triệu hồi ra triệu hoán thư, cho nên hắn mới không kịp phản ứng, vì nó sải ra quá nhanh.

" Ầm...ầm. " thanh âm của lực lượng va chạm vào nhau, tiếp theo là một thanh âm của một vật nặng rơi xuống đá thanh âm.

" Ầm..." Xen vào đó là tiếng gẩy xương thanh âm.

Khi buội đất bay đi lúc sau, thì mọi người thấy được hố sâu dưới người bị thương chỉ còn lại nữa cái mạng nhỏ." Tiểu tử thúi ngươi thật là bỉ ổi, vô liêm sỉ, ngươi có mẫu sanh mà không có cha dạy xúc sinh, ngươi dám đánh lén tướng quân chúng ta.... ngươi."

" Xẹt..."

Mọi người chỉ nhìn thấy một tàn ảnh xẹt qua khi nhìn lại, thì thấy Tạ Thiết hay tay đang chụp cổ họng của mình, mà máu tươi không ngừng ra bên ngoài phun.



" Lân nhục đến bổn thiếu người thân giả, đều phải chết." Vân Phong Nhã trên người sát khí nồng đậm không ngừng phát tán mà ra, thiếu niên cầm trên tay Hắc ám Truỷ thủ, giống như một tu la từ địa ngục bước ra, đôi mắt đen không thấy đáy vực sâu, lạnh lẽo làm người phải hoảng sợ.

Thiếu niên vừa dứt lời, thì mọi người nghe được." Ầm." Một tiếng, Tạ Thiết ngã xuống đá chết không nhắm mắt.

" Ngươi, nhanh đem tướng quân xuống núi nói cho các vị Hoàng Lão, chúng ta ngăn lại bọn họ." Một lão giả hét lên nói với người bên cạnh mình.

" Nếu đã đến, thì các ngươi đều lưu lại đây đi." Lạnh lẽo thanh âm vừa dứt, thì Bạch Hổ và Tử Điện Báo xông về đám người Tạ Hùng, còn Kim Bằng thì đánh về hướng Tử Huyết Dơi Thánh thú nhị giai, cuộc chiến chạm vào là nổ ngay.

" Hai người các ngươi ở đây chờ, ta lên giúp hắn." Công chúa lên tiếng.

" Chủ tử người cẩn thận."

Tiếp theo là một bên tàn sát, chưa đến nữa canh giờ thì trên núi tiếng đánh nhau cũng đã không còn.

" Cám ơn các hạ ra tay cứu giúp, tại hạ kêu Cung Nhiên, không biết các hạ đại danh?" Bắc Cung Nhiên chân thành nói.

" Bổn thiếu..." giả vờ ho khan." ta kêu Vân Phong Nhã, về sau Cung Nhiên huynh không cần kêu ta là các hạ gì đó, cứ xưng tên là được."

Bắc Cung Nhiên nhìn thiếu niên chân thành ánh mắt, mỉm cười nói." Được, về sau ngươi kêu ta Cung Nhiên, ta kêu ngươi Vân Phong Nhã."

Vân Phong Nhã ngây ngẩn cả người, khi thấy nụ cười của nàng ta, thật sự rất đẹp, tim mình cũng đập rất nhanh, Vân Phong Nhã không tự chủ được thốt lên." Cung Nhiên ngươi cười rộ lên, rất xinh đẹp nha."

Bắc Cung Nhiên cả người cứng lại rồi, không tự nhiên quay người đi, trên mặt vì có chút dịch dung nên không ai thấy được ngò má nàng có chút đỏ.



Vân Phong Nhã thấy nàng ta quay người muốn đi liền nói." Chờ một chút, ba người các ngươi trên người đều có thương tích, ta xem không bao lâu ma thú ngửi được mùi máu tươi, rất nhanh sẽ đến đây, nếu không ngồi ta Kim Bằng xuống núi đi?"

Bắc Cung Nhiên quai đầu lại nhìn Vân Phong Nhã nghi hoặc hỏi." Tại sao, ngươi lại muốn giúp ta." Nàng từ lúc mười tuổi năm ấy, vì muốn cho phụ hoàng bất ngờ, nên nàng đã trốn dưới ngầm bàn, nơi xử lý công văn của phụ hoàng, nàng vô tình nghe được phụ Hoàng cùng với đại trưởng lão của Thiên Cung giáo đối thoại qua truyền tin ngọc bài, nàng thật sự rất nghét người của Thiên Cung giáo, vì bọn họ đem phụ Hoàng của nàng coi như nô tài mà sai sử, nàng từ nhỏ cố gắng tu luyện là vì hy vọng có một ngày, có thể lật đổ Thiên Cung giáo lấy lại tôn nghiêm cho phụ Hoàng, nhưng nàng nghe được gì? thì ra phụ hoàng muốn đem nàng gả cho chủ thượng Thiên Cung giáo, là vì thân thể của nàng là, Hồn Tinh thần thể, là cực phẩm lô đỉnh có thể lấy âm bổ dương, cho nên từ nhỏ mới hết lòng bồi dưỡng nàng tu luyện, là vì cho người khác làm lô đỉnh, cả người nàng đều lạnh run lên, nàng cũng không biết mình như thế nào rời khỏi nơi đó, thì ra tất cả yêu thương, sủng ái của phụ Hoàng đều là giả, đều là giả, nàng cũng không dám nói với mẫu hậu, vì nàng rất sợ, nó cũng là giả tạo.

Từ ngày hôm đó trở đi nàng cũng không còn là cô bé hồn nhiên ngây thơ nữa, vì tim nàng đã đóng thành băng rồi, nàng cũng không thân cận mẫu hậu, vì nàng sợ, cho đến ngày hôm đó mẫu hậu vì nàng mà chết, nàng thề sẽ có một ngày, nàng sang bằng Thiên cung giáo, còn có cướp đi những gì mà cẩu Hoàng Đế đó chân quý nhất.

Bắc Cung Nhiên có chút cảm kích Vân Phong Nhã đã cứu bọn họ, nhưng không đại biểu nàng sẽ tinh tưởng hắn, ngày nào nàng chưa đạt đến Linh Huyền cấp bậc, thì nàng sẽ không tin tưởng hai làm bạn với bất cứ người nào, trừ phi người đó thề nguyện trung thành với nàng, giống như huynh muội Tư Đồ Hút.

Vân Phong Nhã thấy Bắc Cung Nhiên nghi hoặc ánh mắt nhìn mình, Vân Phong Nhã cũng hiểu được nếu đổi lại là mình có được Hồn Tinh thần thể, nàng cũng sẽ không tin bất cứ ai, vì là người không ai không tiếc mạng sống, không ai không muốn cường đại ở thế giới cường giả vi tôn này.

Vân Phong Nhã nhìn Bắc Cung Nhiên chân thành cười, ngọt ngào nói." Chẳng lẽ Cung Nhiên đã quên ngần một năm trước ở Nguyệt Vân Thành, Nguyệt Vụ Sâm Lân bên trong Cung Nhiên đã làm gì sao?" Vân Phong Nhã làm ra một bộ ngạy ngùn bộ dáng.

Huynh muội Tư Đồ Hút và ba con Linh thú đôi mắt đều trừng thật lớn nhìn Bắc Cung Nhiên, nhưng suy nghĩ thì không giống nhau, Huynh muội Tư Đồ Hút từ khi thấy được vị Vân đại nhân này có đến ba con cường đại Thánh thú Linh thú có nghĩa là vị này có ba thuộc tính, hai người họ còn chưa khiếp sợ xông thì thấy được thực lực kinh người của ngày ấy, Đại Linh sư tứ cấp a, ở không phải là Linh sư tứ cấp, huynh muội họ từ trước tới nay cho là chủ tử của mình mới là đại lục này đệ nhất thiên tài đâu, mới mười sáu tuổi đã là đại Linh sư thất cấp, nhưng vị đại nhân này bắt quá mười ba mười bốn tuổi đi, cũng đã là đại Linh sư tứ cấp rồi, còn cùng chủ tử đều là tam hệ thuộc tính.

Mà trong lời nói của Vân đại nhân là, chủ tử đã làm chuyện gì mờ mịt với ngày ấy vậy?

Mà ba con Linh thú thầm nghĩ, chủ tử của mình cùng với mỹ nhân này ai nằm trên ai nằm phía dưới, bọn chúng nhìn Bắc Cung Nhiên như vậy lạnh lùng, có lẽ sẽ không chủ động, như vậy có lẽ là nằm dưới rồi, chủ tử mình như vậy phúc hắc chắc là nằm trên, ba con thú nhìn nhau lúc sau thì ngật đầu chất chắn.

Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến, nàng thật hoài nghi, chúng nó ba cái bị Hoàng tẩy não đến hổng rồi, nàng cố ý nói như vậy là không muốn Cung Nhiên như vậy lạnh lẽo, chỉ muốn nói có ý vị một chút mà thôi, mà ba tên gia hỏa này lại nghĩ bậy gì vậy.

Bắc Cung Nhiên không hiểu sao bọn họ đều nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy, nàng cũng không nghĩ sâu xa câu nói dể làm người hiểu lầm của Vân Phong Nhã kia, vì nàng cũng không hiểu chuyện nam nữ chi gian, nàng suy nghĩ hơn nữa năm trước nàng vừa đến Đông Lân Quốc.

Bắc Cung Nhiên như nhớ ra cái gì, nhìn Vân Phong Nhã, trong mắt đều là không thể nào tin được, thiếu niên khoảng mười tháng trước được nàng thuận tay cứu khi bị ma thú đuổi giết, lúc đó hắn chỉ là Linh sư nhất cấp, có thể nói là chỉ hơn người thường một chút mà thôi, không đến một năm thời gian gặp lại hắn đã là Đại Linh Sư tứ cấp, còn cứu nàng cùng thuộc hạ của mình, nàng như muốn khẩn định suy đoán của mình hỏi." Phong Nhã có phải ngươi chính là người ở Nguyệt Vụ sâm lân bị ma thú đuổi giết khoảng mười tháng trước có phải không?"



Vân Phong Nhã khoé môi cong lên một độ công thật đẹp nói." Cung Nhiên đã nhớ lại rồi sao, ta đúng là người mười tháng trước được Cung Nhiên cứu ra từ trong tay ma thú đâu, lúc đó nha..." Vân Phong Nhã cười tà nói tiếp." Lúc đó ta còn nghĩ ơn cứu mạng, có nên lấy thân báo đáp không đấy? Nhưng đáng tiếc Cung Nhiên là nam nhân a, nếu là nữ nhân thì tốt rồi." Vân Phong Nhã làm một bộ đáng tiếc bộ dáng.

" Ầm...ầm... ầm.." thanh âm của vật nặng rớt xuống.

Hoàng trong không gian rất là đắc ý khi thấy Kim Bằng té xuống còn đè lên Bạch Hổ và Tử Điện Báo cùng ngã lăn ra đất, nó chặt chặt nói." Không phải có cánh là không ngã xuống đất nha." Nó vui vẻ bắt đầu đi tu luyện lên.

Bắc Cung Nhiên có chút không kiệp phản ứng câu nói của Vân Phong Nhã, thì nghe được thanh âm rơi xuống, nàng nhìn qua thì thấy ba con Linh thú cùng ngã vào một chỗ, nàng cảm thấy ba con Linh thú cùng chủ nhân của nó thật sự rất là đặc biệt, làm cái gì cũng không cần hình tượng cả, cũng không để ý đến ánh mắt của người khác như thế nào, nàng không hiểu sao khi thấy Vân Phong Nhã khuôn mặt ngẩn ra nhìn ba con Linh thú té thành một đoàn, thật sự rất buồn cười, khoé môi nàng cũng nhịn không được mà cong lên.

Kim Bằng nhìn Vân Phong Nhã cảm thấy thật là ủy khuất a, tại sao chủ nhân lúc trước không cho nó nói lấy thân báo đáp, bây giờ chủ nhân lại nói muốn lấy thân báo đáp thiếu nữ trước mắt cơ chứ, làm nó thất thần cho nên mới té a.

Vân Phong Nhã nhìn trời, chẳng lẽ về sau muốn chọc gái cũng phải xem ba gia hỏa này, để không cho mắt mặt ư?

" Phong Nhã, chúng ta đi thôi, ma thú sắp đến rồi." Bắc Cung Nhiên không được tự nhiên nói.

Vân Phong Nhã nhìn về Bắc Cung Nhiên, khoé môi cong lên." Hảo."

____ ____ ____

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK