Hắn tay xiết thành quyền, đôi con ngươi âm trầm xuống dưới.
Ngoại trừ Trịnh Thiều chú ý đến Vân Phong Nhã và Tuyết Tỉnh Nhu ở ngoài, còn có cách đó không xa hai nữ nhân, một Bạch y tuyệt sắc mỹ nhân, mà đứng phía sau nàng là một mặt lạnh hắc y nữ nhân, cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, bạch y nữ nhân trên tay còn cầm một miếng Ngọc bài màu trắng đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn kỹ hoa văn phía trên Ngọc bài cùng với Vân Phong Nhã Hắc Ngọc bài là một loại hoa văn, nó ngoại trừ là tụ linh trận ở ngoài, còn được xưng là Uyên Ương Ngọc Bài, chỉ cần đối phương xuất hiện trong phạm vi, nó sẽ phát ra tín hiệu, còn vì sao Vân Phong Nhã Hắc Ngọc chưa từng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, là vì Vân Phong Nhã chưa đưa hơ thở mình vào bên trong màu trắng ngọc bài, còn Hắc Ngọc bài của nàng đã sớm bị Bạch Lam Y đưa vào hơi thở của mình, cho nên Vân Phong Nhã chỉ cần xuất hiện trong phạm vi là nàng có thể phát hiện ra nàng vị trí.
Bạch Lam Y mắt đào hoa nheo lại, khoé môi cong lên một độ công quyến rũ, thanh âm thánh thoát mềm mại làm nam nhân phải mê muội, không biết nàng là cùng phía sau nữ nhân nói chuyện, hai là tự mình lẩm bẩm nữa.
" Thật không ngờ tiểu lang quân đi đến đâu là chiêu ong bướm đến đó nga, ai.... không biết về sau có bao nhiêu thiếu nữ phải vì tiểu lang quân đau lòng nữa?"
Mặt lạnh hắc y nữ tử cũng chính là Ám Nhất, nàng đang quan sát phía dưới trận chiến, thì thấy hồng y thiếu niên trên tay xuất hiện Hàn Băng Kiếm, nàng trong mắt lóe sáng, thanh âm có chút khó tin nói.
" Chủ tử, nếu thuộc hạ đoán không sai, Vân công tử chính là hồng y thiếu niên, được người xưng là Huyết Dạ đại nhân bản nhân."
Bạch Lam Y trong mắt hiện lên tia bất ngờ, nàng cũng không ngờ đến tiểu lang quân một năm trước trong mắt nàng như vậy nhỏ bé, chưa đến một năm đã trưởng thành đến trình độ này.
Mà phía dưới, trưởng lão nhóm không ngừng công kích Mãng Xà Sừng Lân, nhưng chỉ làm trên thân nó để lại vết thương nhỏ mà thôi.
Vân Phong Nhã cũng không chần chờ, vừa buôn ra Tuyết Tỉnh Nhu, ý niệm vừa động, trên tay xuất hiện Hàn Băng Kiếm, có lẽ là do Hàn Băng Kiếm cảm nhận được Hàn Băng Châu hơi thở, Hàn Băng Kiếm trên tay Vân Phong Nhã càng trở nên hưng phấn run run lên.
Mãng Xà Sừng Lân còn đang cùng một trưởng lão nọ chiến đấu, nó cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang tiến tới, muốn tránh đi, nhưng nhân loại đáng chết nầy cũng đang công kích yếu hại của nó, nó chỉ có thể dùng phòng ngự để tổn thương hàng xuống thấp nhất.
Vân Phong Nhã nhân cơ hội như tia chớp xẹt qua đám người, từng tia điện màu tím bao phủ lên Hàn Băng Kiếm, Vân Phong Nhã lúc này giống như một con chim ưng vương cánh, nhảy vọt lên không trung, hai tay nắm chặt Hàn Băng Kiếm có tia chớp đánh xuống Mãng Xà Sừng Lân.
" Hàn Băng chảm..."
" Vèo... xoẹt..."
Mãng Xà Sừng Lân lúc này cảm thấy không tốt, vì nó cảm nhận được người này còn nguy hiểm hơn cả đám lão già nhân loại này, nhưng nó muốn tránh né cũng đã chậm.
" Ầm..."
Gió tuyết bay đầy trời, đám trưởng lão cũng bị dòng khí lui về phía sau, trong mắt khó che giấu được sự khiếp sợ, vì hơi thở đối phương chỉ là Linh Vương tam cấp, bọn họ Linh lực trên người tuy bị hao tổn, nhưng có thể làm bọn họ Linh Vương cửu cấp đến Linh Huyền vài cấp, cũng bị dòng khí làm ảnh hưởng làm sao không khiếp sợ cho được.
Chờ gió tuyết qua đi, thiếu niên hồng y từ từ xuất hiện trước mắt mọi người, cách đó không xa chính là Mãng Xà Sừng Lân đang nằm hấp hối dưới một cái hố to, trên người nó còn có một ít tia điện, thời gian lúc này như ngừng lại vậy.
Vân Phong Nhã tay có chút run rẩy, nàng biết với thực lực của mình muốn đả thương Mãng Xà Sừng Lân thương nặng, chỉ có thể này một kích, đây cũng là cơ hội để nàng đột phá Linh Vương tứ cấp bước ngoặt.
Vân Phong Nhã thu hồi Hàn Băng Kiếm, đột nhiên.
" Vù.."
" Cho ta ngừng tay." Tiếng hét.
Đột nhiên một tiếng hét tức giận vang lên, làm ở đây người từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, khi mọi người nhìn lại thì thấy Mãng Xà Sừng Lân trên đỉnh đầu cắm một thanh truỷ thủ, mà độc tố từ trong miệng nó đã phun khoảng 1mét, có thể nhìn ra được Mãng Xà Sừng Lân ý đồ là muốn hồng y thiếu niên mệnh.
" Ta nói ngươi ngừng tay, ngươi không nghe thấy sao?" Trịnh trưởng lão tức giận quát lên.
Vân Phong Nhã sắc bén con ngươi nhìn qua lão nhân trong mắt đều là tham lam này, cười như không cười, thanh âm lạnh đến cực điểm.
" bổn điện vì sao không được giết, muốn mạng bổn điện người hai thú, chỉ có hai chữ.... Đáng chết."
Chẳng những Trịnh trưởng lão, mà ở đây mọi người đều ngẩn ra, nhìn thiếu niên hồng y khí thế bức người trước mặt, cảm thấy nụ cười lạnh đến xương, bọn họ tin tưởng thiếu niên lời nói, nếu đối với hắn động sát ý, hắn nhất định sẽ đem đối phương giết chết, Trịnh trưởng lão cũng nghe ra tới thiếu niên trước mặt ám chỉ, lão âm độc con ngươi nghĩ, với thực lực của tên tiểu tử này lão cũng không cần thiết nhường nhịn, một chưởng là đem tên tiểu tử này giết chết rồi. nhưng một người dám vào đây làm sao có thể là lương thiện người, lão vừa rồi là nóng hung đầu nên mới như vậy không kiềm chế được.
" Trịnh trưởng lão, ngươi thật quá đáng, nếu không nhờ vị công tử nài ra tay giúp đỡ, chúng ta người thương thương chết chết, Trịnh trưởng lão ngươi có thể khẩn định bắt sống Mãng Xà Sừng Lân sao?" Tuyết Tỉnh Nhu đi đến, tức giận chất vấn.
Thành chủ đám người nhìn Trịnh trưởng lão trong mắt đều là xem thường, còn Trịnh gia người cũng có chút xấu hổ, Trịnh Thiều thấy tình hình không ổn đi lên phía trước, chấp tay lể độ tạ lỗi.
" Là chúng ta thất lễ, hy vọng các hạ không trách, Trịnh trưởng lão cũng là vì tức giận người nhà bị Mãng Xà Sừng Lân giết, một lúc nóng nảy nên mới nói ra không nên lời nói, Trịnh Thiều thai mặt Trịnh trưởng lão ở nơi này cùng các hạ tạ lỗi."
Vân Phong Nhã nhìn vài người xung quanh vẻ mặt thoải mái lên, nhìn Trịnh Thiều tâm kế lời nói, cười như không cười, tức chết người không đền mạng nói.
"Hy vọng lời Trịnh công tử là thật sự, nếu không nhiều người vì bất sống Mãng Xà Sừng Lân cứ như vậy thiệt mạng thật có chút đáng thương đâu."
Nói xong nàng cũng lười để ý đến những người này vẻ mặt đơ ra, chực tiếp đi đến Mãng Xà Sừng Lân thi thể, lấy ra truỷ thủ, nhân tiện lấy ra thú hạch cự mãng thu vào không gian.
Trịnh Thiều thấy Vân Phong Nhã trong mắt trào phúng nhìn hắn, đôi tay xiết thành quyền.
" Ngươi muốn làm gì? Mãng Xà Sừng Lân nếu không nhờ chúng ta làm nó bị thương nặng ngươi có cơ hội giết nó sao?" Trịnh trưởng lão đôi tay xiết chặt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
Vân Phong Nhã quai người lại, từ nhẩn chử vật lấy ra khăn tay lao truỷ thủ không thấy có vết máu dính phía trên, vừa lao chùi vừa lười biến nói.
" Thì ra lão nhân ngươi cũng biết Mãng Xà Sừng Lân là do bổn điện giết sao? Cho nên nga, bổn điện chỉ lấy phần của mình thôi, bằng không...." Ánh mắt nàng lạnh băng nhìn về hướng Trịnh trưởng lão cười ngâm ngâm nói." Bằng không ngươi qua đây đoạt là được...."
Trịnh trưởng lão tức giận ngón tay chỉ Vân Phong Nhã."...... ngươi, ngươi..."nữa ngày cũng không biết nói gì nữa mặt đều tím xanh.
Đám người."......" Đủ vô sỉ a, hắn có biết Mãng Xà Sừng Lân quý giá nhất là Sừng Lân và Thú hạch sao? Bọn họ chết như vậy nhiều người, đổ như vậy nhiều máu, tên tiểu tử này chỉ một câu," bằng không ngươi đi lên đoạt a." Cũng quá vô sỉ đi, nếu có thể đoạt bọn họ đoạt rồi.
Tuyết Tỉnh Nhu không ngờ chàng ta lại như vậy phúc hắc, nàng cố gắng nhịn xuống ý cười, ánh mắt cũng có thêm một phần thiếu nữ thẹn thùng.
Bạch Lam Y khoé môi cong cong nhìn tiểu lang quân công tử ca bộ dáng, thật sự là ghé con không sợ cợp mà, Bạch Lam Y không biết ánh mắt của nàng đều là sủng nịnh.
" Nếu không muốn cướp vậy bổn điện đi trước vậy." Nàng đi qua Tuyết Tỉnh Nhu khi để lại một câu chỉ đủ nàng ta nghe được." Bổn điện kiến nghị cô nương sớm nên đổi dược y đi."
Nói xong câu đó nàng kêu ra Tử Điện Báo nhanh chóng rời đi, vì trong thân thể, Linh lực cũng đã dùng đi không ít, vì an toàn chỉ có thể kêu ra Tử Điện Báo rời đi, khi Tuyết Tỉnh Nhu lấy lại tin thần, vừa muốn hỏi rõ ràng người đã không thấy rồi, đột nhiên lúc này có người rật mình hô lên.
"Ta biết hắn là ai rồi, hắn chính là bỏ mạng đồ đệ kính ngưỡng Huyết Dạ công tử, đã từng đem Hồng gia ở Hồng Diệp Trấn diệt môn đầu xoả."
Mọi người đều nhìn nhau, trong mắt đều là khiếp sợ, bọn họ từ đầu không đem thiếu niên trước mặt, liên tưởng đến Huyết Dạ công tử gì đó, là vì hắn ta cốt cách là một thiếu niên 15-17 tuổi mà thôi, Tuyết Tỉnh Nhu cũng không ngờ đến người cứu nàng là mấy tháng nay truyền xa Huyết Dạ công tử.
" Chúng ta đi thôi." Bạch Lam Y thanh âm có chút không vui khi nhìn thấy Vân Phong Nhã nói nhỏ với Tuyết Tỉnh Nhu cái gì đó.
" Vâng, chủ tử."
Bạch Lam Y và Ám Nhất cùng năm thuộc hạ tụ hợp chuẩn bị rời đi, thì cảm giác được có người theo dõi, Ám Nhất không chút do dự ám khí trong tay bấn về hướng đối phương.
" Vèo....."
Bạch Lam Y nhìn xuất hiện thiếu niên một thân màu trắng võ phục tuấn mỹ, ánh mắt sâu thẳm, khoé môi cười như không cười, làm người không dám đem hai chữ nho nhã đặt trên người hắn được, nàng có chút kinh ngạc hỏi.
" Ngươi sao lại ở đây?"
Vân Phong Nhã thu hồi linh lực, lúc này mới nhìn đến thiếu nữ xinh đẹp khuynh Thành trước mặt có chút ngẩn ra.
Bạch Lam Y thấy Vân Phong Nhã ngốc ngốc bộ dáng nhìn mình, nào còn vừa rồi vô lại bộ dáng, trong mắt đều là ý cười chiu chọc hỏi.
" Ta xinh đẹp sao?"
" Ân, Xinh đẹp...."???? Vân Phong Nhã ngẩn ra mình nói cái gì, vả vờ ho khan nói." Ta không phải ý đó, ta chỉ là gặp được người quen nên mới lại đây chào hỏi một tiếng mà thôi!"
" Gặp người quen?" ( Chẳng lẽ tiểu lang quân biết nàng chính là bé gái 6-7 tuổi kia)." Chúng ta từng gặp nhau ư?" Nàng giả vờ hồ nghi hỏi.