Thụ Tinh đã rất lâu không thấy được nhiều đồ ăn như vậy, nó lúc đầu còn rất đắc ý vì hôm nay nó được ăn no một bữa, nó cũng biết muốn đem những người nơi này giết hết là không có khả năng, dù sao dây đằng gai của nó cũng không thể bị chém đứt rồi lại trường ra hoài được. Nhưng đều nó đắc ý nhất là những đồ ăn ngu ngốc này chỉ biết tìm đường chạy trốn thì càng lộ ra nhiều sơ hở trở thành nó đồ ăn.
Trong lúc Thụ Tinh còn đắc ý thì dây đằng của nó lại bị Vân Phong Nhã đầy trời kiếm khí không ngừng chém đứt dây đằng gai của nó, càng làm nó khó tin là tên đồ ăn nhỏ bé một lần là có thể chém đứt mười mấy dây đằng, chỉ vài cái chớp mắt quá trình lại là một đao rồi lại một đao, cho dù nó thúc đẩy dây đằng gai nhanh chóng trường ra cũng không kịp để nhân loại này chém. Càng làm nó khó tiếp thu là tên nhân loại đồ ăn trên tay nhuyễn kiếm được bao bọc bằng ngọn lửa rất là quỷ dị, dây đằng gai chỉ cần chạm đến liền bị thêu thành tro, càng làm nó sợ hãi chính là tên nhân loại đồ ăn là đang từ từ tiến đến Tinh hạch nhược điểm của nó mà đi. Thụ Tinh lúc này cũng không thèm quan tâm đến những đồ ăn khác, nó muốn rút toàn bộ dây đằng trở về làm bảo hộ, nhưng lúc này không phải nó muốn rút là có thể rút về được.
Những người vào nơi này có ai là không có kinh nghiệm chiến đấu, lúc đầu là do hương khí của Thụ Tinh làm ảnh hưởng, lại bắt ngờ bị công kích quá tàn nhẫn một lúc sau mới kịp phản ứng. Bây giờ lại thấy dây đằng muốn rút lui để đối phó Vân đại nhân bọn họ liền hiểu cơ hội giết nó đến rồi, Bọn họ nơi này người lúc này giống nhau suy nghĩ là đánh không lại ngươi mới tìm đường chạy, nếu có thể giết được nó đoạt bảo chạy làm gì? Nhân ngươi bệnh muốn ngươi mệnh câu nói một chút không quá. Lúc này có thể nói cả đám như tim máu gà như vậy chém giết không cho Thụ Tinh có cơ hội rút về, có thể nói nếu từ xa đứng xem đó chính là đầy trời pháo hoa màu sắc chớp nhoáng xinh đẹp phép màu.
Nhưng trong lúc mọi người hợp lực vây công Thụ Tinh thì Kiều Gia nam nhân trong mắt khó che đậy sự ác ý mà âm thầm từ từ tiếp cận Vân Phong Nhã mà đi. Mà Thụ Tinh lúc này cũng là bất chấp tất cả người khác công kích dây đằng, nó chỉ muốn nhanh chóng đem tên đồ ăn nhân loại này giết chết. Nếu không thể rút về dây đằng thì nó thúc giục ra dây đằng non nhanh chóng trưởng thành, cho dù thương đến căn nguyên còn tốt hơn bị tên đồ ăn này giết chết. Nó không ngừng tăng nhanh tốc độ sinh ra càng nhiều dây đằng gai công kích Vân Phong Nhã, chỉ cần tên đồ ăn này hiện ra sơ hở là cơ hội phanh thây tên đồ ăn đáng chết này.
Vân Phong Nhã đang không ngừng công kích dây đằng, lúc này nàng cũng cảm nhận được sát ý từ phía sau lưng truyền đến, ánh mắt lạnh lùng nhưng moi đỏ lại là nhẹ cong lên độ công tà mị, xem ra Kiều Gia người chờ không kịp muốn động thủ rồi. Nàng bắt đầu làm ra sơ hở trước mắt Thụ Tinh, Thụ Tinh vừa thấy được sơ hở cao hứng không thôi bắt chấp thương tổn một lần thúc đẩy gần trăm dây đằng gai toàn bộ đâm về hướng Vân Phong Nhã. Cuối cùng tên nhân loại đồ ăn này cũng bị nó xé xác rồi, nhưng khi dây đằng sắc nhọn vừa đâm đến, Vân Phong Nhã như một tia chớp nhảy vọt lên không trung, mà tên nam nhân trung niên đi theo bảo vệ Kiều Gia Hạo lúc này cũng tiếp cận đến sau lưng Vân Phong Nhã, hắn không chút trần chờ một đao chém xuống.
"Tìm chết đi!"
"Vèooo.."
Nam nhân trong mắt đầy âm ngoan còn chưa kịp đắc ý thì Vân Phong Nhã đã như tia chớp biến mất, quá trình diễn ra quá nhanh làm người không kịp phản ứng. Chưa chờ hắn phản ứng thì trước mắt hắn xuất hiện đều là dây đằng sắc nhọn. Hắn đôi mắt kinh hoảng khó tin nhìn dây đằng gai nhô nhít đâm về hướng hắn, mà một đao vừa rồi hắn đánh lén sau lưng Vân Phong Nhã rơi trên dây đằng gai cũng chỉ có thể chém đứt một ít dây đằng mà thôi. Hắn muốn tránh né cũng không kịp rồi...
"Không...."
"Phụt, phụt, phụt, phụt, phụt... "
Từng tiếng dây đằng đâm vào da thịt thanh âm cùng máu tươi, khí quan thân thể bắn ra ngoài làm người nhìn thấy rợn cả người, cho dù vậy vẫn không ảnh hưởng Vân Phong Nhã khóe môi công lên, đôi mắt xâu không đáy lạnh lẽo liếc nhìn nam nhân tiệt vọng ánh mắt. Kiều Gia bọn họ cho rằng bọn họ che giấu sát ý rất giỏi sao? Cho rằng nàng cái gì cũng không phát hiện, không hiểu nghé con sao? Nếu đã vậy nàng cũng không cần khách sáo mà đào hố vậy, nhưng trước mắt hiện tại nàng nên giải quyết Thụ Tinh trước đã.
Vân Phong Nhã bắt đầu thúc đẩy trong người Linh khí, đôi mắt khép lại rồi mở ra khi đôi mắt nàng lại lóe lên tia màu tím sắc thái, vương giả hơi thở chợt lướt mà qua làm phía dưới chiến đấu người cho rằng bản thân mình quá khẩn trương nên sinh ra ảo giác, cũng không để trong lòng. Thanh âm tà mị lanh lùng lúc này cũng vang lên.
"Nên kết thúc! Khai thiên chảm..."
"Vèooo..."
"Ầm."
Cực đại Hóa hình đao từ không chung chém xuống, sắc bén kiếm khí hóa hình đem Thụ Tinh chém thành hai nữa, từ thân cây bên trong bắn ra màu Xanh đậm đặc xệch nước bắn ra ngoài làm đứng gần nơi đó chiến đấu người không kịp phòng bị bị bắn một thân. Nhưng cho dù bị bắn một thân vài người vẫn là đứng ngơ ngác nhìn bóng dáng thiếu niên còn bay lơ lửng trên không trung mà ngẩn ra.
Vừa mới rồi chiến đấu bọn họ cũng là cảm nhận được kiếm khí sắc bén từ trên không trung truyền xuống dưới, liếc mắt nhìn lên thì thấy một thanh hóa hình đao cực lớn xuất hiện trên không trung, trong lòng đều là khiếp sợ không thôi. Hóa hình đao trên không trung lớn gấp hai lần Thiên thú khi hóa hình công kích, nơi này mọi người không phải là không thấy qua càng lớn Hóa hình đao, nhưng làm bọn họ khiếp sợ khó tin chính là Linh huyền ngũ cấp cũng không có thể hóa ra như vậy lớn Hóa hình đao nói chi Linh vương đỉnh cấp bậc hắn. Thiếu niên sao làm được?
Nên biết Tu luyện giả cấp bậc càng cao hóa hình đao càng lớn, sử dụng chiêu thức hóa hình này cũng là hao tổn càng nhiều Linh lực, nên mọi người thường vì an toàn giữ thực lực sẽ không sử dụng chiêu thức này. Nhưng hiện tại bọn họ thấy gì? Bọn họ thấy Vân đại nhân hiện tại có thể hóa ra Linh Huyền lục cấp trở lên hóa hình đao, thiên phú này quá đã kích người rồi. Không phải nói vào đây người thực lực sẽ bị ép đến Linh vương đỉnh cấp bậc sao? Sao có thể hóa ra như vậy lớn đao chứ? Đại Lục này quá gạt người rồi, Vân đại nhân cũng quá gạt người a. Mặt cho bọn họ như thế nào suy nghĩ cũng nghĩ không ra bên trong nguyên nhân, chỉ có thể nghĩ Vân Phong Nhã không phải người...là Thần cấp thân nhi tử...
Mà lúc này Tuyết Tỉnh Nhu trong mắt cùng với những người khác là khác nhau suy nghĩ, vì lúc này trong đầu nàng bóng dáng, khí phách cùng hơi thở nguy hiểm của thiếu niên cùng với Huyết Dạ công tử giống nhau như đúc. Khí thế vương giả này nàng chỉ có thể trên người Huyết Dạ công tử thấy qua, trong đầu nàng đem từng ánh mắt nụ cười trêu người của Vân Phong Nhã cùng Huyết Dạ công tử hợp lại về sao, càng hợp nàng càng là trừng lớn mắt. Đúng vậy, là chàng ấy! Vân Phong Nhã chính là Huyết Dạ công tử bản nhân!
Tuyết Tỉnh Nhu lúc này cả trái tim như nai con loạn nhảy, nàng nhớ đến ở Tuyết Sơn chàng từ Mãng xà sừng lân khẩu cứu nàng, bên ngoài sương mù chàng ấy che trước mặt nàng không cho nàng xem bộ dáng xấu hổ của Nhàn gia người hình ảnh. Tuyết Tỉnh Nhu vì chiến đấu mặt đã ửng hồng bây giờ càng tô lên màu sắc hoa đào xinh đẹp động lòng người, nàng cuối cùng cũng tìm được chàng rồi!
Bụi mù qua đi thiếu niên đỉnh bạc dáng người lúc này cũng xuất hiện trước một cái hố cực lớn, mà dưới chân hắn lẫn lộn chồng chất không ít xương người cùng linh thú xương cốt làm người không rét mà run. Trên tay thiếu niên lúc này cầm là một viên Tinh hạch màu xanh lớn bằng hai nắm tay nam nhân, nàng không chút khách sáo mà đem chiến lợi phẩm thu vào không gian. Còn xương cốt dưới chân những nhẫn chữ vật kia thì để lại cho những người này tự phân chia đi.
Trong lúc mọi người còn khó tin thì giọng câm hận chất vấn của Kiều Gia Hạo vang lên.
"Vân Phong Nhã ngươi tên ác ma này, Kiều thúc ta không sợ nguy hiểm đến giúp ngươi, nhưng ngươi cứ nhiên mượn đao giết người bỉ ổi thụ đoạn để Kiều thúc bị dây đằng gai xé xác, ngươi tri tâm gì? Ngươi hôm nay không cho ta lời giải thích Kiều Gia ta sẽ không bỏ qua!"
Vân Phong Nhã lúc này mới xoay người lại, hơi thở sát ý lạnh lùng làm người không dám nhìn thẳng.
"Không bỏ qua? Ha hả ngươi cho mọi người nơi này đều mù không thấy được gã vừa rồi sau lưng tiểu gia ta làm sự tình? Ngươi không bỏ qua tiểu gia? Tiểu gia ta hiện tại cũng không muốn bỏ qua cho Kiều Gia các ngươi nha." Nàng khóe môi nhếch lên nói tiếp." Muốn lời giải thích thì xuống phía dưới địa phủ mà hỏi!"
Mà ở một nơi Khác Bạch Lam Y cũng vừa giết cuối cùng một con thánh thú thì cảm nhận được Uyên ương ngọc bài trên người đột nhiên có phản ứng làm ngẩn ra một chút rồi trở lại bình thường như không có chuyện gì, nhưng nếu chú ý đến thì trong mắt của nàng lóe qua ý cười, xem ra tiểu lang quân cách nàng không xa. Nhưng trong mắt ý cười lại bị một thanh âm phiền chán của Mộ Dung Hằng vang lên.
"Y nhi, ta xem sắc trời đã không còn sớm, người của ta đã tìm được nơi nghĩ ngơi thích hợp rồi, dưỡng sức sáng mai có lẽ sẽ đuổi kịp đến Hoàng gia trận pháp cửa khẩu."
"Hảo!" Bạch Lam Y nói hảo lúc sau thì xoay người đi xem Bạch gia đệ tử thương thế nên không chú ý đến Mộ Dung Hằng trong mắt tính kế.
_________________________________
( Hết Phần I)
Mình nơi này chân thành cảm ơn những bạn đọc giả yêu quý bấy lâu nay vẫn ủng hộ mình bằng tình yêu ngôi sao ⭐ cùng cmt nha!
Chúc các bạn vui vẻ hạnh phúc bên gia đình nha!
Chúc mọi người hè vui vẻ nha😘😘
Hẹn gặp lại các bạn ở phần II bộ truyện nhé, yêu các bạn ❤❤.