• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Sau khi Triệu Mạch Nha ăn sáng xong, cô nhờ Triệu Mạch Nhiễm chở đến tập đoàn Âu Kỳ.

“Tan sở em qua đón chị.” Triệu Mạch Nhiễm trước khi đi quăng lại câu nói này cho cô.

Hôm nay bầu không khí của Bộ Phận Thương Mại hơi lạ. Lúc mới bước vào cô tưởng rằng hôm nay có công việc gì căng thẳng lắm cho nên cũng im lặng. Rốt cục đến giờ ăn trưa không ai bén mảng tới gần cô mới ngờ ngợ rằng điều kì lạ này có liên quan đến mình.

Đứng dậy, Mạch Nha chạy thẳng vào toilet, chọn đại một phòng đóng cửa lại ngồi ở đó. Một lúc sau hình như có hai nữ nhân viên đang đứng rửa tay ở ngoài bàn tán, “Cô biết gì chưa? Tôi nghe nói nhân viên mới ở Bộ Phận Thương Mại từng sống chung với Tổng Tài tập đoàn Tống Thị đó!”

Dường như người kia không tin nên hỏi bằng giọng ngạc nhiên, “Sao có thể? Vậy làm sao không lên làm Phu Nhân Tống Thị còn ở đây làm nhân viên quèn làm gì?”

Nữ nhân viên lúc đầu lại nói, “Trên mạng và báo bây giờ đầy rẫy tin đó kìa, sáng nay cô không xem tin tức và đọc báo sao? À quên, nhà cô không khá giả như nhà tôi nên cũng không được hưởng thụ cho lắm, xin lỗi nhá.”

Trong này sau khi nghe xong Triệu Mạch Nha không khỏi cảm thán một câu, “Trò chuyện với nhau mà còn không chừa ra cái mảng móc họng nhau. Đúng là cuộc sống hỗn tạp nơi công sở mà!”

Đợi hai người kia đi rồi Mạch Nha mới đi ra, mở vòi nước rửa tay, cô hất nước lên mặt mình cho tỉnh táo. Nhìn vào chiếc gương trong veo, đó là hình ảnh của cô phản chiếu lại, mặt mày không đến nỗi tiều tụy nhưng hình như cũng mệt mỏi đến có hai vết thâm quầng ở phía dưới mắt. Cô vỗ vỗ má mình, nở một nụ cười đẹp, xem như là trước cơn bão lớn lần này cô sẽ tươi cười mà đối phó với nó.

Rửa mặt xong, Triệu Mạch Nha đi thẳng đến phòng của Tổng Giám Đốc mà không cần ăn trưa.

“Tổng Tài nói không khoẻ nên hôm nay không đi làm, em gọi điện cho anh ấy xem sao.” Thư ký Zilin e dè nhìn cô, dường như muốn nói điều gì đó lại thôi.

“À, chị có thể cho em mượn máy tính của chị được không?” Mạch Nha mỉm cười hỏi.

Zilin ngờ ngợ ra chuyện tiếp theo xảy ra vô cùng xấu nhưng không từ chối được cô nên đã đồng ý.

Ngồi vào ghế thư ký, Mạch Nha bật baidu lên gõ hai chữ “Tống Thị”, một loại tin tức cùng một dòng chữ “Tổng Tài tập đoàn Tống Thị lộ clip chung sống với bạn gái cũ trước khi kết hôn.” thời gian đang bài là sáng ngày hôm nay, tức là khi cô đến công ty nó đã đăng sớm hơn một tiếng rồi.

Tay cô run run bấm play, trên màn hình lập tức nổi lên khung cảnh quen thuộc của ba năm về trước, đó là lúc còn chung sống với nhau, hôm đó cô về khuya mà không điện thoại báo hắn, đến khi về nhà đã là một giờ sáng, điều đó khiến hắn phát điên, toàn thân cô thì nồng nặc mùi rượu. Sáng sớm hôm sau bị đồng hồ báo thức làm tỉnh dậy, cô mò mẫn đồng hồ lại cầm được một vật lạ lẫm, mở mắt đưa lên nhìn là cái điện thoại mà cô thích ở trên tivi, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là hắn mua, cô chạy xuống lầu hí ha hí hửng thử camera.

Cô trông thấy bộ dạng hắn đang nấu ăn ở nhà bếp vô cùng đẹp trai, bật chế độ quay phim, vội vàng chạy lại hôn hắn một cái, giọng điệu cô như trẻ nhỏ, “Cảm ơn anh nha, Dịch ca caaa.” Tiếng cuối cô kéo dài khiến hắn nhíu mày. Cái gì mà Dịch ca ca? Hắn không phải anh trai cô!

“Có phải tối qua em đã uống no rồi nên không cần ăn nữa?” Ánh mắt hắn liếc qua cô đầy ngụ ý. Miệng nói nhưng tay hắn vẫn đều đều thái rau quả nhần nhuyễn như đầu bếp hạng A.

Vừa nhìn là biết hắn bực bội điều gì, lè lưỡi một cái, nịnh nọt “Đêm qua là tại Trương Mẫn tỏ ra rất rầu rĩ, em không muốn bỏ cô ấy ở lại một mình, nên vì thế …” Haizzz cô vẫn còn là đứa nhỏ cần hắn chăm sóc. Đến cả nói dối cũng nói rất tệ, bất quá làm hắn yêu cô hơn một chút rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, lắc đầu cười nhẹ, nhìn cô đầy cưng chiều, “Lại đây.” đưa tay ra ngoắc ngoắc bảo cô lại gần.

Triệu Mạch Nha tò mò tiến lại gần, hắn cầm điện thoại để lên bàn, hai tay bất ngờ ôm cô thật chặt, cúi đầu cắn vành tai cô làm cô hét lên một tiếng đánh hắn một cái.

Cô bị hắn ôm đến cả xoay đầu cũng khó, đành năn nỉ hắn, “Dịch, em…em, đói..đói bụng rồi!” Không hiểu vì sao mặt cô lại nóng lên, đến cả giọng nói còn lắp bắp nữa chứ.

Tống Gia Dịch không trả lời, vẫn ôm chặt cô như trước.

Thấy vậy cô thở dài, điều chỉnh tông giọng mình nũng nịu với hắn, “Dịch à, em đói, đói lắm rồi, đói sắp chết rồi, cảm giác đói bụng cứ kêu gào em phải ăn đó, anh không thương em thì cũng thương hại bao tử em đi chớ.” Cô ngước lên nhìn hắn, chớp chớp cặp mắt long lanh, đôi môi mọng nước màu đo đỏ mím lại làm vẻ tội nghiệp.

Khoé môi Tống Gia Dịch nhếch lên, bộ dạng làm nũng này của cô rất có tác dụng với hắn, một tay xoa đầu cô, một tay kéo cô lại gần thì thầm, “Từ lúc nào em lại có tật nói nhiều thế hả? Bất quá hôn anh một cái, anh sẽ nấu cho em ăn.” Cô đỏ mặt, muốn đẩy hắn ra cũng khó đành cúi đầu im thin thít.

“Không yêu anh nữa?” Hắn nâng cằm cô lên, nhíu mày hỏi.

Cô đỏ mặt lắp bắp. “Em…em..chưa đánh.. răng..” Lúc nãy vì vui mừng quá nên cô chạy thẳng xuống đây mà quên luôn vệ sinh răng miệng, bây giờ nhận ra thì đã quá muộn rồi, Mạch Nha giương mắt nhìn hắn đầy vẻ khốn khổ.

Đang nhìn hắn chăm chú thì bỗng hắn cúi đầu hôn môi cô, trong khi cô đang bất ngờ hắn tách hai hàm răng cô ra luồn lưỡi vào, nhẹ nhàng hôn cô một cách chậm rãi.

Khi cô tưởng rằng mình đã chết vì hôn môi thì hắn buông ra, vội thở hồng hộc nhìn hắn đầy ý oán trách, hắn cười đến tận đáy mắt, bàn tay đưa lên môi cô chà sát, “Mùi vị không tệ, em còn ngại điều gì? Làm cho quen để sau này không phải ngại.” Lời nói của hắn đầy ẩn ý nhưng lọt qua tai cô rồi thì nó như thế này, “Không tệ lắm, em còn ngại cái gì nữa? Sau này bắt đầu làm cho đến khi xe tải cán ngang mặt em vẫn còn xài được thì lúc đó không biết được chữ ngại là gì nữa.”

“Hừ, em không thèm ăn nữa! ” Cô giận dỗi chạy te te lên lầu, cũng không quên lấy điện thoại. Còn hắn đứng dưới bếp nhìn bóng lưng cô mà bật cười, ước mơ về một ngày sống chung hạnh phúc như thế này với cô, còn có mấy nhóc tì chạy quanh quẩn trong nhà, chắc là sắp chạm tới được rồi!

Đó là những gì có trong đoạn video, tất cả như mới ngày hôm qua còn bên nhau vậy, xem xong Triệu Mạch Nha không khỏi thở dài. Cái này hay rồi đây, ngày mai nhất định cô phải chuồn về Thiên Tân mới được, không đúng, nhất định chiều nay sẽ về. Nếu còn đợi đến ngày mai, chắc chắn cái đám nhà báo đó sẽ đem dư luận đập lên đầu cho tới khi cô chết mới thôi. Mà tính cách của cô rất bướng bỉnh và ương ngạnh, vì thế cho nên họ có đập cô vẫn không sao, cô sẽ như tiểu Cường đánh mãi không gục ngã, nhưng mà đó lại là một chuyện rất mất sức và lỗ vốn, cho nên… nghĩ thoáng một chút Mạch Nha à! Một trong ba mươi sáu kế, “chuồn là thượng sách!”

Tối hôm sau.

“Mẹ, snack của con đâu hết rồi? Còn trái cây nữa???” Mạch Nha lục lọi tủ lạnh rồi hét toáng lên.

“Con còn định ăn cho thành cái thùng phuy luôn sao?” Mẹ Triệu mấy hôm nay cho cô ở ẩn tạm ở nhà bà, thế mà cô con gái này chả biết điều gì cả, ăn một lúc sạch đồ ăn trong tủ lạnh còn đòi hỏi đủ thứ.

Nghe thấy mẹ mình quát, Mạch Nha liền trưng ra nụ cười nịnh nọt, “Hihi. Con gái mới lớn nên ăn nhiều mà mẹ!”

Bà không biết nên chửi cô ngốc hay vừa đánh vừa chửi cô ngốc nữa, “Con nhìn lại mình đi, đã hai sáu tuổi đầu rồi còn mới lớn gì nữa. Đi tìm cho mình một tấm chồng để mẹ yên tâm đi. Mẹ quyết định rồi, qua scandal này mẹ sẽ hẹn buổi gặp mặt cho con. Cấm nói nhiều !” Cô bĩu môi nhìn bà, dù sao cô cũng nói không lại mẹ mình nên tiếp tục tìm đồ ăn.

“Ding doong” chuông cửa vang lên, Mạch Nha định ra ngoài mở cửa nhưng mẹ Triệu ngăn lại, chợt cô nhớ ra mình đang chạy tị nạn, giờ phút này còn ló mặt ra chẳng phải đi trốn là thừa sao =.=

“Cạch.” Cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là một giọng nói của đàn ông, tiếng bước chân lạch cạch vào phòng khách, sau đó có mấy giọng nói trò chuyện cùng nhau. Cô có cảm giác như mình đang kể chuyện ma. = =’

“Mẹ mình trở nên dịu dàng từ khi nào vậy nhỉ?” Mấy hôm nay vừa gặp phóng viên, không đóng cửa cái rầm trước mặt họ thì cũng nói chỉ một câu rồi đóng sầm cửa lại mặc cho đám phóng viên đó điên cuồng đập cửa thế nào bà cũng không quan tâm.

Bản tính tò mò của Mạch Nha trỗi dậy, cô nhón chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, đứng lấp ló ở một góc tường he hé mắt nhìn.

“Bịch” Cái bánh trên tay cô rớt xuống đất.

Cái gì thế này? Cái cô đang nhìn thấy có phải sự thật không? Tại sao, người đó lại xuất hiện ở đây? Không, đáng lí ra phải đang sống hạnh phúc ở Pháp chứ, quay về đây làm gì ?

Thiếu nữ váy trắng bước đến dịu dàng gọi một tiếng “Chị hai.”

Triệu Mạch Nha ngước nhìn cô gái ấy. Gương mặt xinh xắn như búp bê đang giương hai mắt xanh to long lanh nhìn cô, mái tóc vàng dài đến ngang lưng làm nổi bật làn da trắng mịn như em bé, nhắc đến em bé, dưới chân của cô ấy còn có một đứa nhỏ trắng trẻo vô cùng đẹp trai, đứa nhỏ cũng nhìn cô bằng hai mắt tò mò. Kì lạ là cặp mắt của nó có hai màu, con mắt bên trái là màu xanh còn bên phải là màu hổ phách.

Nhìn một lớn một nhỏ được một lát Mạch Nha mới gật đầu đáp : “Ừ, Tiêu San lớn lên cũng không thay đổi gì nhỉ?” Mẹ và cha cô đã xa nhau được mười năm, vậy mà lúc gặp lại đứa em gái Triệu Tiêu San này vẫn bộ dạng búp bê không đổi, chỉ khác là có dáng dấp của thiếu nữ hơn. Do cha cô mang dòng máu người Pháp cho nên khi Tiêu San được sinh ra đều thừa hưởng từ cha cô mái tóc vàng óng và cặp mắt xanh to long lanh, bây giờ nhìn em cô chẳng khác gì người Châu Âu cả. Còn Mạch Nhiễm và cô sinh ra đã giống mẹ nên có dáng dấp của người con gái Trung Quốc, chỉ có điều điểm ngoại quốc trên người cô và Mạch Nhiễm đó chính là được thừa hưởng cặp mắt xanh của cha.

Mạch Nha còn nhớ, năm xưa do cha cô phạm sai lầm ngoại tình, mẹ cô đã âm thầm nén đau thương trở về Trung Quốc mang theo luôn cả cô và Mạch Nhiễm. Gia đình hạnh phúc đột ngột vỡ tan, lúc đó cô đã hận cha mình đến chết đi sống lại. Vào trung học cô mang kính áp tròng đen che giấu cặp mắt xanh lại, cũng là che giấu đi thân phận thiên kim của Triệu gia, đến bây giờ vẫn không một ai biết cô sở hữu cặp mắt xanh Tây lai đó, ngoại trừ Tống Gia Dịch và Trương Mẫn.

“Ai vậy mami?” Đứa nhỏ đẹp trai kéo kéo góc váy của Triệu Tiêu San hỏi.

Mặc dù thằng nhóc nói tiếng Anh nhưng… Mami ư? Mạch Nha có nghe lầm không? Triệu Tiêu San, đứa em gái này của cô rất khôn ngoan, lại xinh đẹp dịu dàng như thế này không tránh khỏi có khối người từ theo đuổi đến cầu hôn, nhưng như vậy không phải quá sớm sao?

“Nó là …con em sao?” Cô nghi hoặc nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn Triệu Tiêu San.

Không khí im lặng đến lạ thường, đang lúc căng thẳng thì bà Triệu quay sang mắng cô, “Mạch Nha, gặp cha con sao không hỏi?”

Gương mặt Triệu Mạch Nha đang nhìn Triệu Tiêu San đến nhập tâm thì bị bà Triệu làm cho bừng tỉnh đại sự. Phải, phải rồi, còn có ông già đó ở đây. Mà vì sao ông ấy lại ở đây?

“Cha khoẻ chứ cha? Không bị bệnh tật gì nghiêm trọng chứ?” Lúc đầu cô định nói cay nghiệt hơn nhưng nghĩ lại vẫn là cha cô cho nên ăn nói nhẹ nhàng thôi.

Sắc mặt bà Triệu đen đi vài phần, hai mắt bà như sói già trong đêm đỏ ngầu đang đi săn mồi nhìn Mạch Nha như nuốn ăn tươi nuốt sống cô, bất quá vẻ mặt này của bà Triệu có thể doạ cô đi. Lập tức sửa lại lời nói lúc nãy, “Chào cha, dạo này cha khoẻ chứ?” Nhưng nội dung vẫn không đổi, là do cô ngoài lạnh trong nóng hay do cô rất hứng thú nếu như ông nói rằng mình rất không khoẻ đây?!

“Dạo này cha vẫn khoẻ. Đến đây cha ngắm con một lát!” Ông Triệu cười phúc hậu ngoắc tay bảo cô đi đến.

Đương nhiên Mạch Nha sẽ từ chối thẳng nhưng mặt bà Triệu như thể phù thuỷ như vậy, cô mà không đi đến có khi bà đạp cô bay ra ngoài hoặc đem cô đi xào lăn cho chó ăn mất.

“Con gái của cha đã lớn lắm rồi.” Ông xoa đầu Mạch Nha mãn nguyện. Mặc dù cô rất khó chịu khi ông ấy xoa đầu cô như thế, nhưng cô vẫn ngồi im lặng không phản bác. Chợt cô nhận ra mình thèm cái xoa đầu này biết bao, thèm cảm giác được cha yêu thương cùng ngồi cạnh nhau trò chuyện chia sẻ mọi thứ, nhưng tất cả đã dừng lại từ mười năm trước rồi.

“Ông đến đây chắc không phải chỉ làm việc này thôi đúng không?” Mạch Nha lạng lùng ‘nhất châm kiến huyết’. (Vào thẳng vấn đề)

Ông Triệu nhìn cô suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu đáp : “Đúng vậy, hôm nay cha đến đây để đón con qua Paris. Scandal lần này con không có ai che chở chắc chắn sau này sẽ khó sống.”

Đầu Mạch Nha ong ong lên một chữ “Paris”, cô đứng phắc dậy, “Không, tôi sẽ không đi theo ông.”

Đoạn vừa nói xong cô sắp bước đi Triệu Tiêu San bước đến giơ ipad ra tức giận nói, “Em đoán chị mấy ngày nay không lên mạng và xem tivi. Đây là bài phỏng vấn sáng nay của hai vợ chồng Tống Gia Dịch, chị xem đi. Em khuyên chị nên đi theo cha, hắn ta không có thời gian mà đứng ra che chở cho chị đâu!”

Tay cầm ipad của Triệu Tiêu San, chạm nhẹ lên màn hình, một đoạn phim có người đàn ông vẻ ngoài anh tuấn đang bước ra từ công ty, bên cạnh còn có nữ nhân xinh đẹp đang khoác tay cùng bước ra ngoài, đám phong viên chen chúc lên hỏi ầm ĩ, “Xin Tống tiên sinh hãy trả lời sự việc sống chung với bạn gái cũ, Tống tiên sinh có lời giải thích gì không?”

Cô thấy Tống Gia Dịch dừng lại, ngước lên nhìn phóng viên đó một cái rồi nhìn nữ nhân kế bên mình đầy thâm tình, khoảng mười giây sau mới trả lời, “Chuyện đó đã là chuyện của quá khứ.” Người đứng bên cạnh hắn chính là Thuyên Nhã Hinh-vợ của Tống Gia Dịch. Bất ngờ tim cô nhói lên một cái.

Phóng viên khác chen lên hỏi to, “Nghe nói sáng nay cổ phiếu Tống Thị giảm 2,6%, bên Thuyên Hạo lại tăng 3%, xin hỏi bà Tống có cảm nghĩ gì về việc này?” Tống Gia Dịch không trả lời, Thuyên Nhã Hinh bên cạnh mỉm cười nhẹ đáp, “Cổ phiếu tăng giảm là chuyện hàng ngày của sàn chứng khoáng, nếu như vì một scandal không đâu mà nản chí thì không phải cách làm của chồng tôi. Còn về tập đoàn của nhà tôi tăng 3% thì đều do cổ đông ủng hộ, tôi không có ý kiến về việc này. Tôi có thể chứng minh chồng mình là người đàn ông mẫu mực của gia đình, hiện giờ tôi đang mang thai mặc dù bị áp lực công việc và dư luận nhưng anh ấy vẫn chăm sóc tôi chu đáo.”Đám phóng viên càng nhốn nháo hơn khi nghe Thuyên Nhã Hinh tuyên bố mình có thai.

Xem đến đây cô tắt bỏ, trả lại ipad cho Tiêu San, chỉ bỏ lại câu nói rồi bước lên phòng, “Được. Bây giờ con đi thu dọn hành lí.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK