——————–
Trong phòng họp rộng 50m2, thiết kế hiện đại, màu sắc phối hợp bắt mắt. Giọng nói nghiêm nghị của Mạch Nha vang dội khắp phòng. “Trưởng phòng Amedee, bản thiết kế này của anh rất có sáng tạo.”
Trưởng phòng Amedee cười ngượng ngùng, anh ta nghĩ thầm mình từ thiết kế đồ hoạ không hiểu sao được giao bản kế hoạch thiết kế kiến trúc, bất quá có học qua sơ sơ cho nên anh ta cũng thầm thở phào vì không bị ăn mắng té tát về phương diện mình không chuyên nghiệp này.
“Nhưng vẫn còn thiếu sót nhiều thứ, ví dụ như chỗ này, anh cần phải thêm thắt vào những hoạ tiết cartoon trên tường, càng bắt mắt càng tốt. Cấu tạo bệnh viện đừng nên phức tạp như mê cung, vẽ đơn giản vào. Hai cây cột trụ trước sảnh nên chạm khắc nhân vật hoạt hình. Quan trọng là thiết kế phải trang nhã gần gũi với các em nhỏ. Anh mang về vẽ lại một số chi tiết tôi vừa nói đi.” Cô vừa nói vừa chỉ cho trưởng phòng Amedee thấy, xong đem bản thảo đưa cho anh ta.
“Vâng Tổng tài.” Anh ta tiến đến lấy bản thiết kế rồi quay về chỗ.
Trưởng phòng Marketing đặt bản hợp đồng xanh biển cạnh bàn Mạch Nha, báo cáo : “Thưa Tổng tài, đây là bản hợp đồng thu mua các máy móc thiết bị hiện đại cùng dược phẩm của HOPE, phía bên họ đã kí rồi chỉ chờ ngày công ty chúng ta nhận hàng thôi.”
“Làm tốt lắm.” Tay cầm tách cafe sữa nóng uống một ngụm, cô khen ngợi. Đặt tách cafe xuống, cô đứng lên. “Những người cần chỉnh sửa bản thảo ở lại để thư ký của tôi chỉ dẫn chi tiết hơn, cuộc họp đến đây kết thúc.”
Vừa họp xong ở Alain Zhao liền phóng đến trường quay nhanh nhất có thể, vì hôm nay chính là ngày quay MV mới.
Ngồi chờ chuyên viên trang điểm tạo hình cho mình, đột nhiên nhớ lại còn một chuyện chưa làm, Mạch Nha lấy điện thoại ra gọi. “A Bảo, hôm nay tôi phải đến trường quay, bản thảo hôm qua tôi đã xử lý hết rồi. Tối nay tôi tăng ca ở nhà, có việc gì cứ mang đến nhà dùm tôi nhé!”
Phía đầu dây bên kia nói gì đó, xong cô nhanh chóng tắt điện thoại của mình.
Đột nhiên có ai đó nắm lấy bả vai mình, định xoay đầu nhưng tiếng nói đã trấn an cô. “Mới từ công ty chạy đến đây sao? Em đã ăn gì chưa?” Là Hoắc Mị!
Chuyên viên trang điểm đang đánh mắt cho cô nên chỉ có thể nhắm mắt lại mà đáp. “Đã ăn một ít đồ ngọt. Hôm nay anh không có lịch trình sao?”
“Có chứ, chúng tôi phải đi liền ngay đây. Chúc chị hoàn thành tốt MV nhé!” Người nói nếu cô đoán không lầm là tên Điềm Vương.
Lát sau không nghe tiếng động gì nữa, cô đoán là tên Điềm Vương lôi Hoắc Mị đi mất rồi.
Đột nhiên chuyên viên trang điểm hỏi cô. “Hai đứa có định ngày cưới chưa?”
Hừm, ngày cưới à? Bởi vì tính kế tạm thời cho nên chỉ mới đính hôn mà thôi. Cô cũng không có cảm giác đó với Hoắc Mị, vả lại mình cũng là gái già có cả con rồi, không thể nào huỷ hoại cả tương lai đầy ong bướm của Hoắc Mị được.
“Chuyện này bọn em chưa quyết định. Vẫn còn nhiều chuyện chưa được giải quyết, kết hôn bây giờ có lẽ không phải là thời điểm tốt.” Cô nhẹ nhàng khéo léo đáp lại, cũng không để cho chuyên viên nghi ngờ mình và tên nhóc kia không có gì là thật.
“Ừm, em nói cũng phải. Lần này vì sao em đến một năm mới trở lại vậy?” Chuyên viên trang điểm không hứng thú với chuyện kết hôn của cô nữa cho nên dứt khoát chuyển đề tài.
Chuyện một năm qua cô đi dưỡng thai là điều tuyệt mật, vì thế không ai biết trong một năm qua cô đã làm gì cũng đúng. Mạch Nha khoé môi cong cong, như nửa tự tin nửa thật thà nói : “Một năm qua em được cha mẹ đào tạo điều hành công ty, nếu còn tiếp tục hoạt động thì e là em không có thời gian nghỉ ngơi. Hai tháng trước em vừa mới nhậm chức Tổng tài điều hành, có lẽ quay trở lại làng giải trí thời gian này cũng thích hợp.”
Chuyên viên gật gật đầu rồi lại thở dài ai oán. “Em đa tài như vậy, nên chỉ có Chris mới dám rước em thôi. Bàn về độ giàu có, trong công ty này kể cả chủ tịch còn chưa giàu bằng nhà cậu ta. Luận về gương mặt vóc dáng phong thái, không phải ai cũng thoát tục được như cậu ta đâu. Càng không thể nói đến tính tình, biết đối nhân xử thế, nhưng mà điều các fan nữ không ngờ tới là hắn mới hai mươi tuổi, thế mà đã lọt vào lưới tình của em, nguyện trung trinh với em suốt đời suốt kiếp, ai da. Ariana à, kiếp trước có lẽ em gần là Bồ Tát sống cho nên mới được hưởng phúc đức nhiều như thế này, chị thực ganh tị thành cuồng mà..”
Nghe hết những lời này, trong đầu Mạch Nha có một đàn quạ chạy qua, giả vờ mất hứng trách móc. “Chị nói cứ như em gạ gẫm dụ dỗ tên nhóc đó vào bẫy vậy. Gì mà lọt vào lưới tình chứ? Em mà có đi bắt cá thì cũng sẽ quăng một cái lưới dài 100m bắt một lần đủ mấy chục con cá để hưởng thụ cả đời ấy. Như thế mới là ngư dân thông minh! Hừ, không cần phải vì ganh tị với em mà ghen ghét thế đâu. Lại còn trung trinh, trinh cái gì chứ? Em chắc hắn ta từ năm mười mấy tuổi đã biết nếm trải mùi vị của lần đầu tiên rồi.” Sao ai nói về những ví dụ tốt đều thảy tất cả cho bọn đàn ông vậy? Phụ nữ chúng ta không đáng giá chắc? Xin lỗi nhé, không có phụ nữ lo chuyện nhà từ chuyện to đến chuyện nhỏ, giặt quần áo, nấu cơm nước, lo cho con cái, đến cả cái toilet còn phải vệ sinh hàng tuần, thì có mà đàn ông các người phải đi ăn cơm tiệm, tốn tiền đủ thứ chuyện trên đời hết đấy.
(Còn tiếp…)