“Triệu Mạch Nha, trả lời cho mẹ, nó là ai???” Bà Triệu lúc nãy rất sốc, sau khi nghe Mạch Nhiễm hét lên bà mới sựt tỉnh.
Tránh ánh mắt của bà, Mạch Nha ngập ngừng : “Là.. Là ai không quan trọng, con muốn giữ đứa bé này. Nó là con đầu lòng của con, không thể bỏ được.”
Sắc mặt của bốn người đột nhiên biến dạng trầm trọng, đầu tiên là thất vọng, sau đó là muốn chửi người, rồi kế tiếp là kìm nén, cuối cùng là không nói nên lời =_=
Triệu Mạch Nhiễm vò đầu bứt tóc, “Em có bảo chị phá thai không hả? Em chỉ muốn biết cái thằng chết tiệt đó là ai, chị nói đi, LÀ AI !???!” Nói xong còn đi qua đi lại, bộ dạng trông rất bất lực và điên tiết.
Cô dò xét, “Chị nói thì em sẽ làm gì hả? Bắt người ta chịu trách nhiệm sao?”
Bước chân của Mạch Nhiễm khựng lại, chỉ nghe thấy tiếng ai đó rất cao hứng, “Chị hiểu em đó !” Rồi sau đó thấy mình bị lừa cho nên vớt vát lại, “Cũng phải biết danh tánh của cha đứa nhỏ là ai chứ.” Triệu Tiêu San liền gật gật, bồi thêm vài lời gió chiều nào theo chiều nấy, “Đúng rồi, chị ba nói đúng đó. Chị hai, làm ơn đi, lớn già đầu rồi còn chơi trò bí mật gì chứ.”
“Mạch Nha à, từ nhỏ đến giờ cha không ép con điều gì cả, nhưng đây là chuyện cả đời của con, có biết không hả? Nếu không nói ta sẽ cho người điều tra đến khi biết cha đứa nhỏ là ai, lúc đó hắn khó mà sống với ta.” Ông Triệu đe doạ.
Mồ hôi Mạch Nha thầm tuôn như thác, cô tin cha cô có khả năng này ấy chứ. Thậm chí khiến người đó sống khốn khổ nữa mà, nhưng người đó lại là Tống Gia Dịch, nếu e rằng nói ra cha cô chắc cùng hắn đấu với nhau đến lập nên khế ước thù hằn giữa hai nhà luôn quá.
Bất ngờ Triệu Mạch Nhiễm thốt lên, “Có phải là Tống Gia Dịch không? Chị nói đi.”
Cô giật bắn người, lập tức lắp bắp, “Là Hoắc Mị, ca sĩ cùng công ty của con…” Trong lòng cô thầm xin lỗi cậu ta hàng ngàn lần.
“Chị Candy.” Triệu Mạch Nhiễm gọi to, Candy lập tức chạy ra. “Có chuyện gì thế?”
Mạch Nhiễm : “Chị nói cho em biết Hoắc Mị là tên nào?” Candy vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra, chị ta lập tức nhìn Mạch Nha trợn to hai mắt, “Trời ơi, em mang thai con của Hoắc Mị hả?”
“Em…”
“Đấy là tên nào? Đến cả chị Candy còn không biết chị mang thai con của ai sao?” Tiêu San lúc này chịu không nỗi nữa.
Candy thấy vẻ sát khí của Triệu Mạch Nhiễm cùng Triệu Tiêu San càng đậm, chị thấy đến nước này mà còn không nói, không biết mình chết lúc nào a, “Là ca sĩ trong nhóm SEYIs, Hoắc Mị là Chris, tên trưởng nhóm ấy.”
Triệu Mạch Nhiễm lẩm bẩm tự suy đoán, “Hôm qua là chuyến lưu diễn của SEYIs, vậy bây giờ hẳn là còn ở Trung Quốc, chị Candy, nói xem hắn ở phòng nào.”
“Phòng 1097, đối diện phòng của Mạch Nha.” Chị ta nhanh chóng đáp.
Triệu Mạch Nhiễm nhếch miệng cười vô cùng phẫn nộ, bộ đồ công sở phẳng phiu cũng bị cô sắn tay áo lên làm nó nhăn nhó tội nghiệp, sau đó không nói lời nào, một mình mở cửa qua phòng đối diện mà nhấn chuông.
“Ai đó? Mạch Nha à?” Người bên trong hỏi rồi mở cửa ra.
Triệu Mạch Nhiễm nhướng mày, “Cậu là Hoắc Mị?”
Người đó : “Không phải, tôi là Grany.” Rồi tiếp, “Chị không phải Mạch Nha à?”
Không tìm thấy đối tượng mình cần nên cô lười biếng đáp : “Chuyện đó quan trọng sao? Gọi tên Hoắc Mị ra đây.”
“Vì sao?” Grany thấy thái độ ‘cọp giấy’ của cô nên chỉ hỏi lại, cậu ta cứ tưởng Mạch Nha hôm nay lại chơi trò giả dạng đây mà.
Cô hừ lạnh, “Thế thì thất lễ nhé!” Chân trái mang cao gót dẫm vào chân của Grany không phòng bị và vẫn còn đang mang dép trong nhà, cậu ta đau đớn ngồi thụp xuống ôm chân mình lại, “Chị giỡn mặt đó hả MẠCH NHA?” Cậu ta hét lên nhưng Mạch Nhiễm đã đi vào bên trong rồi.
“Tôi giỡn cái gì cơ?” Lúc này Mạch Nha cùng mọi người mới đi ra, nghe Grany hét lên như heo bị chọc tiết, cô giật mình đi đến gần cậu ta.
Đang ôm lấy cái chân tội nghiệp của mình, Grany vô cùng phẫn nộ, “Chị đạp một phát vào chân tôi rồi. Đề nghị lần sau đừng chơi trò giả dạng nữa, bộ dạng lúc nãy của chị vừa hung dữ lại khó ưa, định đi thi ‘Bách Biến Đại Ca Tú’ của Hồ Nam hay sao vậy?”
Mạch Nha cảm thấy tội lỗi chồng chất, cô rối rít không biết làm gì ngoài giải thích. “Xin lỗi, đó không phải chị. Người lúc nãy là em gái chị.”
“Ờ giống đó!” Cậu cảm thán. “WHAT? CHỊ NÓI CÁI GÌ?”
Mạch Nha cùng mọi người cũng đã vào trong mất rồi, Grany vội vàng lết theo vào nhà, nếu fan mà thấy chắc toi đời cậu. Vừa vào lại bắt gặp cảnh tượng, “ÔI MẸ ƠI !” Grany thốt lên một câu.
Triệu Mạch Nhiễm sau khi vào trong, tìm được Hoắc Mị rồi, cô hùng hổ nắm cổ áo cậu, quát “Cái tên chết tiệt này, cậu có biết mình đã làm gì không? HẢ ???”
Điềm Vương, Johnny, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đến cả người suốt ngày chỉ có một biểu cảm như Lôi Khiết Hàn đây cũng phải nhíu nhíu mày.
Hoắc Mị cứ mặc cho Mạch Nhiễm nắm áo mình như thế, cậu sợ cậu mà hất ra thì cô sẽ bị thương mất, “Tôi, tôi làm cái gì? Mạch Nha, chị điên à?”
“Tôi bị điên ?” Mạch Nhiễm điên tiết, “Anh mới là đồ điên, tôi là Triệu Mạch Nhiễm, em gái của Triệu Mạch Nha. Đồ khốn chết tiệt này, cậu dụ dỗ chị gái tôi, đã vậy còn không dùng biện pháp phòng tránh, A không, tôi đang nói cái gì thế này.” Cô dùng tay đập đập vào đầu mình, thấy cậu trợn to hai mắt nhìn cô lại điên lên, “Cậu làm chị gái tôi mang thai con của cậu, bây giờ còn để chị ấy một mình nuôi dưỡng hả? Có phải cậu muốn rũ bỏ trách nhiệm không?”
Hoắc Mị hoàn toàn nghệt mặt ra : “Tôi..tôi làm gì cơ? Có..có thai á ?”
“Cậu…cậu cái tên khốn nạn này..” Mạch Nhiễm điên lên bỏ hai tay xuống, cô đi vòng quanh nhà tìm đồ, hiện tại cô rất muốn đánh người.
Triệu Mạch Nha vừa bước tới thấy em gái mình đi vòng quanh, nhìn vẻ mặt của Hoắc Mị bị doạ cho trợn hai mắt ra thì cô cũng biết màn tiếp theo là em gái cô tìm đồ đánh người rồi, “Mạch Nhiễm, dừng lại đi.” Cô vội chạy tới nắm giật tay em cô lại.
“Chị ba, có gì từ từ nói.” Triệu Tiêu San cũng vừa đến nơi, thấy chị hai và chị ba giằng co với nhau cô chạy tới kéo tay hai người khuyên nhũ.
Ông Triệu cùng bà Triệu lúc này mới bước vào, bà nhìn thấy ba đứa con của mình chụm một chỗ kéo qua kéo lại, cũng không nghĩ đến đây là đâu, thật mất mặt ! “Ba đứa đang làm cái gì thế hả ?”
Ba người cùng giật nảy, kinh hãi mà buông ra, lại như là chuyện vừa nãy là giả vậy, Điềm Vương cùng mọi người có dịp mở to hai mắt nhìn bộ dạng giả nai của ba người.
“Ba đứa lát về tự nhận hình phạt cho mẹ.” Bà hừ một tiếng rồi quan sát mấy tên đàn ông đang ngồi, đang đứng, tên nào cũng xuất sắc, có điều mặt sao mà non chẹt thế này.
“Mẹ à, cái trò đánh vào mông mẹ đánh từ nhỏ đến lớn không ngán à?” Mạch Nha hỉnh mũi giận dỗi, lập tức nhận được cái trừng mắt của bà, “Cô im ngay cho tôi. Bản thân mình bây giờ đang gặp chuyện gì, còn không biết sao ?” Mạch Nha cúi thấp đầu, im như thóc.
“Ai là Hoắc Mị?” Bà hỏi.
“Là cháu.”
Grany nhanh chóng đứng dậy lễ phép : “Mời bác ngồi.”
Sau khi mọi người cùng ngồi trên sôpha rồi, không khí im lặng đến đỉnh điểm, Mạch Nha dường như đang buồn ngủ đến cực độ, lấy tay che mồm ngáp một cái, bà Triệu vội trừng mắt cảnh cáo cô.
Mạch Nha : “…”
“Chuyện cậu và con gái tôi mang thai, đó có phải là sự thật?” Đúng lúc này bà Triệu nói một cậu như đập thật mạnh vào đầu của từng người.
Bề ngoài Hoắc Mị tỏ ra bình thường nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi, “Tôi và cô ấy đã ngủ với nhau khi nào thế ???” Rồi cậu nhìn sang Mạch Nha với vẻ không tin được, nhưng kẻ đầu sỏ bây giờ chỉ biết cúi đầu im lặng.
“Chuyện này… Cháu” Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ gặp được cái loại chuyện này nên không biết xử trí thế nào, ấp a ấp úng nói không thành lời.
Triệu Mạch Nha thở dài thườn thượt, “Thực ra, cha đứa nhỏ chính là”
“Là cháu!” Hoắc Mị đột nhiên ngắt lời khiến Mạch Nha tròn mắt nhìn cậu.
Ông Triệu sau khi nghe xong từ đầu đến cuối mới cất tiếng : “Được, chuyện đã thế này rồi ta mong sao hai đứa dàn xếp cho tốt. Mạch Nha, con hiện đang mang thai không hợp làm nghề ca sĩ, cứ để Candy nói chuyện với CEO W.E.I, còn các cậu cứ về Paris trước đi. Ta sẽ tìm chỗ an thai cho con, còn bây giờ hai đứa cứ bàn bạc với nhau về đứa nhỏ.” Ông nói xong mọi người cùng đứng dậy, Hoắc Mị cùng bốn tên đàn ông kia cúi chào ông bà Triệu, tiễn cả nhà họ Triệu trừ Mạch Nha ra cửa xong hai người kéo nhau vào phòng riêng.
Cô lúng túng không biết làm sao, mở miệng e ngại, “Chuyện này, tôi xin lỗi.”
“Chị có thai với ai, chuyện này tôi được biết rồi chứ?” Hoắc Mị trầm ngâm một lát mới hỏi.
Đối với thái độ này của cậu, cô vô cùng ngượng ngùng, không trả lời được, “Tôi…” Nhưng lại nghĩ, mình đã đẩy người ta vào hố chịu tội thay mình, còn không làm rõ sự việc này với người ta, giấu diếm nhau là chuyện không thể rồi.
“Cái thai này, là của … Tống Gia Dịch.”
Trong lòng Hoắc Mị lập tức bật ra câu nói ‘quả nhiên là vậy.’
Thấy Hoắc Mị không nói không rằng khiến Mạch Nha vô cùng thấp thỏm, nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy trong lòng Hoắc Mị lộp bộp tiếng tim đập trật nhịp, vô cùng khổ tâm nói : “Chị đừng lo, đứa nhỏ này tôi sẽ..làm theo ý chị mà. Bây giờ chị cứ về suy nghĩ đi.”
Mạch Nha bớt lo lắng hơn mà gật đầu, “Vậy, tôi về trước, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Tiễn Mạch Nha về phòng xong, khoé môi Hoắc Mị đang nhếch lên lập tức buông xuống, trong lòng vừa tức vừa đau lòng nhưng chung quy ra vẫn không dám nói, chỉ sợ nói ra Mạch Nha sẽ không yên.
Grany vừa thấy Hoắc Mị đi vào, thân ngồi trên sôpha lập tức cao giọng : “Hoắc Mị ! Trước giờ tôi có hận thù gì với cậu ? Tôi đã bảo Mạch Nha là của tôi, tại sao cậu lại dùng thủ đoạn bỉ ổi đó? Còn làm cho cô ấy có thai.”
Vì cớ gì cậu còn chưa tức giận mà có người đã xả một trận tức vào mặt mình như vậy, Mạch Nha mang thai, cậu muốn sao?
Tay nắm chặt lại kiềm chế, “Không có bản lĩnh thì đừng nói từ tranh giành!” Sợ nói nhiều quá thành lộ, nhanh chóng bước chân về phòng, ai ngờ bị Grany chắn trước mặt.
“Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem ?” Sắc mặt Grany vô cùng khó coi.
Thấy tình hình không ổn, Điềm Vương cùng Johnny đi đến lôi Grany đứng cách xa Hoắc Mị ra.
Johnny khuyên nhủ : “Đều là anh em, động chút là căng thẳng, các anh bình tĩnh lại đi.”
Grany lườm hai người, “Anh mày muốn sao? Mẹ kiếp, đều là nó có lỗi trước!” Giọng nói vô cùng phẫn nộ, muốn nhào đến trước chụp lấy Hoắc Mị mà đánh, nhanh chóng bị Điềm Vương và Johnny lôi lại.
Hoắc Mị không vừa lòng câu nói của Grany, tức giận mà phản bác lại, “Cậu nói gì? Tôi con mẹ nó có lỗi với cậu?”
Lúc này Lôi Khiết Hàn không muốn cũng phải chạy đến cản Hoắc Mị. Lục đục nội bộ là chuyện vô cùng đau đầu, rất lâu rồi chuyện này không xảy ra vậy mà hôm nay lại nghiêm trọng như vậy. Ai cũng biết bộ mặt rất quan trọng với ca sĩ, nếu như bị thương một chút liền bị soi mói, chủ tịch lại phạt một trận. Cho nên từ trước đến nay cả nhóm luôn giải quyết bằng lời nói với nhau, ngày hôm nay vì một Triệu Mạch Nha suýt đánh nhau, cô ta đúng là ‘Hồng nhan hoạ thuỷ’ mà. Tốt nhất đừng nên tiếp xúc, kẻo gây ra chuyện lớn nữa.
Lôi Khiết Hàn bỗng quát lên : “Thôi đi ! Còn muốn rắc rối thêm nữa à? Các anh tự suy nghĩ hành động của mình đi. Đều là người trưởng thành, tại sao không động não, hở tí là động tay động chân.”
Thời gian dường như ngưng trọng lại, mãi một lúc sau Hoắc Mị mới nói, “Buông ra.”
“Nhưng mà…” Điềm Vương do dự.
Mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường nếu như suy nghĩ thấu đáo hơn, do quá tức giận nên mình đã làm chuyện hồ đồ, Hoắc Mị phát hiện mình đã quá mệt mỏi, nhàn nhạt nói với Điềm Vương : “Tôi về phòng.”
Điềm Vương vội bỏ tay ra, Hoắc Mị bước chân về phòng mình, cả nhóm thở phào, không gian rất nhanh trở lại bình thường.