• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến ba giờ chiều Triệu Mạch Nha ngơ ngác tỉnh dậy, bên cạnh còn thoang thoảng mùi hương của người đàn ông rất dễ chịu.

“Cái gì? Đàn ông???” Triệu Mạch Nha hoảng hốt bật dậy. Và cô đã chứng kiến được một màn đẹp mắt. Đó là, trên người mình toàn dấu hôn, có cả dấu cắn ở cổ.

Nói vậy là đêm qua, hắn và cô, khả năng chuyện đó xảy ra là thật sao? Ôi ôi, cô cứ tưởng mà mộng xuân chứ, vì thế mà đêm qua cô không kịch liệt giãy dụa, ngược lại còn hưởng ứng với hắn nữa.

Triệu Mạch Nha ơi Triệu Mạch Nha ! Còn cái thể thống cống rãnh gì nữa đâu? Chết đi cho xong, chết đi là vừa !!! Huhu …

Cô đang dằn vặt mình trong đau khổ không để ý tiếng cửa mở, một giọng nói cực kì ấm áp đánh tan sự tĩnh lặng trong phòng.

“Em dậy rồi à? Ra ăn đi, giờ này đã là ba giờ chiều rồi, không ăn sẽ không có sức đâu.” Tống Gia Dịch một thân bận bộ vest hôm qua đầy lịch lãm bước vào.

Bây giờ cô mới ý thức được là hắn mặc đồ, còn cô lại không mặc đồ … Vội nằm xuống trùm mềm lại gào một câu đuổi người “A ..anh, anh ! Biến đi, cút ra ngoài !!!”

Nhìn thấy người phụ nữ của mình phát hoảng hắn cười đầy vui vẻ, đi đến bên giường kéo kéo chăn của cô ra nhưng bị cô giật ngược lại chùm kín hơn lúc đầu, hắn giả vờ đe doạ cô.

“Không nhìn mặt anh, lát nữa anh sẽ nhìn toàn bộ thân thể của em không sót chỗ nào!”

Triệu Mạch Nha hoảng hốt đến muốn tung chăn chạy đi, hé hé góc chăn nhìn hắn bằng một con mắt, cô lên tiếng, “Anh muốn nói gì? Tôi đang nhìn anh đây.”

Hắn cười đến tận đáy mắt, vui vẻ mà chọc cô thêm lát nữa, “Ừ, để anh bế em đi tắm!”

Cái..cái gì? “Anh giỡn với tôi á? Biến thái, tránh xa tôi ra một chút !!!”

Tống Gia Dịch buồn cười nhìn cô, thật tình là không muốn doạ cho nha đầu nhà hắn hoảng nhưng nhịn không được lại phun ra một câu khiến cô lập tức muốn đi tìm Diêm Vương ca ca mà đầu thai lại, “Đêm qua cái gì không nên thấy cũng đã thấy rồi, còn nếm qua mùi vị của cái ‘miệng nhỏ’ của em, còn ngại ngùng cái gì chứ?”

Lời nói của hắn nghe trong đó cơ hồ cô nghe thấy có một chút mờ ám, cô ngẩn ra chưa hiểu nó là cái gì. Cố lục lọi trí nhớ của mình đêm qua, cô không chắc có phải cảnh đó không nhưng, đúng là nó rồi ! Triệu Mạch Nha mặt đỏ như đít khỉ khinh bỉ chửi hắn, “Vô sỉ!”

Ngược lại hắn còn không để tâm, gật đầu lia lịa đồng ý, “Phải phải là anh vô sỉ, đã để em chịu thiệt cả đêm. Anh xin lỗi bảo bối, nhưng giờ này đã là ba giờ chiều, em không ăn không uống cả ngày rồi, đứng lên đi tắm đi!”

Xem như hắn còn có nhân tính đi, cơ mà hắn làm cả đêm luôn á? Lúc tối cô còn mê mê tỉnh tỉnh cứ tưởng xong trước 12 giờ chứ… Báo hại làm cô mệt muốn chết! Nhưng mà cái vấn đề tế nhị này, làm sao cô có thể bình thản nói ra một cách đương nhiên như thế chứ? Chẳng phải đêm qua như vậy là đã cướp chồng người khác à?

Cô mất tự nhiên đuổi hắn ra ngoài, “Anh..đi ra ngoài đi! Tôi đi tắm !”

Hắn thấy vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi, không nói gì đứng lên đi ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn một mình cô.

Xem đi, cô ăn ở có đạo đức như thế, chẳng phải đêm qua đã cướp chồng của người khác sao? Mặc dù hành động đó là vô tình hay hữu tình cũng là lỗi ở cô. Triệu Mạch Nha, tôi đã kêu cô tránh xa hắn ra hàng trăm lần rồi mà ? Biết nó là phù phiếm xa hoa nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào, con ngốc này… Y sĩ cũng không bốc thuốc cho cô nữa rồi :'( [ý bả nói bệnh hết thuốc chữa đó]

Suốt tuần nay Triệu Mạch Nha không tìm được việc làm, ở nhà làm trạch nữ mãi cũng chán, cô muốn đi thác loạn một đêm. Nghĩ như thế nào thì phải làm liền như thế đó.

Sáng ra đã đi đến tiệm làm tóc làm một cái đầu mới toanh màu đen 2 tone màu tím nhạt ở đuôi tóc, trưa lại lượn lờ trung tâm mua sắm được một chiếc đầm suông màu đen đầy gợi cảm, đến chiều đã hoàn tất thành công chuẩn bị thác loạn thì mẹ Triệu gọi bảo mua các đồ dùng trong nhà hoàn toàn mới hết cho mẹ. Mạch Nha không cam tâm nên đã vùng lên chóng chọi mẹ cô với đội quân hùng mạnh gồm Triệu Mạch Nhiễm, Vương Bối Di, và kết quả là bây giờ cô đang ở Siêu Thị lục lọi các thứ đồ trên gian hàng = =”

Cầm được một thứ gọi là quần áo em bé, cô nhìn vào tờ giấy trên tay lầm bầm. “Mua cái gì thế này? Trời ơi, thiệt không hiểu nổi mẹ mình mà ! Mua về để kỷ niệm 26 năm mình đã trưởng thành sao? Hình như không phải, cái này chắc cho Mạch Nhiễm. Ơ, mà mình với nó bằng tuổi. Chẳng nhẽ mẹ muốn đẻ nữa sao? Noooooooo” Cô gào thét chỉ một mình mình nghe thấy, chứ la lớn quá người ta tưởng cô là đồ điên thì sao, đâu có ngu =.=

Rất tiếc là nãy giờ người ở Siêu Thị đã nhìn cô như đồ điên rồi. Thử nghĩ xem, một cô gái với mái tóc phá cách mặc cái đầm ôm trọn thân hình gợi cảm đó đi Siêu Thị nếu không phải là cô đang mua đồ thì chắc toàn bộ người ở đây nghĩ cô đến đây để làm nổi mất.

Thấy cô nhân viên đang lượn lờ đi quan sát, hai mắt Mạch Nha sáng lên gọi giật cô nhân viên lại, “Chị ơi ! Cho em hỏi.”

Cô nhân viên vừa nghe tiếng “chị” liền quay phắc lại, gương mặt mang đầy địch ý. “Chị gọi tôi là gì? Nhìn mặt tôi cũng đâu có già như chị đâu, xớ !” Cô ta hất tóc rồi ngoe nguẩy bước đi.

Triệu Mạch Nha : “…” Cằm cô đánh bộp rơi xuống đất. Chỉ là cô muốn hỏi gian hàng bán đồ đông lạnh còn thịt bò tươi không mà.

“Mấy con bánh bèo ở siêu thị này quái đản thật!” Hết cách cô đành đi vòng vòng tìm kiếm.

“Gia Dịch, anh thích ăn cái này chứ? Em sẽ làm món anh thích nhất ăn kèm với cái này nhé?” Một giọng nói ngọt ngào vọng lại, tay Mạch Nha đang lục lọi đồ đến điên cuồng chợt khựng lại.

Giọng nói này.. Nghe quen thế? Bản tính tò mò thúc giục cô là đi xem thử nhưng trái tim lại bảo cô đừng đi còn lý trí quát cô nên mua đồ cho hoàn tất. Cái đám nội tạng nó đánh lộn với nhau một hồi Mạch Nha tự làm theo ý mình ló cái đầu ra dòm.

Người đàn ông có ngũ quan xuất sắc với thân thể cao lớn đang đẩy xe cho cô gái có dung mạo xinh đẹp, trông bộ dạng anh ta rất kiên nhẫn chiều chuộng cô gái bên cạnh mình, một khung cảnh thật khiến biết bao người ghen tị. Á, còn có, người kế bên, tại sao anh ấy lại …

“Cảnh đẹp nhỉ?” Cô tự giễu mình vì ba nhân vật trong khung cảnh đó là Tống Gia Dịch – người mà mấy tuần nay cứ luôn xuất hiện bên cạnh cô, hôm nay lại nói bận nên không quấy rầy cô nữa, nhớ lại lúc đó cô nhảy tưng tưng như được giải thoát. Người vợ đó đương nhiên là thiên kim tiểu thư của Thuyên Hạo rồi. Còn lại là ..Trương Dực Phàm – người đàn ông 1 tháng qua từ cái ngày tỏ tình với cô liền biến mất cho dù cô có gọi hay đến công ty tìm vẫn không thấy anh ta, rốt cục ngày thứ 5 đến thư ký nói là anh ta đi công tác ở Paris đã 5 ngày qua rồi.

Đến bây giờ cô mới biết được, thứ không thuộc về mình, mãi mãi cũng không thuộc về mình, cứ để mọi chuyện tự nhiên. Sau này giữa cô và hắn hay anh ta xem như là người xa lạ đi.

Mặc dù nói như vậy nhưng tại sao khi nhìn thấy họ, tim cô lại đau như vậy? Không được rồi, cô phải làm gì đó!

Lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi đưa lên tai. Bên kia vang lên tiếng chuông chờ được một lúc mới bắt máy.

“Alo. Mạch Nhiễm, hẹn cho chị một bác sĩ tim mạch giỏi nhất nhé! Chị mày bị bệnh tim rồi!” Cô cúp máy luôn không để bên kia kịp hỏi vấn đề. Phong cách nhanh-gọn-lẹ được cô quảng cáo rất chuẩn -_-

Không lôi thôi dông dài nữa, chuyện của ai thì mặc kệ chả liên quan gì cô phải quan tâm cả.

Lượn cả Siêu Thị trong vòng 1 tiếng đồng hồ, rốt cục Mạch Nha cũng mua được những thứ như sau : “Nôi em bé, quần áo em bé, vớ em bé, giầy em bé, đồ chơi em bé, sữa em bé, tả em bé, vân vân mây mây em bé ~~~”

Ôi, cái quái gì vậy? Một bà già 40 tuổi mua cả đống đồ em bé để chứng minh mình sắp hồi xuân sao? Ây cha cha, chẳng nhẽ mẹ cô chập dây thần kinh rồi sao?

Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng làm sao Triệu Mạch Nha cô dám hỏi, mẹ cô cứ như bà chằn ấy, động một cái đòi chém đòi giết, khụ, là động một cái đòi đánh đòi đuổi, cô quên a ~ lời thoại của phim kiếm hiệp cứ ám ảnh cô mãi >.

“Nghe điện thoại đi chị xinh đẹp ơi, nghe điện thoại đi chị xinh đẹp ơi ~” tiếng chuông điện thoại ngọt ngào vang lên làm tinh thần Triệu Mạch Nha thêm high. Ai bảo nó khen cô xinh đẹp chứ muahaha.

=.= nhắc Tào Tháo là có liền, “Alo mẹ? Có gì dặn dò ạ? Nói liền bây giờ đi, con đã mua hết các thứ đồ mẹ dặn rồi. Mẹ đã ngốn hết 1 tiếng đồng hồ của con, mẹ…” Vừa bắt máy Mạch Nha bắn như súng liên thanh khiến đầu dây bên kia khùng lên quát một tiếng làm cô để điện thoại ra xa. Ôi ~ vẫn là mẹ cô lợi hại T_T

“A ha ha.. Mẹ có gì dặn dò ạ?” Giọng cô dịu nhẹ như suối ~~~

Mẹ cô vừa quát xong lại dặn dò các thứ bla bla bla blo blo blo, vì thế cô nói vội, “À à à, rồi. Con biết rồi, lát nữa con sẽ gửi xuống Thiên Tân cho mẹ, những thứ còn lại mai con sẽ làm, vậy nhé, bye mẹeee ~~~” tác phong nhanh-gọn-lẹ lần nữa tái xuất ~ à chá ~~~

Khửa khửa, nếu mua đồ xong rồi thì gọi chiến hữu thôi. Kaka *gương mặt gian tà*

Đến quầy thu ngân, cô đặt từng món hàng lên trên đó, đang đợi tính tiền thì xe đẩy đồ ăn tiến lên bên cạnh mình.

Haiz, thời buổi này sao nhiều người vô duyên thế? Chỗ thu ngân ở Siêu Thị này đâu phải ít đâu mà chọn ngay chỗ cô mà chen vào. Được rồi, hơi đâu mà quan tâm, bình tĩnh nào Mạch Nha xinh đẹp.

“Nghe điện thoại đi chị xinh đẹp ơi, nghe điện thoại đi chị xinh đẹp ơi ~” lại là tiếng chuông điện thoại ngọt ngào đó vang lên lần nữa.

Triệu Mạch Nha mò mẫn túi xách lấy điện thoại ra chuẩn bị nghe mới phát hiện là điện thoại mình không có ai gọi tới cả. Xoay qua xoay lại xem xem ai là người đã đặt tiếng chuông giống mình, vụ này hơi bị ghét nha. Từ nhỏ đến lớn cô không thích bị đụng hàng à = =’

“Alo” tiếng nói trầm trầm vang lên đằng sau lưng Mạch Nha khiến cô giật thót, chuông đụng hàng này, là của …

Khụ, là… Tống Gia Dịch !

“…” Xung quanh im bặt một cách bất bình thường.

Hỡi Đức Mẹ dịu dàng của Chúa Trời ơi ~ hắn đang làm cái quái gì thế này? Tiếng chuông điện thoại của cô …

Khoảng khắc gương mặt Triệu Mạch Nha quay ra đằng sau khiến hai người đàn ông giật mình cùng đồng thanh kêu lên, “Mạch Nha !”

Xem nào xem nào, cư xử bình thường nào Triệu Mạch Nha, phải nhớ cô là dân chuyên nghiệp, là dân chuyên nghiệp.

“Tất cả là 10,000 ngàn tệ.” Nhân viên nữ gọi giật cô lại khiến cô quên hai chữ chuyên nghiệp viết như thế nào, quay lại nhìn cô ta đang mỉm cười đầy quyến rũ. Cô sặc a ~ Phải chọn đúng đối tượng để quyến rũ chứ bà thím này =.= cô đâu phải hai tên đẹp trai đằng sau đâu mà làm thấy ghê quá :((

“Chào!” Cô quay đầu nói một tiếng cũng là lúc cô trả tiền xong, vèo một cái cầm hàng hoá đi ngay không để đối phương tiếp lời nào =.= ( Tg: chuyên nghiệp thấy ghê :'( )

Trong lòng thầm bái tùm lum các bị thần thánh vân vân mây mây có đủ cả, cuối cùng cô cũng an phận ngồi lên taxi với đồ đạc cồng kềnh trên tay.

Về đến nhà cất đồ, vừa mở cửa ra tưởng chừng sẽ có tên đàn ông nào đó ngồi chờ ở sôpha đợi cô về trách mắng tại sao lại mặc đồ ngắn như vậy. Nhưng hình như hôm nay người ta rất bận nên không có thời gian đến đây thì phải…

“Aisss.. Triệu Mạch Nha, mày đang nghĩ cái gì thế? Chẳng nhẽ mới hai mươi sáau mà đã bị thoái não sao. Oh nooooooooo..” Cô tự gỏ đầu mình gào thét ==’

“Nghe điện thoại đi chị” lần này không để chuông reo lâu cô liền bắt máy.

“Alo, ừ ừ. Club Iris? Hả? Hôm nay có Ngụy Diên Vĩ đến sao? A a, được, chị sẽ tới đó ngay.” Ngụy Diên Vĩ trong miệng cô chính là người bạn thời đại học bây giờ đã thành đạt kinh doanh nhà hàng, khách sạn, cafe bar,… Và vì cô tò mò muốn biết cô bạn ấy làm sao giàu được như thế nên hào hứng bắt xe đi đến Club Iris ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK