Beta: Khánh Vân
Trong nháy mắt Thẩm Độ có chút hoài nghi Diệp Nam Kỳ có phải bị Hoàng Bì Tử (cách gọi một loại chồn của người Trung Quốc) ăn rồi, nằm trên giường chính là một con chồn tiếu lí tàng đao ( trong nụ cười giấu dao).
Trên mặt Diệp Nam Kỳ bình tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng.
Dù sao biểu tình của Thẩm Độ nhìn..... giống như tùy thời có thể nhào đến chỗ cậu mà loạn côn đánh chết rồi ném ra ngoài.
Không khí xấu hổ lại trầm mặc.
Diệp Nam Kỳ nghĩ đến bộ phim truyền hình mới xem lúc chiều, nỗ lực để mình dựa sát theo hướng "tiểu kiều thê của tổng tài bá đạo".
Muốn trong đơn thuần hàm chứa chút mị hoặc, trong mị hoặc lại hàm chứa thanh thuần.
Diệp đại minh tinh trầm tư, cảm thấy kỹ thuật diễn của mình ở phương diện này đặc biệt không đủ, nên đánh giá lại.
Ánh mắt Thẩm Độ quái dị mà nhìn cậu một lát, bỗng nhiên nhấc chân lên, hai ba bước tiến lại, ngồi trên giường.
Diệp Nam Kỳ phải phí một lượng sức lực lớn mới khống chế được thân thể mình không lập tức nhảy dựng lên, chớp chớp mắt với Thẩm Độ, cười đến hồn nhiên.
Không phải Thẩm Độ cảm thấy cậu phiền sao, vậy cậu sẽ không ngừng lượn lờ trước mặt hắn, để hắn phiền chết! khiến hắn ghê tởm đến chết đi!
Cậu len lén nghĩ, bất ngờ trước mắt tối sầm lại, trán bị hôn một cái.
Diệp Nam Kỳ trợn mắt há miệng nhìn Thẩm Độ, hắn lại không nhanh không chậm mà đáp trả: "Ừ, bảo bối đợi đã lâu."
Diệp Nam Kỳ: "....."
Thẩm Độ đứng lên, một tay nới lỏng cà vạt, khóe môi hàm chứa nụ cười mang theo ý vị thâm trường: "Bảo bối chờ chút, anh đi tắm rửa một cái."
...
Người với người vì sao lại muốn làm tổn thương lẫn nhau?
Diệp Nam Kỳ nhớ tới mục đích của chính mình, hơi dừng lại, cười đến càng thêm "hiền thê lương mẫu": "Vất vả một ngày, em giúp anh xoa bóp, lúc trước vì nhập vai đã từng học qua một chút mát xa."
Thẩm Độ không ngờ đến Diệp Nam Kỳ vẫn không có một chút ý nghĩ từ bỏ nào lại tiếp chiêu, nghĩ nghĩ, chân thành lại thâm tình nắm lấy bàn tay cậu, hôn một cái lên mu bàn tay cậu, hàng mi dài buông xuống, trong con ngươi sâu như hồ nước mùa thu thật sự ánh lên chút cảm xúc gọi là "ôn nhu".
"Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, chồng lo em sẽ mệt, anh sẽ đau lòng."
...
.....
.......
Mẹ nó!
Diệp Nam Kỳ chấp nhận cam bái hạ phong (chịu thua)
Cậu co chân lên, ngồi xếp bằng trên giường của Thẩm Độ, run run nổi hết cả da gà lên, nói: "Thẩm tổng không đi đóng phim thật đáng tiếc, chắc chắn có thể mang về cho nước chúng ta một đống tượng vàng."
Thẩm Độ từ trên cao mà nhìn xuống cậu, ôm tay không nói lời nào. Diệp Nam Kỳ cố tình đến để khiến người ta ghê tởm, áo tắm dài lại che chặt muốn chết, cổ đều che đến kín mít, trong phòng lại có máy sưởi, Thẩm Độ nhìn cũng thấy nóng.
Hắn vươn tay nhấn một cái trên đầu Diệp Nam Kỳ: "Thiếu chút lẳng lơ."
Nói xong lập tức đi tắm.
Không ngờ sau khi tắm rửa xong quay lại, Diệp Nam Kỳ còn chưa đi, nằm ở trên giường của hắn, cười khanh khách, nói: "Chồng, giường đã làm ấm rồi."
Thẩm Độ: "....."
Anh có thôi đi hay không?
Hai người liếc nhau, đều giả mù sa mưa (làm trò che mắt người khác) mà cười, Thẩm Độ nằm xuống giường, tự hỏi nên trị Diệp Nam Kỳ như thế nào.
Diệp Nam Kỳ nói "ấm giường", kỳ thật cả người đều treo ở mép giường, sợ động chạm đến Thẩm Độ, trong lòng niệm thanh tâm chú, nhắm hai mắt, căn bản là không ngủ được.
Nếu là ngày thường, Diệp Nam Kỳ sẽ không tự ngược bản thân như vậy, nhưng mà hiện tại cậu không có nhiều quảng cáo, bộ phim điện ảnh mới kia lại sang năm mới khởi quay, tạm thời không cần bay tới bay lui, mấy ngày nay thật sự rảnh rỗi, buổi sáng không cần dậy sớm.
Nằm cứng đờ một hồi lâu, bỗng nhiên bên người giật giật, Diệp Nam Kỳ vừa định xoay người xem Thẩm Độ muốn làm gì, bên hông liền xuất hiện thêm một bàn tay.
Cả người cậu đưa lưng về phía Thẩm Độ cứ thế bị hắn kéo vào lòng.
Bên tai vang lên giọng nói của Thẩm Độ, thanh âm cố tình đè thấp, từ tính gợi cảm đến mức làm người ta chân mềm nhũn: "Sao lại cách anh xa như vậy."
Cảm giác được thân thể người trong ngực hơi cứng đờ đến giống như khúc gỗ, Thẩm Độ ác liệt mà cười rộ lên. Không bao lâu, hắn phát hiện Diệp Nam Kỳ đang lẩm bẩm nói gì đó, nghiêng tai nghe một lát, kì dị nói: "Anh đang niệm gì thế?"
"Tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh, vô si vô sân, vô dục vô cầu, vô xá vô khí, vô vi vô ngã." (Đây là một đoạn trong kinh Thanh Tâm Phổ Thiện chú).
"....." Thẩm Độ khiêm tốn học hỏi: "Anh có phải tin nhầm tà giáo?"
Diệp Nam Kỳ mở mắt ra, mỉm cười nói: "Đây là thanh tâm chú."
"Anh niệm cái này làm gì?"
Vẻ mặt Diệp Nam Kỳ vô dục vô cầu nói: "Cũng không có gì. Chồng, có phải anh cũng không ngủ được không, chúng ta cùng nhau xem chuyên mục pháp luật một lát đi."
Thẩm Độ nghi hoặc nhướng mi.
Diệp Nam Kỳ xoay người, ngữ khí nghiêm túc: "Áp chế hành động xúc động phạm pháp của em một chút."
Thẩm Độ cảnh giác nói: "Cưỡng bức trong hôn nhân cũng là cưỡng bức."
".....Cưỡng cái đầu cậu."
Diệp Nam Kỳ không thể nhịn được nữa, đẩy tay Thẩm Độ ra, trở về phòng cậu.
Thẩm Độ vỗ vỗ tay, cảm thấy sức chiến đấu của Diệp Nam Kỳ không mạnh như trong tưởng tượng của hắn, tắt đèn nhỏ ở đầu giường, yên tâm ngủ.
Kết quả chỉ mấy ngày sau, cũng vào một buổi tối "nguyệt hắc phong cao" (ý chỉ thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu, chuyện mờ ám), Diệp Nam Kỳ ôm máy tính đi sang phòng Thẩm Độ.
Thẩm Độ không nói gì, nhìn cậu bò lên trên giường, sau đó hơi nhích ra, ôm tay nói: "Diệp Nam Kỳ, hiện tại tôi rất muốn mở đầu anh ra, xem thử bên trong là hạnh đào hay là đại não."
Diệp Nam Kỳ không mảy may để ý đến ý trào phúng của hắn, mở máy tính ra, sau đó mở những những bộ phim điện ảnh mà cậu tìm suốt một ngày ra.
Một âm thanh thê lương quỷ dị vang lên, Thẩm Độ vốn ở một bên suy nghĩ xem làm thế nào để đá Diệp Nam Kỳ ra khỏi phòng đột nhiên sau lưng lạnh toát, chợt đứng lên, tâm tình bất định: "Anh đang làm gì?"
Diệp Nam Kỳ nghiêng người một chút, toàn bộ màn hình hiện ra một khuôn mặt nữ quỷ và tiếng cười thảm thiết mang lại hiệu quả tuyệt vời, sắc mặt Thẩm Độ xanh mét, muốn đóng máy tính của Diệp Nam Kỳ lại, nhưng mà tay chân đều lạnh toát, hoàn toàn không dám đi qua.
Diệp Nam Kỳ lặng lẽ chú ý đến phản ứng của hắn, trong lòng vô cùng vừa ý.
Mấy ngày nay tuân theo khẩu hiệu phải tăng hiểu biết về đối phương, dò hỏi bên phía mẹ Thẩm, ngoài ý muốn cậu biết được, vậy mà Thẩm Độ lại sợ những thứ mơ hồ như quỷ thần đó.
Đạt được mục đích, Diệp Nam Kỳ đóng máy tính, giống như không có chuyện gì xảy ra mà xuống giường, lúc đi đến cạnh cửa, quay đầu lại cười không có ý tốt: "Tục ngữ nói: không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ bị ma gõ cửa. Thẩm tổng sợ cái gì?"
Thẩm Độ xanh mặt đáp: "Sợ? Sợ cái gì? Ai sợ?"
Diệp Nam Kỳ suy tư một chút, gật đầu nói: "Đúng, đúng, cậu không sợ gì hết. Tôi trở về phòng, Thẩm tổng nên chú ý một chút, trong phòng này lại có người tiếp cậu cũng không biết chừng."
Trở lại phòng, Diệp Nam Kỳ mỉm cười lấy ra di động, đăng lên một trạng thái.
[Nhà chủ nghĩa duy vật Mark [1] nổi tiếng từng nói, chỉ có tên ngốc mới sợ ma quỷ.]
[1]: Karl Heinrich Mark (1818-1883): thường được phiên âm là Các Mác trong các tài liệu tiếng Việt. Ông là nhà tư tưởng người Đức gốc Do thái, và cũng là nhà kinh tế, nhà lãnh đạo cách mạng của Hiệp hội Người lao động Quốc tế. Theo kết quả nghiên cứu từ Đại học Indiana tại Bloomington, Marx là học giả có ảnh hưởng nhất thế giới dựa trên số lượng nghiên cứu và độ phổ biến của các nghiên cứu.
Qua vài phút, có người bình luận.
Văn Sâm: [Gieo họa cho Lỗ Tấn xong, giờ lại gieo họa cho Mark?]
Khương Nguyên Dư: [Mark: tôi không nói, đừng nói bừa.]
Trợ lý A: [Tin tất có không tin tất không. Diệp ca phải cẩn thận phía dưới giường đó nha.]
Diệp Nam Kỳ không sợ ma, nếu nói Diệp Mi là ma, nhiều năm như vậy dường như hằng đêm cậu đều mơ thấy chị. Cậu cười híp mắt phản hồi bình luận, tâm trạng cực tốt, nằm trên giường cười nhẹ.
Lúc mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên Diệp Nam Kỳ nghe được một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng, lập tức cảnh giác mở mắt ra, phát hiện có một người đứng ở mép giường.
Lông tơ của cậu đều dựng hết cả lên, ý nghĩ đầu tiên là kẻ trộm, ngay sau đó đối phương lập tức không nói một lời mà trực tiếp xốc chăn lên chui vào.
Diệp Nam Kỳ trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói: "Sợ? Sợ cái gì? Ai sợ?"
Thẩm Độ nói: "Câm miệng!"
Diệp Nam Kỳ không nhịn được cười ra tiếng: "Bé Thẩm. mấy tuổi rồi? Còn sợ ma?"
Thẩm Độ xoa xoa huyệt Thái Dương, hung ác nói: "Câm miệng. Còn nói nữa sẽ cưỡng bức anh."
Diệp Nam Kỳ: "Cưỡng bức trong hôn nhân cũng là cưỡng bức."
Thẩm Độ: "....."
Đ*ch, không sót một chữ, tất cả đều trả về y nguyên.
Tuy rằng cảm giác thực sự khó chịu, nhưng mà đêm nay Thẩm Độ không nghĩ tới sẽ ngủ một mình. Vừa nhắm mắt lại, trước mắt lập tức hiện ra cái mặt quỷ xanh xanh trắng trắng, lời của Diệp Nam Kỳ nói trước khi rời đi càng như một liều thuốc mạnh, khi hắn xuống giường đều sẽ mơ hồ cảm thấy sẽ có một cánh tay lạnh lẽo vươn ra tóm chặt mắt cá chân của hắn, bên ngoài cửa sổ lại có một tên tiểu quỷ đang nhìn tất cả xảy ra.
Cảm giác hỏng bét rồi.
Như nhận thấy thân thể Thẩm Độ run lên rất khẽ, Diệp Nam Kỳ hơi cảm thấy kinh ngạc.
Thật sự sợ đến như vậy?
Cậu chớp chớp mắt, sờ sờ đầu Thẩm Độ giống như đang sờ chú chó nhỏ: "Đều là giả, đừng suy nghĩ."
Thẩm Độ nhắm hai mắt lại, không nói gì, nhưng lại lặng lẽ nhích gần về phía Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy thực sự rất buồn cười, Ngày thường Thẩm Độ luôn bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, ai biết hắn sẽ sợ những thứ mơ hồ không có thật này. Cậu thuận miệng an ủi mấy câu, cơn buồn ngủ lại ập tới lần nữa, bất tri bất giác đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Nam Kỳ vừa mở mắt, lập tức phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Thế nhưng cậu và Thẩm Độ lại ôm nhau trong một tư thế vô cùng thân mật, cậu ôm tôi, tôi ôm cậu.
Đột nhiên kí ức không mấy tốt đẹp về đêm hôm đó lại hiện lên trong đầu, cậu lập tức nhấc chân, đạp Thẩm Độ xuống khỏi giường.
Một tiếng "bịch" thật lớn vang lên, Thẩm Độ thở ra một ngụm khí lạnh, ngồi dưới đất định thần một lát mới bò dậy, híp mắt nói: "Diệp Nam Kỳ, có phải gần đây anh rất nhàn rỗi?"
Diệp Nam Kỳ bình tĩnh ung dung: "Cậu cần phải luyện lại mắt."
Thẩm Độ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, không rên một tiếng xoay người xuống lầu.
Diệp Nam Kỳ chậm rãi rửa mặt rồi xuống lầu, Thẩm Độ đã đang làm bữa sáng trong phòng bếp.
Mặc dù Thẩm Độ có tính tình không ra sao nhưng tài nấu nướng lại rất tốt, hơn nữa cực kì kiên nhẫn, buổi sáng mỗi ngày đều kiên trì ninh cháo, còn có không ít đĩa lớn đĩa nhỏ thức ăn kèm, vừa tốt cho dạ dày lại đẹp mắt. Còn có thể để cậu cùng làm.
Nói ra thật xấu hổ, con nhà nghèo Diệp Nam Kỳ lớn lên tài nấu nướng thật sự không tốt, đến nay chỉ biết làm hai món, cơm chiên trứng và cơm xào trứng, có thể trái lương tâm mà khen ngợi cổ vũ chỉ có em gái Diệp Uyển.
Diệp Nam Kỳ có vài phần chột dạ, phỏng đoán xem bữa sáng hôm nay liệu có phần của mình không.
Ánh mắt trông mong đợi hồi lâu, cậu chờ được lại là một nồi cháo cá lát.
Diệp Nam Kỳ: "....."
Thẩm Độ thản nhiên tự đắc mà ăn cháo, nhìn cũng không nhìn Diệp Nam Kỳ lấy một cái. Diệp Nam Kỳ sờ sờ chóp mũi, mở tủ lạnh ra, vừa nhìn chỉ phát hiện còn lại hai trái cà chua đáng thương nằm bên trong.
Diệp Nam Kỳ thở dài, cân nhắc xem cà chua có thể ăn như thế nào.
Thẩm Độ nhìn cậu xoay tới xoay lui phía trước tủ lạnh, nói: "Đừng tìm, không có gì đâu."
Diệp Nam Kỳ đóng tủ lạnh, lấy ra bình sữa bò, chuẩn bị uống lót dạ. Thấy cậu cũng không định hâm nóng liền muốn uống luôn, Thẩm Độ nhịn không được nói: "Trong nồi ở phòng bếp còn có chút cháo thanh đạm, tự anh đi ăn đi."
Nói xong cũng không đợi Diệp Nam Kỳ kịp phản ứng lại, xoa xoa khóe môi, liền rời đi.
---
(Chúc các chị em, bạn bè đọc truyện vui vẻ. Ngày mai sẽ có bất ngờ nha. ^^
_Lan Lan_)