• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chiêu Chiêu

Beta: Lan Lan

Lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong ác mộng, Diệp Nam Kỳ xoa xoa đôi mắt, nghĩ ngợi một lát, mới nhớ lại trước khi đi ngủ thì đang làm gì. Cậu rửa mặt một chút, mở danh sách tối hôm qua điều tra được ra, nghiên cứu từng người.

Công việc này rất rườm rà, tất cả đều là minh tinh, hầu hết đã bị mọi người quên đi, trước đây đều có tai tiếng tình dục gây bất ngờ, muốn xem từng người từng người, tìm được người giống yêu cầu của mình, cực kỳ tốn thời gian.

Trong danh sách các minh tinh, những việc họ đã từng trải qua, ít nhiều gì cũng đều có chỗ tương tự với Diệp Mi.

Chỉ là những người này không dứt khoát nhảy lầu như Diệp Mi, gây chấn động một thời gian. Bọn họ đều là lặng yên biến mất không một tiếng động, thậm chí là không có bao nhiêu người phát hiện.

Thời gian chậm rãi trôi đi, toàn bộ lực chú ý của Diệp Nam Kỳ đều đặt ở trên máy tính. Bên ngoài sắc trời chuyển từ sáng sang tối cũng không hề hay biết, trong ánh mắt có sợi tơ máu rất nhỏ. Đến khi tra xong người cuối cùng trong danh sách, sắc trời đã đen.

Diệp Nam Kỳ giật giật bả vai, vô cùng đau nhức. Ngồi gần cả ngày, hai chân cũng trở nên tê dại, cậu không quá chú ý việc này, miệng thở hùng hục để xả giận.

Quả nhiên, phần lớn minh tinh trong danh sách này, nghe nói sau lưng đều có kim chủ thần bí.

Cậu đang trầm ngâm, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, “cạch” một tiếng, làm cậu sợ tới mức khép ngay máy tính lại.

Quay đầu lại nhìn đến người đứng cạnh cửa, Diệp Nam Kỳ có hơi bực: “Làm cái gì đó?”

Thẩm Độ về đến nhà lại nhìn thấy bữa sáng trên bàn vẫn chưa được động tới, nhớ tới lời nói của mẹ Diệp, hoảng sợ, không chút suy nghĩ liền lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vọt vào.

Không ngờ rằng Diệp Nam Kỳ đang êm đẹp ngồi ở trong phòng, hắn ngẩn ra, lại nghe Diệp Nam Kỳ cắn răng nói: “Tốt xấu gì cũng sống cùng một mái hiên, bác gái không dạy cậu trước khi vào phải gõ cửa à?”

Thẩm Độ rất biết nghe lời mà gõ gõ cửa: “Tôi vào nhé.”

Diệp Nam Kỳ: “……”

Thẩm Độ thật ra không đi vào, dựa vào cửa, nghiêng đầu liếc nhìn phía sau máy tính Diệp Nam Kỳ, nhướng nhướng mày: “Hoang mang rối loạn, đang làm gì?”

Diệp Nam Kỳ mỉm cười: “Xem phim heo.”

Thẩm Độ không có tốt bụng như thế, nghe vậy không lùi bước mà tiến tới, đi đến trước mặt Diệp Nam Kỳ, khí định thần nhàn [1] nói: “Cùng nhau xem không?”

[1] Khí định thần nhàn (气定神闲): trạng thái bình tĩnh, nhàn nhã.

“……” Loại lời nói này vì sao lại có thể thốt ra khỏi miệng một cách thuận lợi như thế?

Ánh mắt Diệp Nam Kỳ phức tạp nhìn nhìn Thẩm Độ, nghĩ thầm, quả nhiên mấy ngày hôm trước ăn sạch điểm tâm hắn ta muốn đưa cho Khương Nguyên Dư, trên mặt người này tuy không có ý gì, nhưng trong lòng còn thù rất dai.

Hai người đối diện nhau một lát, Thẩm Độ chớp chớp mắt, giơ tay đặt trên trán Diệp Nam Kỳ, dĩ nhiên là đã nhượng bộ trước.

“Anh có phải cả ngày chưa ăn cơm hay không?”

Diệp Nam Kỳ bởi vì cảnh giác phía trước mà sự căng thẳng đằng sau lưng lại hơi buông lỏng, cảm giác đói khát bây giờ mới từ từ xâm lấn cơ thể, dạ dày bị ngược đãi một ngày rất biết tình hình, “Ọc” mà kêu lên một tiếng.

Diệp Nam Kỳ: “……”

Thẩm Độ nhịn cười: “Tôi đi xem tủ lạnh còn đồ ăn hay không.”

Diệp Nam Kỳ không nói gì mà nhìn Thẩm Độ rời đi, nhéo nhéo lỗ tai, phát hiện bên tai mình đang nóng lên.

Chờ cậu cất hết hồ sơ, mới hậu tri hậu giác phát hiện một sự việc không hợp lý cho lắm.

…… Thẩm Độ làm gì mà vừa về nhà liền chạy lên phòng cậu?

Cậu lòng tràn đầy nghi ngờ đi xuống lầu, Thẩm Độ đã nhanh nhẹn nấu ăn.

Sau khi tan làm, Thẩm đại thiếu gia không giống như tổng tài bá đạo. Hắn ta mặc đồ ở nhà, khoác tạp dề, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc xinh đẹp, bóng dáng thon dài nhàn hạ, có chút vui mắt.

Diệp Nam Kỳ mải nhìn mà trong lòng lại nhiều chuyện, nhịn không được ở trong lòng nói thầm rằng Thẩm Độ có phải cũng bao dưỡng tiểu tình nhân hay không, đứng dựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng cậu ta đến phát ngốc.

Thẩm Độ quay đầu lại nhìn thấy cậu, vẫy vẫy tay, Diệp Nam Kỳ tiến lại gần, Thẩm Độ gắp một miếng hành tây tiến tới: “Vừa thấy có hành tây —— muốn nếm thử một chút không?”

Diệp Nam Kỳ quả thực giống như đang thấy quỷ: “…… Thẩm Độ, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?”

Sự việc khủng bố nhất trên thế giới, chắc không gì qua được người ngày xưa đối đầu đột nhiên lại quan tâm mình nhỉ?

“Cái gì là cái gì?”

Diệp Nam Kỳ chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ chính mình: “Cậu có phải đã quên quan hệ của chúng ta phải không?”

Thẩm Độ bình tĩnh nói: “Không quên.”

Diệp Nam Kỳ thở phào: “Vậy cậu làm ơn bình thường một chút đi, cậu cứ như vậy tôi lại lo lắng một ngày nào đó cậu sẽ hạ độc vào đồ ăn của tôi.”

Thẩm Độ nhét hành tây vào miệng cậu, vỗ vỗ đầu của cậu: “Hai ta là quan hệ đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Chút nữa đi ra ngoài, ăn trước cái này lót bụng, bác gái nói dạ dày anh không tốt, bảo tôi giám thị ba bữa cơm của anh.”

Diệp Nam Kỳ trợn mắt há hốc mồm.

So với một Thẩm Độ châm chọc mỉa mai, đối chọi gay gắt với cậu, rõ ràng là Thẩm Độ bây giờ đang rất không bình thường.

Thẩm Độ lại nghĩ ra được ý tưởng gì, chắc là chuẩn bị dùng chính sách dụ dỗ, chờ cậu lơ là liền tặng cho một đòn trí mạng?

Diệp Nam Kỳ mơ hồ mà cầm dĩa sứ đựng hành tây ngồi xuống bàn ăn, phát hiện càng ăn càng đói, cảm giác được tràn đầy ác ý, vì thế càng thêm chắc chắn rằng Thẩm Độ đang giả bộ, là đang tìm một cách khác để chơi xỏ cậu.

Tựa như người đứng trước mặt và Thẩm Độ hay đối chọi cậu là giống nhau.

Vừa nghĩ như thế, hành động kỳ quái mấy ngày nay của Thẩm Độ đều được giải thích. Tâm trạng lo sợ bất an của Diệp Nam Kỳ liền biến mất, thậm chí còn tự hỏi có muốn phản kích một chút hay không, đáng tiếc cậu thật sự không có tí tinh lực nào. Sau khi ăn xong miếng hành tây cuối cùng, quyết định án binh bất động, chờ Thẩm Độ giả bộ không nổi nữa, khẳng định là sẽ tự động hiện nguyên hình.

Trời thấy còn thương, đột nhiên liền biến thành bàn về âm mưu của Thẩm Độ, trong khi hắn còn đang một bên nấu đồ ăn, một bên còn cân nhắc thực đơn dành cho người bị đau dạ dày.

Thẩm Độ đối xử với một người rất thuần túy, hoặc tốt, hoặc không tốt, hoặc thờ ơ. Lúc trước hiểu lầm Diệp Nam Kỳ, thái độ đối với cậu quá kém, sau khi hiểu được, trong lòng hắn áy náy, nghiêm túc nhìn Diệp Nam Kỳ trở nên trải đời, sự áy náy lại pha một ít thương tiếc không rõ ràng.

Đại khái là bởi vì Diệp Nam Kỳ trước đây và bây giờ tương phản quá lớn.

Con người khí phách hăng hái, hư vinh khách sáo, xem người khác như cái đinh trong mắt đột nhiên thành người đáng thương. Thẩm Độ từ trước đến nay luôn mạnh miệng mềm lòng, mẹ Diệp nhờ hắn chăm sóc Diệp Nam Kỳ, những tia ác cảm còn lại cũng biến mất, chăm sóc một chút cũng đâu có sao.

Tâm lý nghi kị này cũng do mấy lời đồn thổi mà ra. Thẩm Độ rất nhanh đã làm xong hai món mặn một món canh, hương vị đều đầy đủ. Quả nhiên là Thẩm tiên sinh được bồi dưỡng, dạy dỗ từ nhỏ.

Diệp Nam Kỳ đói đến dạ dày giống như bị bỏng, sau khi nhìn thấu được “Quỷ kế” của Thẩm Độ cũng không lẩm bẩm cái gì, cúi đầu an tĩnh ăn cơm. Thẩm Độ vốn đang đứng, khi Diệp Nam Kỳ cúi đầu, tóc đen mềm mại che khuất mắt, lộ ra một đoạn gáy trắng nõn xinh đẹp. Hắn cảm thấy cảnh tượng này có phần đốt mắt, nhanh chóng ngồi xuống.

Hai người khó khăn lắm mới có được một lúc yên bình, Thẩm Độ lại không dằn lòng được thỉnh thoảng nhìn nhìn Diệp Nam Kỳ một chút. Nhìn đôi môi hồng hồng của cậu dính vệt dầu, bóng lên, lại nghĩ tới cái quảng cáo kia, rất muốn hỏi cậu một chút rốt cuộc chocolate hương vị thế nào.

Cái vấn đề nhàm chán này cứ xoay quanh một ngày ở trong đầu Thẩm Độ.

Hỏi ra chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

Thẩm Độ sờ sờ cằm, cảm thấy chính mình thật sự nhàm chán, đã chuẩn bị bị cười nhạo, vừa muốn hỏi, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy người gọi hiển thị trên điện thoại, anh nhíu nhíu mi, đứng dậy rời bàn ăn, quay lại phòng bếp.

Diệp Nam Kỳ ăn cơm sau khi no năm phần thì tốc độ liền chậm lại, ngẩng đầu nhìn hướng phòng bếp, cũng không để ý. Chờ cậu nhai kỹ nuốt chậm xuống miếng cơm cuối cùng, Thẩm Độ mặt đen thui đi ra.

Diệp Nam Kỳ cảm giác sắc mặt này có liên quan đến mình, ngồi ổn định lại, nhướng mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Độ suy nghĩ một lát, vẫn là quyết định nói rõ ràng với Diệp Nam Kỳ.

Điều tra lâu như vậy, thằng khốn hạ dược rốt cuộc cũng bị điều tra ra. Rất khó để làm sáng tỏ chuyện này, bối cảnh của đối phương khẳng định là không hề đơn giản, chỉ là khi biết được người phía sau màn sai khiến là ai, hắn vẫn có hơi kinh ngạc.

“Diệp Nam Kỳ.” Thẩm Độ suy nghĩ xong xuôi, chậm rãi nói, “Kỳ thật, đêm Nguyên Dư kết hôn, tôi bị người hạ dược.”

“Hạ dược là người Tiết gia.”

Vốn dĩ Diệp Nam Kỳ không thèm để ý, nghe xong vẻ mặt cứng lại, cảm giác buồn nôn từ trong ngực dâng lên: “…… Người Tiết gia?”

“Tôi không có trở mặt với bọn họ.” Thẩm Độ hơi nghi hoặc, “Người nọ cũng chỉ là lấy tiền làm việc, không rõ ràng lắm là ai trong Tiết gia.”

Từng có một khoảng thời gian lúng túng như vậy, Diệp Nam Kỳ đương nhiên sẽ cố gắng quên đi sự việc phát sinh trong đêm Khương Nguyên Dư kết hôn. Hiện tại Thẩm Độ nhắc tới, cậu lờ mờ nhớ lại, lúc ấy dường như có người bồi bàn đưa ly rượu cho cậu.

Bởi vì dáng vẻ của người bồi bàn ấy hơi giống Văn Sâm, nên ấn tượng rất sâu, sau đó dường như…… Cậu không uống ly rượu kia, ngược lại Thẩm Độ không chú ý, nâng ly rượu ấy lên uống.

Diệp Nam Kỳ run lập cập, đứng bật lên: “Có ảnh chụp người kia không?”

Thẩm Độ tìm ra một tấm ảnh, đưa cho Diệp Nam Kỳ xem. Diệp Nam Kỳ chỉ nhìn lướt qua, trong lòng liền bùng nổ.

Quả nhiên là người bồi bàn kia!

Nói như vậy, người Tiết gia ngay từ đầu là muốn hạ dược cậu, kết quả trời xui đất khiến, rượu bị Thẩm Độ uống.

Cho nên…… Là cậu kéo Thẩm Độ xuống nước?

Diệp Nam Kỳ môi giật giật, đầu óc cậu hơi loạn, không có nói cho Thẩm Độ biết chuyện này, nghĩ đến một chuyện khác, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo —— Tiết gia sớm đã có người chú ý tới cậu?

Bây giờ nhớ tới, tối hôm qua Tiết Hướng Du hình như có nói một câu “Khó trách bọn ngu xuẩn kia cảm thấy cậu không có uy hiếp”.

Trong nháy mắt Diệp Nam Kỳ giống như là bị người ta cởi sạch rồi ném ra trời tuyết, không che không chắn, lạnh đến thấu xương. Cậu tự cho là mình che dấu không tồi, ai ngờ bị người ta theo dõi cũng không biết.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên đồng thanh nói: “Thật xin lỗi.”

Diệp Nam Kỳ: “……” Hắn ta xin lỗi cái gì?

Thẩm Độ: “……” Anh ta xin lỗi cái gì?

Tâm tình hai người đều vô cùng phức tạp tuy nhiên cũng không giải thích hoặc truy hỏi tâm tư đối phương. Diệp Nam Kỳ lắc lắc đầu, quay lại phòng, đem nghi hoặc trong lòng gửi cho Tiết Hướng Du.

Một lúc sau vẫn không thấy hồi âm, tinh thần cậu căng thẳng cả ngày, nằm mê man một hồi liền đi vào giấc ngủ. Ngủ đến nửa đêm, bị tiếng chuông di động đánh thức.

Người nhắn tin lại không phải là Tiết Hướng Du.

Mà là Phương Hành Viễn thái độ vẫn luôn không nóng không lạnh.

---

(Sao hôm nay lại có chương??? Tại sao nhỉ??? Hú hú. Đây là món quà hậu sinh nhật thứ hai của chúng tớ. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!

_Lan Lan_)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK