Beta: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310).
Chạm môi khi nói chuyện không giống như tự mình áp vào cảm nhận sự ấm áp của đôi môi đang gần trong gang tấc kia, trong lòng Diệp Nam Kỳ khẽ run, trừng to mắt nhìn Thẩm Độ.
Thẩm Độ cũng không được tự nhiên lắm, không biết vừa rồi bản thân bị ma xui quỷ khiến nhấn xuống một cái để làm gì, hơi ngửa ra sau: "..... Tôi không muốn để ba tôi thấy anh bạo hành tôi."
Diệp Nam Kỳ vốn là đang muốn giãy dụa thì lập tức khựng lại, nhanh chóng ngoan ngoãn sáp vào gần Thẩm Độ. Cách một lớp quần áo thật dày, cậu cũng có thể mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người dưới thân. Cậu bất giác nắm chặt một nắm tuyết, giả vờ trấn định mạnh mẽ, thấp giọng uy hiếp: "Cậu mà còn lộn xộn thì tôi sẽ phế cậu thật đấy."
Nếu là thường ngày, Thẩm độ đúng là sẽ không nhìn ra cậu người kia chỉ là một con hổ giấy phô trương thanh thế, nhưng mà ở tình huống đột ngột xảy ra này, cảm xúc khẩn trương của Diệp Nam Kỳ chưa kịp thu lại, dáng vẻ rất dè dặt, thật... giống một con sóc.
Ánh mắt Thẩm Độ lướt qua vai Diệp Nam Kỳ, nhìn thấy vẻ mặt của ba mình đứng ở cách đó không xa nhưng lại chẳng nói gì, chỉ lắc lắc đầu với hắn, im lặng xoay người rời đi.
Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt, ở khoảng cách quá gần, Thẩm Độ cảm thấy khi cậu chớp mắt, lông mi của cậu rất giống một đôi cánh bướm, vỗ lên, cực kỳ kinh tâm động phách (mất hồn mất vía), đồng tử là một màu đen thần túy, xinh đẹp tựa như một hành tinh màu đen ----- nếu nó có màu đen thật.
".....Bác trai đi rồi sao?"
Thẩm Độ thầm mắng bản thân vì để cho sắc đẹp của tình địch mê hoặc, cảm thấy dáng vẻ này của Diệp Nam Kỳ rất thú vị, nảy ra ý đồ xấu, đè thấp giọng nói: "Không, đang ở đằng kia cau mày nhìn chúng ta, giả vờ như không phát hiện ra ông ấy đi."
Vừa nói hắn vừa đặt tay lên trên eo của Diệp Nam Kỳ, tuy rằng nền đất rất lạnh lẽo nhưng hắn cũng không thể ngăn được xúc động muốn cười.
Có đôi khi não của Diệp Nam Kỳ sao lại có thể trong suốt như vậy..... lại còn có chút đáng yêu.
Diệp Nam Kỳ không phải kẻ ngốc, lập tức phát hiện sắc mặt Thẩm Độ có gì đó bất thường, vẫn hơi e ngại trường hợp "ba chồng" có thể vẫn còn đứng ở cách đó không xa, nghĩ nghĩ, tiến sát tới bên tai Thẩm Độ, nói: "Cậu nói xem liệu bác gái có đồng ý để cậu đưa tôi tới công viên giải trí chơi không? Nghe nói trải nghiệm nhà ma ở đó cũng không có gì không tốt."
Thẩm Độ không hoang mang chút nào: "Không tin tôi? Vậy anh quay đầu lại nhìn xem."
Diệp Nam Kỳ: "....."
Nhích qua nhích lại nằm trên mặt đất một lát, Diệp Nam Kỳ sinh ra một loại ảo giác "Chẳng lẽ bác trai chưa từng nhìn thấy người trẻ tuổi thân mật sao?", Thẩm Độ chợt ôm eo mình rồi ngồi dậy, rùng mình một cái: "Ôi, đi về thôi."
"....." Diệp Nam Kỳ thực sự đá cho hắn một phát: "Cậu lừa tôi?"
"Cũng không hẳn." Thẩm Độ đứng lên, phủi phủi tuyết trên người, làm như không có chuyện gì, nói: "Vừa rồi ba tôi có đến thật, đại khái là gọi chúng ta vào ăn cơm."
Diệp Nam Kỳ mặt không chút biểu tình đi theo sau hắn, tự hỏi tính khả thi của việc mưu sát chồng.
Sự thật chứng minh làm chuyện xấu tất bị trời phạt, rất nhanh, Thẩm Độ đã nhận được báo ứng, về đến nhà đã bị cảm.
Diệp Nam Kỳ do có một cái đệm thịt người nên không sao cả, "vui sướng khi người gặp họa" nhìn hắn ho đến mắt đỏ ngầu, giả bộ quan tâm đưa một cốc nước ấm cho hắn.
Điển hình của đôi phu phu dính nhau như keo.
Mẹ Thẩm tấm tắc nói: "Cả ngày ngồi văn phòng cũng không tốt, mới đi một hồi dưới tuyết mà đã bị cảm, sau này ra ngoài xã giao nhiều sẽ thành bụng bia, cho dù Nam Kỳ không ghét bỏ thì mẹ cũng không chịu nổi. Ba con ấy à, còn không phải là bị mẹ ép đi tập thể hình mỗi ngày sao."
Ba Thẩm xoa xoa chóp mũi, xen lời nói: "Tôi không thường ra ngoài xã giao đến mức thành bụng bia."
"Cơ bụng cũng chưa có!" Mẹ Thẩm chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Lúc còn trẻ thì còn làm người mẫu được, nhưng còn hiện tại thì sao? Hả?"
Ba Thẩm há miệng thở phì phò, cũng có thể nói về hiện tại mà, mấy ngày hôm trước không phải bà còn vẽ bức..... Nhưng mà lời mới đến bên miệng, nhìn thấy sắc mặt của bà xã nhà mình, ông rất ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Thẩm Độ suýt thì phun hết nước trong miệng ra ngoài: "..... Một tuần con tập thể hình ba lần, mẹ cứ việc yên tâm, con trai mẹ sẽ không béo lên sớm như vậy đâu."
Nói xong thì thấy Diệp Nam Kỳ ý tứ sâu xa nhìn bụng hắn.
Thẩm Độ đón nhận ánh mắt của cậu: "....." Ôi.
May là tố chất cơ thể của Thẩm Độ không tệ lắm, cũng chỉ bị ho khan, nhìn qua không có gì đáng ngại.
Lúc trước có vẻ như mẹ Diệp đã bàn bạc với mẹ Thẩm cái gì đó, nhìn Thẩm Độ chỉ hơi bị ho khan mà không có thêm triệu chứng nào khác, bà mới nói: "Ngày mai tới thăm Uyển Uyển với Nam Kỳ đi, hôm trước mẹ nói với Uyển Uyển là không đi cùng các con rồi."
Diệp Nam Kỳ sửng sốt: "Không cần phiền thế đâu, một mình con....."
"Vâng." Thẩm Độ không chờ cậu nói xong đã mở miệng đồng ý.
Không biết có phải bị cảnh Diệp Nam Kỳ ngã xuống với toàn thân đều là máu kích thích quá mức hay không, bây giờ hắn chỉ cần nghe thấy Diệp Nam Kỳ nói tới hai từ "một mình" là cảm thấy chẳng có chuyện gì tốt cả.
Diệp Nam Kỳ bất đắc dĩ ngậm miệng, không biết phản bác thế nào, trong lòng không thoải mái lắm, câu được câu không ngồi bóc vỏ hạt thông.
Cho dù là Diệp Uyển hay là Diệp Mi, dưới đáy lòng cậu đều đã trở thành một thứ cấm kỵ không thể đụng tới, Thẩm Độ đột nhiên nhảy vào, thật sự là.....
Ánh mắt Diệp Nam Kỳ đảo qua khuôn mặt của Thẩm Độ.
Nhất thời trong đầu trở nên trống rỗng, cậu không nghĩ ra nên hình dung loại cảm giác xa lạ này như thế nào.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lý Hằng Nhiên có nhắn tin với Diệp Nam Kỳ.
Trong khoảng thời hai người không liên lạc được với nhau, Diệp Nam Kỳ cung cấp danh sách có ghi tên của rất nhiều minh tinh, sau đó chỉ nhận được một tin nhắn: "Không tìm được người này", đừng nói là Lý Hằng Nhiên, cho dù là người thân của Tiết Hướng Du ở Tiết gia cũng chưa thu được tin gì.
Cái cảm giác biết rõ ở chỗ này có điểm mấu chốt nhưng lại sống chết không thể chạm tới được, thật sự là làm người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Diệp Nam Kỳ đều nghi ngờ cả Tiết Hướng Du và Lý Hằng Nhiên, không nói ra toàn bộ sự việc, chụp nhật ký của Diệp Mi gửi cho Lý Hằng Nhiên cũng không chụp hết, nhìn thấy Lý Hằng Nhiên chủ động nhắn tin tới, hơi trầm ngâm, vẫn là nói cho anh ta biết điểm đột phá ở Tiết gia.
Còn chưa gõ xong chữ, Lý Hằng Nhiên đã gửi tới một tin nhắn mới.
Mấy tên lưu manh ngồi trong tù kia, nếu không có gì thay đổi thì mấy ngày nữa sẽ có người xuống tay với họ. Tuy rằng mấy người này không miêu tả được chính xác cái tên được gọi là "ông chủ" kia trông như thế nào, nhưng đã nhìn qua mặt người ta, chỉ bằng việc đó cũng đã đủ để bọn họ bị những người ẩn sau tấm màn tuyên án tử hình rồi.
Mấy người đó còn mơ tưởng muốn tìm cách để ra ngoài mà không ngờ thời điểm này thì cục cảnh sát mới là nơi an toàn nhất.
Diệp Nam Kỳ tự hỏi một chút, gõ chữ trả lời: [Lý đội, anh có thể chú ý Tiết gia nữa được không?]
Lý Hằng Nhiên biết cậu còn có điều chưa nói, không hỏi nhiều, chỉ bảo cậu chú ý an toàn.
Cậu cúi đầu gõ chữ, cũng không chú ý tới Thẩm Độ mới đi ra từ phòng tắm, Thẩm Độ cũng không gọi cậu, ôm tay nhìn những ngón tay trắng nõn của cậu đang gõ trên bàn phím, hơi thất thần trong giây lát.
Hợp để chơi đàn dương cầm thật.
Chơi đàn tranh cũng không tồi..... Hình như chơi gì cũng thích hợp.
Thẩm Độ bất giác nảy ra một ý niệm.
Diệp Nam Kỳ buông điện thoại, thấy Thẩm Độ đứng ở mép giường thì hoảng sợ. Thẩm Độ vẫn giữ phong độ quân tử, không liếc qua điện thoại của cậu, buồn cười nói: "Sao lại chột dạ? Lại nhắn tin với người ta nhờ theo dõi Nguyên Dư?"
Diệp Nam Kỳ hơi nghèn nghẹn, mỉm cười: "Sự thật chứng minh, tôi có dự kiến tốt."
Có dự kiến tốt, còn có khí khái anh hùng, Thẩm Độ lắc đầu cười nhạo, không bị những lời này của Diệp Nam Kỳ làm cho phân tâm: "Rốt cuộc là nhắn tin với ai?"
Trải qua một vụ như vậy, Khương Nguyên Dư đã mời vệ sĩ, Tống Chấp cũng giảm bớt lượng công việc, chú ý nhiều hơn, lúc này Diệp Nam Kỳ cũng chưa đến mức nhúng một tay.
Chỉ là Khương Nguyên Dư chịu thương nặng như vậy cũng không rên thành tiếng.....
Thẩm Độ xoa xoa cằm, cảm thấy khó mà dự đoán, so với hắn tưởng tượng, Diệp Nam Kỳ còn thích Khương Nguyên Dư nhiều hơn.
Chỉ là kẻ không tim không phổi này không biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng thôi.
Cho nên bây giờ, bọn họ..... vẫn được tính là một nửa tình địch?
Thảm tổng anh minh hơi cau mày, cảm thấy quan hệ bây giờ của bọn họ hơi loạn.
Diệp Nam Kỳ nằm xuống giường, vân đạm phong khinh (bình tĩnh) nói: "Còn có thể nhắn tin với ai chứ, kim chủ đấy."
Thẩm Độ: "......"
Con mẹ nó, kim chủ.
Cái vị kim chủ không biết có thật hay không kia không biết đã bị lấy làm bia đỡ bao nhiêu lần rồi.
Diệp Nam Kỳ đúng là không để hắn ở trong lòng một chút nào, cảm thấy một lý do có thể dùng để lừa hắn vô số lần?
Diệp Nam Kỳ không chú ý đến sắc mặt thay đổi thất thường của Thẩm Độ, xoay người, tiếp tục cân nhắc chuyện của Khương Nguyên Dư.
Lúc trước khi Phương Hành Viễn đưa Khương Nguyên Dư tới tham gia tiệc rượu của tập đoàn Vân Vũ, cậu đã đề cao cảnh giác, thậm chí hoài nghi liệu Phương Hành Viễn có phải là cầu nối hay không, nhưng mà nhìn Khương Nguyên Dư hình như hoàn toàn không biết gì cả, ngay sau đó đối phương trực tiếp phái người tới bắt cóc..... Chỉ sợ Phương Hành Viễn giấu Khương Nguyên Dư, lại từ chối người bên đó nên mới chọc vào bọn họ.
Vì sao trợ lý năm đó của Diệp Mi lại mất tích mà Phương Hành Viễn biết không ít chuyện lại được buông tha? Thậm chí trong chuyện lần này, đối phương cũng không xuống tay với anh ta?
Chẳng lẽ..... trong tay Phương Hành Viễn có nhược điểm của đối phương?
Nhận ra điểm này làm cho trong lòng của Diệp Nam Kỳ bỗng rơi lộp bộp vài tiếng.
Thẩm Độ trực tiếp bị ngó lơ, hậm hực lên giường, nhìn chằm chằm vào cái gáy của Diệp Nam Kỳ.
Vì sao Diệp Nam Kỳ lại muốn một mình gánh vác những chuyện đó, không chịu nói với ai? Cảm giác thật giống như một chú nhím nhỏ, trước kia Diệp gia từng có ân với Thẩm gia, Thẩm gia cũng không phải là không thể giúp đỡ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, cái chết của Diệp Mi cũng không tra ra được gì, ngoại trừ những điều mà người bên ngoài đều biết, cũng không tra ra thêm được chút tin tức hữu dụng nào.
Thẩm Độ gồi đầu lên tay, cảm thấy rất là hữu tâm vô lực đối với việc không cạy miệng của Diệp Nam Kỳ ra được, cau mày tự hỏi một lát, gửi tin nhắn đi, để người bạn hỗ trợ điều tra chuyện này đổi hướng điều tra, trước hết cứ tra việc trợ lý của Diệp Mi mất tích trước, sau đó mới dò hỏi những người có tiếp xúc khá nhiều với Diệp Mi.
Gửi xong tin nhắn, hắn tắt đèn, mở đèn ngủ lên, thấp giọng ho khan vài tiếng, chọc chọc lưng của Diệp Nam Kỳ: "Diệp Nam Kỳ."
Diệp Nam Kỳ vẫn còn giận chuyện hắn gạt cậu lúc trưa, rầu rĩ rụt rụt người về phía mép giường, không muốn để ý đến hắn.
Thẩm Độ trầm ngâm một lát, ngôn chân ý thiết (lời lẽ chân thành tha thiết) nói: "..... Bây giờ anh hơi giống một con cá nóc."
Diệp Nam Kỳ xoay người, nhấc chân muốn đá, Thẩm Độ bị đá nhiều rồi nên phản ứng cực nhanh, lập tức đè chân cậu lại, nói: "Có thể bình tĩnh nghe tôi nói không?"
"Điều kiện đầu tiên chính là cậu phải nói tiếng người."
Chân Diệp Nam Kỳ bị hắn đè, mày nhíu chặt, không cẩn thận cọ đến chỗ bị thương còn chưa khỏi hẳn, đau đến nỗi khóe mắt trở nên ướt át, hơi buồn bực, cảm thấy cách mạng hữu nghị non nửa tháng nay bị thương phải kết thúc rồi.
"....." Thế quái nào lại cảm thấy đáng thương.
Rõ ràng Thẩm Độ mới là đối tượng bị thi bạo (thực hiện hành vi bạo lực), nhưng trong lòng hắn lại sinh ra sự áy náy một cách quái dị, buông Diệp Nam Kỳ ra, quan tâm hỏi: "Chạm đến chỗ bị thương à?"
Diệp Nam Kỳ: "Cút đi, sóc lớn."
Lại là sóc?
Thẩm Độ không nghĩ ra mình và sóc đã đắc tội với vị tổ tông này ở chỗ nào, trong tiềm thức muốn bồi thường cho Diệp Nam Kỳ một chút, vì vậy nói: "Muốn ăn thịt sóc sao?"
Diệp Nam Kỳ: ".....Không muốn. Cậu câm miệng cho tôi."
Rốt cuộc là linh kiện nào của Thẩm Độ bị hỏng mất vậy.
Tuy rằng nghi ngờ Thẩm Độ lại nghĩ ra chuyện gì xấu, nhưng chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ liền xuất phát tới bệnh viện. Khi đến gặp Diệp Uyển, Diệp Nam Kỳ đặc biệt luôn chú ý tới việc trang điểm, thậm chí còn tới cửa hàng hoa mua một bó hoa.
Thẩm Độ mơ hồ nhớ lại rất lâu trước đây Diệp Nam Kỳ cũng có lần ra khỏi nhà như vậy, lúc ấy còn cho rằng Diệp Nam Kỳ đi hẹn hò, bây giờ mới nhận ra..... hình như là đi gặp Diệp Uyển.
Diệp Nam Kỳ vừa lái xe vừa dặn: "Uyển Uyển rất sợ người lạ, ghét ồn ào, rất dễ nổi giận, lúc nổi giận thì rất khó dỗ. Lúc đến bệnh viện cậu có thể chờ tôi ở ngoài, hoặc là đi vào nhưng đừng nói gì."
Từ khi còn nhỏ, Diệp Uyển đã ở trong bệnh viện, so với những cô bé bình thường, cô bé không có những món trang sức nhỏ tinh xảo xinh đẹp, không được đi học, không có bài tập chồng chất, chưa từng thầm thương trộm nhớ một bạn nam nào..... Mắt mù và chân bị khuyết tật khiến cô vô cùng tự ti, ghét và sợ phải ở chung với người lạ.
Nếu tám năm trước Diệp Mi kiếm được số tiền kia, rất có thể cô đã được phẫu thuật và có thể cô sẽ có được những điều đó, nhưng mọi thứ chỉ là giả thuyết mà thôi, trong thế giới của cô đã không còn bầu trời rộng lớn, thậm chí đến phiền não mà một thiếu nữ nên có cũng không có.
Diệp Nam Kỳ giống như đang bảo vệ một đứa trẻ dễ vỡ như pha lê, che chở cho cô một cách vô cùng cẩn thận, không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, cậu không chịu nổi, mẹ của cậu cũng không chịu nổi.
Lúc nói những lời này, biểu tình của Diệp Nam Kỳ đặc biệt nghiêm túc, Thẩm Độ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng mua một bó hoa, cẩn thận đặt xuống bên cạnh bó hoa kia của Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ giật mình, yết hầu hơi nghẹn lại, cảm thấy đôi khi thận trọng cũng là một chuyện rất muốn mạng người.
Vậy mà cậu lại không tìm ra được điểm nào để ghét Thẩm Độ, chỉ có thể dựa vào thái độ lúc trước để che dấu điều này.
"Sao thế?" Thẩm Độ bị cậu nhìn chằm chằm, à một tiếng, sửa sang lại quần áo.
----- Nếu cậu có vài thứ khiến người ta phải ghét thì tốt quá rồi.
Diệp Nam Kỳ thu hồi ánh mắt, không nói nữa.
Năm nay Diệp Uyển mới mười lăm tuổi, cái tuổi đẹp như hoa, đáng tiếc lại chỉ có thể ở trong bệnh viện cả ngày, thường xuyên làm kiểm tra rồi uống thuốc, cuối cùng là lại làm những phương pháp trị liệu vô dụng.
Lúc Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ đến, cô đang lẳng lặng ngồi ở trên giường, dùng bàn tay tinh tế vuốt những con chữ nổi. Cô mặc trang phục bệnh nhân lại càng trở nên mảnh mai, tựa như một trang giấy, gió nhẹ nhàng lướt qua cũng có thể thổi bay.
Có lẽ là sống trong bóng tối đã lâu, thính giác của Diệp Uyển rất nhạy bén, Diệp Nam Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, mới đi vào hai bước, cô đã cảnh giác quay mặt qua, hơi khựng lại, bỗng nhiên khuôn mặt trở nên tràn đầy vui sướng: "Anh."
Diệp Nam Kỳ cười thành tiếng: "Uyển Uyển, đang làm gì thế?"
Diệp Uyển không trả lời câu hỏi của cậu, đôi lông mày tinh tế khẽ nhăn lại, ngồi thẳng lưng, nhẹ giọng hỏi: "Anh, người sau lưng anh là ai?"
Diệp Nam Kỳ đoán có thể là mẹ cậu đã nói với Diệp Uyển, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Là chị dâu của em."
Thẩm Độ nhướng cao mày, nhìn hai hốc mắt trống rỗng của Diệp Uyển, vẫn quyết định chọn việc nuốt những lời tính nói ra trở về, nói: "Uyển Uyển, chào em, anh là Thẩm Độ."
Diệp Nam Kỳ thuần thục cắm hoa vào lọ, ngồi xuống mép giường: "Đang xem sách gì thế?"
Diệp Uyển vẫn cảnh giác với người "chị dâu" này như cũ, nghe Diệp Nam Kỳ nói thì ôm sách cười cười, dứt khoát coi như Thẩm Độ không tồn tại:"《 Nhà thờ Đức Bà Paris 》."
Diệp Nam Kỳ không có ý kiến gì với sách cô đọc, dịu dàng hỏi thăm tình hình sức khỏe dạo này của cô, cố ý tránh nhắc tới vấn đề trị liệu. Diệp Uyển từ từ trả lời hết, sau đó lại hỏi gần Diệp Nam Kỳ sao rồi.
Anh em họ đều là người có sức nhạy bén kinh người, tính kiên nhẫn của Diệp Nam Kỳ rất tốt, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ cậu đều nhẫn nại từ từ trả lời.
Thẩm Độ ngồi ở bên cạnh nhìn hai anh em nói chuyện, lại nhớ Diệp Nam Kỳ chưa từng thể hiện ra vẻ kiên nhẫn và ôn nhu với mình như vậy, trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng.
.....Cả hai đều là người đã mất đi tình yêu, lại miễn cưỡng phải kết hôn, cũng chưa từng cho nhau thấy biểu tình tốt đẹp trên mặt mình.
Tốt xấu gì cũng coi như một nửa anh em cùng chung hoạn nạn mà, chậc.
Thẩm Độ không khỏi rơi vào trầm tư.
Hình tượng của hắn trong lòng Diệp Nam Kỳ khó coi như vậy sao?
Diệp Nam Kỳ cũng lười bớt chút thời gian tìm hiểu xem Thẩm Độ đang suy nghĩ rối rắm về chuyện gì, nói chuyện với Diệp Uyển trong chốc lát, ôn hòa xoa đầu cô, đắn đo hỏi: "Uyển Uyển, sang năm anh đưa em ra nước ngoài trị liệu, thế nào? Nước ngoài nghiên cứu phương pháp chữa bệnh này rất sâu, hơn nữa lại có máy móc tiên tiến, bệnh của em có rất nhiều hy vọng có thể chữa khỏi. Không cần lo lắng, mẹ sẽ đi cùng với em."
Lời vừa ra khỏi miệng, nụ cười của Diệp Uyển lập tức nhạt xuống, không nhịn được nói: ".....Vậy còn anh?"
Rõ ràng đôi mắt của cô ảm đạm không có thần thái, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, nhưng Diệp Nam Kỳ vẫn tránh ánh mắt của cô đi theo bản năng, mỉm cười nói: "Anh sẽ giành thời gian tới thăm em."
"Anh bận như vậy....." Diệp Uyển lẩm bẩm nói: "Năm ngoái anh đến thăm em tám lần, vậy sau này phải bao lâu mới đến thăm em một lần đây?"
Khóe mắt Diệp Nam Kỳ cay cay: "Lúc nhớ anh, em có thể gọi điện thoại mà."
Diệp Uyển trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên trở nên kích động: "Không phải vì thế! Vì chị sao? Vì chị ấy....."
Sắc mặt Diệp Nam Kỳ biến đổi: "Uyển Uyển!"
Năm đó Diệp Mi xảy ra chuyện, cậu và mẹ đều lựa chọn không nói cho Diệp Uyển, chỉ là giấy không thể gói được lửa, chuyện Diệp Mi đã rời khỏi nhân thế không giấu được, vì vậy mới bất đắc dĩ mà nói với Diệp Uyển, Diệp Mi vì bị bệnh nên mới qua đời.
Cậu còn dặn dò hộ sĩ rất kỹ là không được nhiều lời.
Sao Diệp Uyển lại biết cái chết của Diệp Mi có vấn đề?
Đầu óc cậu hơi loạn, cũng quên luôn Thẩm Độ vẫn còn đang ở bên cạnh, dường như Diệp Uyển hiểu được suy nghĩ trong lòng của Diệp Nam Kỳ, thấp giọng nói: "Em nghe lén được... có nhiều người xì xầm to nhỏ với nhau. Chị ấy không phải như thế, anh, nhất định là anh biết gì đó. Em không phải là đứa con nít năm tuổi, mọi người đừng giấu em, nếu muốn người khác không biết về việc nào đó, trừ phi nó không xảy ra."
Diệp Nam Kỳ không muốn nói nhiều, giọng điệu trầm trọng: "Không phải vì chị ấy, là vì em, Uyển Uyển, nghe lời, đừng hỏi nhiều."
Diệp Uyển cắn môi, hơi tức giận, xoay người đưa lưng về phía Diệp Nam Kỳ: "Vậy anh đi về đi, ngay lập tức!"
Chỉ cần thuyết phục được mẹ, những chuyện khác không cần lo lắng.
Diệp Nam Kỳ trầm mặc đứng lên, xoa đầu của cô, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt rồi chuẩn bị rời đi.
Thời gian phải rời xa nhau ngày càng gần, cậu không muốn để Diệp Uyển có quá nhiều vướng bận.
Diệp Uyển rất ấm ức, thấy Diệp Nam Kỳ định rời đi thật thì bực bội lật lật cuốn sách trong tay, cắn răng ném xuống mặt đất.
Vốn dĩ Thẩm Độ cũng đang đi theo phía sau, nghe có tiếng động, tự hỏi một chút rồi lấy ra một thanh socola đã được chuẩn bị tốt trong túi, đi tới bên cạnh giường: "Uyển Uyển, ăn socola không? Đây là socola được anh trai em làm đại diện quảng cáo đấy."
Diệp Uyển không nhúc nhích.
"Không ăn à? Vậy anh đi đây."
Lông mi Diệp Uyển run lên, xoay người nhanh như bay, sờ loạn trong khoảng không một hồi, liền bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, ngay sau đó ở trong tay nhiều thêm mấy thanh socola.
Thẩm Độ thấp giọng nói: "Đây là bí mật của chúng ta."
Diệp Uyển ngẩn ra, lúc này mới có chút tò mò với "chị dâu", cầm chặt mấy khối socola kia, nhỏ giọng hỏi: "Anh là người tốt à?"
Sao lại có thể hỏi như thế -_-.
Thẩm Độ bật cười: "Đối với một số người mà nói, anh là người tốt. Nhưng đối với một số người khác, anh có thể là kẻ xấu."
"Anh thích anh trai em không?"
Thích..... Diệp Nam Kỳ?
Mấy ngày nay, hình tượng của Diệp Nam Kỳ trong tâm trí hắn trở nên đảo lộn, hắn nhìn thấy rất nhiều bộ mặt xa lạ của Diệp Nam Kỳ, trong lòng đúng là có xúc động.
Nhưng mà nói đến thích..... thì hình như còn quá xa.
Hắn thích, là thích kiểu người như Khương Nguyên Dư.
Sau khi Thẩm Độ cẩn thận tự hỏi xong, không muốn nói dối một cô bé: "Không thể nói thích, nhưng mà anh sẽ cố gắng hết sức đối tốt với anh ấy."
".....Vậy anh có thể cố gắng thích anh ấy không? Anh trai của em quá cô đơn." Diệp Uyển ngẩng đầu lên, nói xong hình như cảm thấy quá đột ngột, lập tức sửa lại: "Cảm ơn anh. Anh sẽ bảo vệ anh ấy chứ?"
Thẩm Độ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lòng thấy không nỡ, cảm thấy sau lưng có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, vì thế đè thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ."
Diệp Uyển cực kỳ nhạy bén, có lẽ sau khi mắt không nhìn thấy thì cô càng có thể phân biệt rõ thiện ác, trực giác cho rằng Thẩm Độ không phải đang nói dối.
Cô nghĩ nghĩ, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Thẩm Độ.
"Cậu và Uyển Uyển nói gì thế?"
Mới vừa rời khỏi bệnh viện, lập tức sắc mặt Diệp Nam Kỳ trở nên không tốt, cậu đặt câu hỏi ngay.
Mặt Thẩm Độ không đổi sắc: "Uyển Uyển nói, đó là bí mật của chúng tôi, không thể nói với anh."
Nhìn sắc mặt Diệp Nam Kỳ tối lại, muốn mở miệng, hắn lập tức đánh đòn phủ đầu: "Uyển Uyển nói chị của anh..... Chị của anh làm sao vậy?"
Diệp Nam Kỳ lập tức ngậm miệng không nói.
Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi này của cậu thật sự là càng ngày càng tệ.
Diệp Nam Kỳ trầm mặt nói: "Thẩm Độ, anh đừng quên quan hệ giữa hai ta. Bớt lo chuyện bao đồng đi."
Lời này nói ra thật sự khiến người ta tổn thương, Thẩm Độ ngừng lại, lúc này mới nhớ tới người trước mặt này không phải đứa trẻ mong manh dễ vỡ như pha lê, nhìn qua là một người ôn nhuận nhu hòa như vậy, trong xương cốt kỳ thật vừa cố chấp vừa quái gở.
Được, lòng tôi rộng lớn.
Thẩm Độ không tức giận, từ từ cười, không nói gì.
Bởi vì ngày mai chính là trừ tịch (đêm giao thừa) nên "đôi phu phu dính nhau như keo" như bọn họ trực tiếp trở về Thẩm gia.
Thẩm gia không chỉ có ba mẹ của Thẩm Độ, ba của Thẩm Độ mà còn có một người anh trai trưởng, nghe đồn đó là hậu thuẫn quân đội của Thẩm gia.
Chỉ là thời trẻ, vì đau lòng vợ yêu mất sớm nên vị bác cả này không đi bước nữa, chỉ ở bên ngoài một mình, cho dù ăn tết cũng không trở về nhà, chỉ nhờ người gửi quà cho một nhà ba người Thẩm Độ.
Ngay cả Diệp Nam Kỳ cũng nhận được quà, trong lòng không khỏi hâm mộ gia đình tốt đẹp này của Thẩm Độ.
Trước và sau trừ tịch, cũng có không ít khách khứa đến thăm, người một nhà của Thẩm gia đều không thích loại xã giao này, tránh được thì tránh, đều giao cho ba Thẩm xử lý. Diệp Nam Kỳ cũng khó có được một lần được lười, trốn trong phòng chiếu phim trên lầu hai, vừa xem phim điện ảnh vừa ngủ gà ngủ gật, mí mắt sụp lên sụp xuống, vẻ mặt mệt mỏi cầm điện thoại trả lời tin nhắn chúc tết.
Ngày hôm qua sau khi trở về nhà, cậu cũng không nói tiếng nào với Thẩm Độ, buổi tối ngủ cũng nằm ra tận mép giường, thế mà Thẩm Độ cũng không kéo cậu lại, hai tay cậu lạnh run, lại tâm sự nhiều, trằn trọc suốt một đêm cũng không ngủ được.
Trả lời xong tin nhắn của người chúc cuối cùng, điện thoại của Diệp Nam Kỳ vừa tắt, suýt nữa cậu cũng ngủ mất. Kết quả di động lại vang lên âm báo nhắc nhở có tin nhắn, cậu bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn, lại phát hiện người gửi là..... Triệu Sinh.
[Chị dâu, năm mới vui vẻ!]
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm hai chữ "chị dâu", có xúc động muốn ném điện thoại đi, khách khí trả lời lại.
Cho dù đã có một khoảng thời gian không gặp nhưng phong cách làm người của Triệu Sinh vẫn không đổi, tiếp tục trả lời: [Chị dâu, em hỏi chị chuyện này nhé....Làm thế nào chị thu phục được Thẩm Độ vậy? Em vẫn luôn cho rằng tên nhóc này có lẽ tám phần là sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại đấy.]
Mặt Diệp Nam Kỳ không biểu lộ gì nhìn tin nhắn này, tương đối tán đồng (tán thành và đồng ý) nửa câu nói sau của anh ta, còn lại thì không muốn trả lời.
Triệu Sinh: [Nghe nói bây giờ hắn giống như một tên thê khống (tương tự thê nô), còn thiếu mỗi chuyện sủng chị lên trời, nếu không phải là em bị ông nội cấm túc thì bây giờ đã chạy tới thăm chị rồi.....]
Vẻ mặt Diệp Nam Kỳ khó coi, phát hiện bản thân đã bị hãm hại, trầm ngâm một lát, dứt khoát lục lại đoạn văn chúc tết rồi gửi qua, sau đó cất điện thoại đi, ra ngoài nhìn. Đợt khách cuối cùng kia cũng đi rồi, đối tượng bát quái của Triệu Sinh đang bận rộn làm việc trong bếp.
Đêm trừ tịch ai cũng về nhà, nghe nói cơm tất niên trước đây của Thẩm gia đều do ba Thẩm phụ trách, sau mẹ Thẩm phát hiện tài nấu ăn của Thẩm Độ có thể gánh trách nhiệm lớn này, vì thế nên để cho Thẩm Độ phụ trách cho tới bây giờ.
Thu phục? Thê khống? Còn cưng đến tận trời?
Diệp Nam Kỳ nổi lên một lớp da gà, quả thật bây giờ cậu không ghét Thẩm Độ, thái độ của Thẩm Độ với cậu cũng không tệ, nhưng nói đến những chuyện khác thì vẫn khiến cho da đầu cậu tê rần.
Thẩm Độ thích Khương Nguyên Dư như vậy, cũng không biết Triệu Sinh nghĩ thế nào.
Cậu đứng trên ban công dựa vào lan can suy nghĩ một lát, sau đó đi xuống lầu, vào phòng bếp giúp Thẩm Độ một tay.
Kết quả là bị Thẩm Độ nhét cho mấy cái nem rán rồi đẩy ra ngoài, bảo cậu đừng làm mọi chuyện trở nên phiền thêm.
Diệp Nam Kỳ ăn nem rán, nghiến răng nghiến lợi, rất muốn đưa cho Thẩm Độ mấy quyển truyện ma làm món quà năm mới.
Bữa cơm tất niên này so với Diệp Nam Kỳ nghĩ thì giản dị hơn rất nhiều, Thẩm gia tuy là gia đình thượng lưu chân chính nhưng chưa bao giờ phô trương lãng phí, tài nấu ăn của Thẩm Độ rất tốt, món ăn sắc hương (màu sắc + hương vị) đều đủ, từng món được đưa lên, tràn ngập không khí gia đình.
Mẹ Thẩm cười tủm tỉm: "Độ Độ không có ưu điểm gì, chỉ có tài nấu ăn là không tệ, Nam Kỳ ăn nhiều một chút, nhìn con gầy quá."
Diệp Nam Kỳ mỉm cười gật gật đầu, tùy tiện gắp một đũa thịt ở trước mặt, nếm thấy hơi khang khác, da giòn thịt mềm, không giống với thịt heo.
Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn Thẩm Độ: "Đây là món ăn gì?"
Thẩm Độ xoa xoa tay, cầm đũa lên. bình tĩnh trả lời: "Thịt sóc."
Diệp Nam Kỳ: "....."
Diệp Nam Kỳ hơi bối rối, cảm thấy bên tai lại vang lên tiếng sóc kêu liên miên không dứt.
Park_Jimin(부산)
---
(Các bạn ạ, tác giả dạo này làm sao ý. Chương cứ ngày càng nhiều chữ. Mặc dù chương này chỉ bằng 2/3 chương trước nhưng cũng gấp đôi các chương bình thường rồi. Tớ chỉ hi vọng các bạn đọc đừng tiếc "sao" mà bình chọn cho chúng tớ nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!
_Lan Lan_)