Beta: Khánh Vân
“Bạn cùng hợp tác” tức khắc cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn Diệp Nam Kỳ không thiếu phần đắc ý.
Dùng đầu gối cũng nghĩ ra, vị này đại khái là câu được người của Tiết gia, muốn ở trước mặt Diệp Nam Kỳ khoe ra một chút —— không chỉ ôm được bắp đùi, dáng dấp còn không tệ.
Rốt cuộc là do Diệp Nam Kỳ nhờ bộ phim truyền hình kia mà phất lên, hắn lại như cũ chỉ là một tiểu minh tinh hạng ba, nên cảm thấy Diệp Nam Kỳ dẫm mình mà đi lên.
Nếu hắn ta đổi kim chủ, thậm chí nếu là Thẩm Độ—— Diệp Nam Kỳ vẫn không thèm để ý, ngoài cười nhưng trong không cười chúc mừng hai câu liền đi, nhưng hiện tại bước chân cậu lại không dời đi được.
Trong đầu nhanh chóng mà hiện lên trước mặt tư liệu về người đàn ông Tiết gia này, ít đến đáng thương. Trừ bỏ biết anh ta tên Tiết Hướng Du, bên ngoài là một hoa hoa công tử, không có tư liệu hữu dụng nào khác.
Sẽ là anh ta sao?
Diệp Nam Kỳ tưởng tượng cảnh mình đột nhiên nổi điên trước công chúng trong nhà người khác một chút, lập tức bãi bỏ cái ý niệm này. Cậu không hề có vẻ xấu hổ, hơi hơi mỉm cười, hướng về Tiết Hướng Du vươn tay: “Tôi chỉ là nhân vật nhỏ, Tiết thiếu không biết tôi cũng bình thường. Nghe danh Tiết thiếu đã lâu, tôi là Diệp Nam Kỳ.”
Tiết Hướng Du nhìn chằm chằm cậu, nét cười dường như có hơi quái dị, không chút để ý mà duỗi tay nắm chặt tay Diệp Nam Kỳ—— vậy mà thật là người lưu manh, ngón tay sờ soạng mu bàn tay cậu một phen, lại gãi gãi lòng bàn tay cậu, mới thỏa mãn thu tay về.
Lông mày của tiểu minh tinh vặn một cái nhỏ đến khó nhận ra. Diệp Nam Kỳ sở dĩ có thể “dẫm” hắn ta mà phất lên, nguyên nhân không chỉ do diễn xuất, diện mạo cũng đẹp hơn nhiều so với hắn ta. Hoa hoa công tử này cũng không để tâm, coi trọng đóa hoa diễm lệ hơn, đóa trên tay có khả năng bị ném.
Chuông cảnh báo trong lòng hắn ta lập tức vang lên, nhanh chóng kéo tay Tiết Hướng Du nói: “Bên kia cũng có người quen, Tiết thiếu chúng ta đi qua đi?”
Diệp Nam Kỳ không có ý muốn giữ bọn họ lại, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, đôi mắt nhíu lại, lần đầu muốn đem người cùng đi âm dương quái khí này đè xuống đất đánh.
Nhưng mà nếu đã gặp mặt, không lo tiếp cận không được.
Không khí trong hội trường vô cùng nhiệt liệt, không khí dường như cũng nóng lên. Diệp Nam Kỳ suy nghĩ, mỉm cười uyển chuyển từ chối vài người mời, hỏi bồi bàn toilet ở đâu, đi đến đó dùng nước lạnh rửa mặt.
Cách hội trường ăn uống linh đình không xa, ồn ào huyên náo, nhưng thật ra toilet chỉ có một mình cậu, an an tĩnh tĩnh, như là ở hai thế giới khác nhau, bên cạnh đây là một cảnh trong mơ đầy phồn hoa.
Tâm tình hơi có chút nóng nảy vừa rồi dần dần bình tĩnh xuốnglại, Diệp Nam Kỳ cúi đầu, cẩn thận lau tay, lại chú ý tới trong gương xuất hiện một người khác. Hơi dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên, thế nhưng lại nhìn thấy “Chồng” trên danh nghĩa.
“……” Diệp Nam Kỳ xoay người, vẻ mặt một lời khó nói hết, “Vì sao cậu ở chỗ này?”
Thẩm Độ ôm tay dựa vào một bên, hai chân thon dài không chút để ý mà bắt chéo, nghe vậy nhẹ nhàng đá đá mặt đất, cười: “Anh không cảm thấy đây là câu hỏi vô nghĩa sao?”
Diệp Nam Kỳ lúc này mới nhớ tới đối tượng mà tiệc rượu này mời chính là “Người trong xã hội thượng lưu”.
Thượng lưu? Hạ lưu còn tạm được.
Thấy Diệp Nam Kỳ không nói chuyện, Thẩm Độ sờ sờ cằm. Lúc trước thấy Diệp Nam Kỳ đầy vẻ kiêu ngạo mà tỏa sáng, trang điểm như vậy gây chú ý còn ở loại trường hợp này mà dám chạy tới chạy lui, không bố trí phòng vệ chút nào, bị người ăn sạch sẽ như thế nào cũng không biết.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Thẩm Độ đột nhiên nói: “Không muốn dính vào vài chuyện không giải thích được thì rời xa người Tiết gia một chút, người nhà anh ta……”
Hắn dừng một chút, như là nhớ tới cái gì, chưa nói.
Mi tâm Diệp Nam Kỳ nhảy dựng, âm thanh không khỏi trầm xuống, “Người nhà hắn ta như thế nào……”
Lời nói còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn có âm thanh của đàn ông hàm chứa ý cười phong lưu: “Nhanh như vậy liền nhịn không được?”
Diệp Nam Kỳ đối với âm thanh cực kỳ mẫn cảm, lập tức nghe ra đây là giọng nói của ai. Đại não định tự hỏi làm cho ra lẽ, nói có sách mách có chứng, vậy mà thân thể cậu đã hành động trước một bước.
Thẩm Độ bị Diệp Nam Kỳ túm trốn vào một phòng cách vách, vẻ mặt không thể hiểu được, đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, lại bị Diệp Nam Kỳ bịt kín miệng, đành phải thôi, dùng ánh mắt dò hỏi bọn họ vì sao lại giống với hành động yêu đương vụng trộm.
Người bên ngoài cũng đã vào được, khóa cửa toilet lại, tán tỉnh vài câu. Nhưng mà trong chốc lát, liền truyền đến một loại âm thanh vô cùng không hài hòa.
Diệp Nam Kỳ: “……”
Thẩm Độ: “……”
Diệp Nam Kỳ cảm thấy, cậu cùng Thẩm Độ ngủ chung cũng chưa xấu hổ bằng cùng Thẩm Độ cùng nhau tránh ở toilet cách vách nghe đông cung sống.
Toilet lại còn có tiếng vọng trở lại, hai người kia cách bọn họ cũng không xa, nếu không có một cánh cửa, quả thực giống như làm trước mặt bọn họ.
Hai người đàn ông cao lớn chen chúc ở một phòng nho nhỏ, không tránh khỏi việc thân thể dựa gần thân thể. Hai người đều có hơi cứng đờ, lại sợ kinh động đến hai người bên ngoài kia, quấy rầy “Tình thú” của người ta, nên không dám động, sợ đụng phải cái gì sẽ phát ra âm thanh.
Trong không khí đều triền miên ý vị tình sắc nào đó, không khí xung quanh cực ái muội. Diệp Nam Kỳ không được tự nhiên mà dời ánh mắt, trong lòng thầm mắng hai người suy nghĩ bằng nửa thân dưới này.
Còn tưởng rằng có thể nghe được bí mật gì đó, ai biết đối phương giống như không bị cản trở, trực tiếp ở thời điểm bất kì lúc nào cũng có người tới toilet mà lăn lên.
Trong không khí quỷ dị lại xấu hổ này, vị “bạn cùng hợp tác” của Diệp Nam Kỳ quả thật vừa mềm vừa lâu, mang theo tiếng khóc cùng rên rỉ “A” rồi lên đỉnh.
“……” Thẩm Độ kề sát bên tai Diệp Nam Kỳ, dùng âm gió hỏi, “Anh kéo tôi vào đây là vì muốn nghe cái này?”
Diệp Nam Kỳ trên mặt hơi ửng hồng, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bệnh chắc?”
Cậu hiện tại chỉ hy vọng Tiết Hướng Du có thể đánh chuông thu binh nhanh nhanh một chút, nhưng càng chiến càng hăng.
Cũng may hai người bên ngoài vẫn ý thức được rằng “Đây là nơi công cộng”, không có không kết thúc. Thời điểm Diệp Nam Kỳ chân đã tê rần, rốt cuộc nghe được âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt.
Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ đồng thời nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó không biết có phải người bên ngoài lơ đãng hay không, thế nhưng lại nhẹ nhàng gõ xuống cửa ngăn bên cạnh.
Tim Diệp Nam Kỳ tức khắc đập như sấm, vô ý thức mà sau này nhích lại gần, nghe được Tiết Hướng Du vui đùa dường như hỏi: “Cậu nói thử xem, nếu toilet có những người khác thì làm sao bây giờ?”
Sắc mặt của tiểu minh tinh mới vừa mặc quần vào lập tức trắng bệch, môi có hơi run run.
Tiết Hướng Du ha ha cười vỗ vỗ đầu của hắn: “Không có ai, tôi đã kiểm tra qua, bảo bối đừng sợ.”
Chờ tiếng bước chân bọn họ đã xa, qua một lát, Thẩm Độ mở miệng nói: “Tôi muốn nói...”
Diệp Nam Kỳ quay đầu lại nhìn anh: “Có rắm mau thả.”
Thẩm Độ chậm rãi ép đầu của cậu xuống: “Trước tiên rời khỏi tôi xa một chút.”
Diệp Nam Kỳ lúc này mới phát hiện cậu dường như dựa vào trong lòng ngực Thẩm Độ, vội vàng mở cửa đi ra ngoài. Tưởng tượng đến chuyện vừa rồi có người ở chỗ này làm cái gì đó, liền cảm thấy chỗ nào chỗ nấy đều không thích hợp. Đang muốn trực tiếp rời đi, liền phát hiện trên bồn rửa tay đặt một tấm danh thiếp.
Trong lòng cậu run lên, thừa dịp Thẩm Độ không chú ý, cất danh thiếp vào trong túi. Thẩm Độ liếc nhìn cậu một cái: “Đừng giống cái đuôi khổng tước cô đơn lúc ẩn lúc hiện. Trong tiệc rượu này có rất nhiều người, thật sự có thể ăn thịt người.”
Diệp Nam Kỳ nghe vậy, cười: “Thẩm tổng thế nhưng còn sẽ lo lắng cho an nguy của tôi?”
Thẩm Độ nhìn Diệp Nam Kỳ chăm chú, nhớ tới tư liệu của Diệp Nam Kỳ được đưa tới bàn của hắn lúc giữa trưa, có lòng muốn chỉ điểm cái gì, lại cảm thấy rằng với quan hệ của hai người bọn họ, nói cái gì cũng không thích hợp.
Hắn nhíu nhíu mày, duỗi tay chỉ chỉ trán Diệp Nam Kỳ: “Tóm lại thu hồi cái đuôi khổng tước của anh, rời xa người Tiết gia càng xa càng tốt.”
Dừng một chút, anh có hơi mất tự nhiên: “Tiệc rượu kết thúc liên hệ tôi, cùng nhau trở về.”
Diệp Nam Kỳ: “……”
Diệp Nam Kỳ nhịn không được liền túm cà vạt Thẩm Độ, kéo đầu hắn xuống, ngửa đầu ngửi ngửi, mặt đầy hoài nghi: “Cậu có phải uống say hay không?”
Tư thế này kỳ thật là rất ái muội.
Diệp Nam Kỳ dung mạo không phải vô cùng đẹp, nhưng mà nhìn ở khoảng cách gần gũi như vậy, lực sát thương cũng rất lớn. Thẩm Độ cơ hồ có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt cậu, cúi đầu là có thể hôn xuống.
Hắn cắn cắn đầu lưỡi, cảm thấy mình có thể là bị người tình địch đột nhiên thay đổi hình tượng có hơi điên này làm cho cả kinh, xem nhẹ cảm giác quái dị trong lòng, tay ấn ở trên trán Diệp Nam Kỳ đẩy cậu ra.
“Nghĩa vụ.” Nói xong cảm thấy lời này chính mình cũng không tin, hắn lại bỏ thêm một câu, “Mẹ tôi cũng biết anh đêm nay cũng tham gia cái tiệc rượu này.”
Đem mẹ Thẩm ra, quả nhiên là sử dụng được, Diệp Nam Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, buông cà vạt Thẩm Độ ra, liền xoay người chậm chạp lễ độ nhìn gương sửa sang lại dung nhan. Cậu hôm nay mặc một bộ tây trang Givenchy, được cắt may thích hợp, ưu nhã thanh nhàn, tây trang vừa người cũng hoàn mỹ mà làm cho hiện ra dáng người của cậu, nhìn từ phía sau, vòng eo kia thật sự làm người ta muốn phạm tội, làm cho người ta rất muốn duỗi tay ôm lấy.
Thẩm Độ cũng xác thật là đã ôm, không thể không nói lời nói thật, cảm giác không tồi, thực làm người ta muốn được hân hạnh ôm lại một lần nữa.
Ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Thẩm Độ đen mặt dời đi ánh mắt, đem ý nghĩ này nọ không thể hiểu được quy kết là vì sau khi nghe đông cung sống, không nói một tiếng mà xoay người đi.
Diệp Nam Kỳ từ trong gương nhìn hắn rời đi, qua một lúc lâu, mới lấy tấm danh thiếp kia ra.
Quả nhiên là Tiết Hướng Du.
Là lơ đãng làm rơi? Không, vậy vì sao lại “lơ đãng” mà rơi tại nơi dễ thấy được như vậy.
Tiết Hướng Du vì sao lại cố ý đặt danh thiếp ở chỗ này? Sợ người ở cách vách không biết là anh ta? Hoặc là nói…… Anh ta biết người đó là ai, nói thẳng ra là biết Diệp Nam Kỳ ở gian cách vách, nên cố tình làm vậy.
…… Vì sao lại muốn lưu lại danh thiếp cho cậu?
Diệp Nam Kỳ yên lặng nhìn danh thiếp một lát, một lần nữa thả lại vào trong túi.
Bất luận Tiết Hướng Du có phải là có “tình thú” đối với cậu hay không, nếu đối phương chủ động lưu lại phương thức liên lạc, vậy cậu cũng cung kính không bằng tuân mệnh.
Rời hội trường trong chốc lát, lúc quay trở lại có hơi khó để có thể hòa nhập vào loại không khí này. Mục đích của Diệp Nam Kỳ đạt tới gần phân nửa, liền không hề kiêu ngạo mà sải bước, tìm đại một góc để yên lặng cầm điểm tâm yêu thích lên ăn, định chờ một lát liền cáo từ rời đi.
Ai ngờ phiền toái không mời cũng đến, cậu mới ngồi yên ổn trong chốc lát, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại. Diệp Nam Kỳ ngẩng đầu, có hai người đứng trước mặt, người bên trái có thân thể béo cậukhông quen biết, người bên phải có vài phần quen thuộc —— là đạo diễn trước kia khi cậu vẫn là tiểu minh tinh hạng ba đã từng hợp tác cùng.
Trong lòng cảm thấy tình hình không đúng lắm, Diệp Nam Kỳ bỏ dĩa bánh kem nhỏ đã ăn hết một nửa xuống, nhấp môi cười cười: “Trần đạo diễn, đã lâu không gặp.”
Trần đạo diễn xoa xoa tay hắc hắc cười gượng hai tiếng, ánh mắt trốn tránh một lát: “Tiểu Diệp, đã lâu không gặp…… A, giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Tôn tổng của công ty Vĩ Tiệp.”
Diệp Nam Kỳ mỉm cười gật đầu: “Chào Tôn tổng.”
“Tôn tổng thích những tác phẩm của cậu, gần đây muốn đầu tư vào một bộ điện ảnh, cảm thấy cậu là người thích hợp nhất, vẫn luôn muốn trò chuyện cùng cậu, hôm nay vừa vặn gặp được.”
Diệp Nam Kỳ làm bộ lộ ra thái độ kinh ngạc cùng kinh hỉ, nghĩ ra từ ngữ thoái thác cực nhanh, mang đầy tiếc nuối nói: “Thật vinh dự được Tôn tổng cùng Trần đạo diễn ưu ái, chỉ là gần đây lịch trình đều đầy, không lâu nữa một bộ phim mới cũng chuẩn bị khởi quay……”
Chưa nói xong đã bị Tôn tổng đánh gãy: “Không có việc gì, diễn xuất ư, có thể chờ. Nếu Nam Kỳ không ngại, không bằng khi tiệc rượu kết thúc chúng ta tìm một chỗ tâm sự?”
Trần đạo duễn xen mồm nói: “Cơ hội này không nhiều lắm đâu.”
Đúng vậy, loại cơ hội này không nhiều lắm, cự tuyệt là không biết điều.
Nhưng mà trên đời này đâu có bữa trưa nào miễn phí.
Diệp Nam Kỳ thầm nghĩ nếu thật sự đi cùng bọn họ, đó chính là dê vào miệng cọp. Cậu chỉ có thể một bên đánh Thái Cực với hai người, một bên suy xét như thế nào để không đắc tội họ mà đẩy đi được phiền toái này.
Còn chưa có nghĩ ra biện pháp gì, bỗng nhiên trên vai có một bàn tay, sợ tới mức cậu thiếu chút nữa đã theo phản xạ mà đánh cái tay ấy.
Thẩm Độ không biết từ chỗ nào xông ra, bình tĩnh tự nhiên mà ôm Diệp Nam Kỳ. Hắn thân cao chân dài, mỉm cười, ánh mắt lại lạnh như băng.
“Hai vị.” Hắn cười mở miệng, thanh âm ẩn chứa uy hiếp, “Thật đáng tiếc, anh ấy cùng tôi có hẹn.”
---
(Phúc lợi truyện này chỉ có bấy nhiêu thôi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Chúc mừng sinh nhật team!!! Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng tớ và mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ chúng tớ. Chúng tớ sẽ tiếp tục cố gắng hơn!!!
_Lan Lan_)