• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối thư khí trời quang đãng, mùa hè nóng bức vừa rút đi, bầu trời giống như hồ nước thanh khiết, như ngọc thạch trong truyền thuyết, đẹp đến mức khiến người ta say mê. Lá rụng trên đất, được gió thu thôi bay, thêm một chút tiêu điều.

Phượng Hòa cầm roi trong tay, xuyên qua một hàng cây liễu, gương mặt xinh đẹp sắc xuân phủ lên một tầng lạnh lùng băng sơn, hàm răng trắng như tuyết nghiến chặt đến mức kêu ken két.

Sau khi đi tới cửa phòng người kia, nhấc chân đá một cái, sau đó đạp phong cười gió mà tiến vào.

Không chút cảm giác hành vi của mình có bất thường hay không, mỹ nhân mặt mũi mang sát khí, chu sa nơi mi tâm cũng trở nên dữ tợn. Phượng Hòa trực tiếp xông tới trước giường, thân thủ kéo màn che xuống, cầm roi vung lên người trên giường.

“A!” Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết. Người trên giường vốn đang say ngủ bị một roi quất tỉnh, quát to một tiếng sau chửi ầm lên: “Tên khốn khiếp từ đâu tới, lại dám đánh tiểu gia ta!”

Phượng Hòa nghe vậy, gió bão trong mắt càng thêm mãnh liệt, cầm roi quất thêm mười mấy lần.

Mãi đến khi có người ngăn lại.

Người đến thở dài một hơi: “Phượng Hòa, thôi, đánh tiếp nữa sẽ chết người.”

Người trên giường bị đánh kêu rên một hồi, Phượng Hòa bị cản lại, còn không hết hận, đổi tay kia, liền giật một cái rồi mới dừng lại.

Người bị đánh sau khi một roi cuối cùng quất xuống, chỉ rên lên một tiếng, rồi im bặt.

Phượng Hòa thu hồi roi lại bên hông: “Tả Viên Chi, ngươi ngăn cản ta đánh tên cặn bã này làm gì? Ngươi thấy tổn thương trên người Vu Quy không? Bây giờ còn chưa hết sốt, nếu Vu Quy không phải vì cứu tên này, làm sao có thể bị thương được? Vậy mà tên tiện nhân này lại không ở bên cạnh chăm sóc Vu       Quy, đánh chết cũng không đủ giải hận.”

Tả Viên Chi liếc mắt nhìn người trên giường một cái, trong đôi mắt ôn hòa cũng hiện ra mấy phần chán ghét, bất quá từ trước đến nay vẫn luôn là người giảng hòa, cũng không muốn Vu Quy sau khi tỉnh lại sẽ thương tâm.

“Phượng Hòa, đây là người Vu Quy thích, vẫn nên tha cho một lần đi.”

Lúc hai người đang thảo luận có nên đánh chết hay không, người trên giường rên một tiếng, bất quá không có ai phát hiện.

Tịch Đăng không nghĩ tới vừa tỉnh lại liền bị đánh tới mông nở hoa, mới nãy vừa bị một chưởng đập chết, mới đổi thế giới một cái lại bị đánh tơi bời.

Thật sự là một thế giới đáng ghét.

Người lần này là một công tử ca, vô cùng đáng thương ngồi xổm trước mặt Tịch Đăng, thút thít nói tâm nguyện của mình.

“Ta cũng không yêu cầu gì quá đáng, ta không tham lam, chỉ mong mấy tên kia có thể cách Vu Quy nhà ta xa một chút, tốt nhất là đừng đi cướp Vu Quy với ta.”

Nguyện vọng của công tử ca cũng cùng một dạng với nguyện vọng của mấy pháo hôi công khác trong truyện, sơ ý một chút chiếm được vị trí chính quy công. Có người nói trong cuốn truyện này, hắn bị mắng thảm nhất, thậm chí còn có độc giả xây lầu cao biểu thị chính quy công dù chết cũng không thể là người này.

Nguyên nhân là vì, so với mấy pháo hôi công còn lại, thái độ của hắn với vai chính thụ Triệu Vu Quy thật sự quá tệ, không chỉ có thái độ ác liệt, bản thân còn vô học, không có chỗ nào tốt để nhóm thụ động tâm. Không ôn nhu, không năng lực, không thấu hiểu, một đêm không thể làm bảy lần, quả thực là sỉ nhục trong giới công! Bại hoại! Không thể để tên này làm công chính được!

Độc giả dồn dập tỏ vẻ nếu không phải Triệu Vu Quy trúng phải cổ độc, cần máu hắn để chống đỡ, loại công này quả thực không nên tồn tại.

Hắn thật sự cũng rất thất vọng: “Kỳ thực ta đúng là pháo hôi công, về sau vốn nên bị pháo hôi, chỉ có điều tác giả muốn thử nghiệm một kết cục khác. Rõ ràng chỉ có thể chất của pháo hôi công, lại cưỡng bách ta làm công việc khổ cực của vai chính, Hừ!”

Việc khổ cực? Ngươi chỉ là một đêm bảy lần sao?

Công tử ca này là con trai của thừa tướng, mà Triệu Vu Quy thân là con trai của Thượng Thư lớn lên từ nhỏ với hắn. Triệu Vu Quy nửa đời trước tương đối khổ cực, mẫu thân là một thê thiếp nhỏ nhoi, sau khi sinh Triệu Vu Quy xong thì mất. Trong nhà một đống anh chị em, lại không có ai chịu chơi với Triệu Vu Quy.

Nguyên thân (chủ nhân trước kia khối thân thể này) là con trai út của thừa tướng, từ nhỏ đến lớn đã được nuông chiều, thái độ với Triệu Vu Quy cũng không phải quá tốt, thế nhưng so với mấy anh chị em của Triệu Vu Quy thì đã tốt hơn rất nhiều.

Triệu Vu Quy mười bảy tuổi rời nhà chuẩn bị tự lực cánh sinh, lại đụng phải một pháo hôi công khác —— Vưu Hạt. Vưu Hạt vừa nhìn thấy Triệu Vu Quy liền vô cùng thích, mạnh mẽ cướp đoạt, đem người trói lại, hạ cổ độc, lại tính sai khiến cho Triệu Vu Quy chạy trốn. Triệu Vu Quy trốn đi tình gờ gặp được một du thuyền đi Giang Nam, thuận lợi đi về, Triệu Vu Quy bị trúng cổ độc mơ mơ màng màng cắn nguyên thân một cái, từ đây cả hai liền bị cột vào nhau, hơn nữa cổ độc này Vưu Hạt cũng không thể giải trừ được.

Nguyên thân sau khi bị cắn, không đi lo lắng thương thế của vai chính thụ, mà là một cái tát đẩy người ra, hô to gọi nhỏ mà kêu thủ hạ tìm đại phu.

Hai mắt công tử ca đỏ ngầu: “Văn này từ lúc bắt đầu, ta vẫn luôn bị mắng, tuy rằng ban đêm lén lút gào khóc, thế nhưng ta vẫn luôn cố gắng tận tâm làm tròn vai trước mặt mấy pháo hôi công khác, bây giờ, ta đã nghĩ thông, nếu đã chiếm vị trí chính quy công, ta muốn thực sự phải xứng đáng với vai đó, nguyện vọng của ta liền nhờ ngươi.”

Tịch Đăng lúc xuyên qua, văn đã phát triển tới đoạn vai chính công đã được thừa nhận, ngoài ra còn có bốn đối tượng ám muội khác, mà những pháo hôi công này vì Triệu Vu Quy gặp nguy hiểm nên quyết định liên hiệp với nhau.

Toàn bộ truyện chỉ có một chính quy công, bốn ám muội pháo hôi công, ngoại trừ nguyên thân hoàn toàn vô dụng nhưng lại chiếm được vị trí chính quy công này, còn lại Vưu Hạt là nhân vật phản diện pháo hôi công, cùng nhân vật chính thụ đấu đến đấu đi. Phượng Hòa, tính khí nóng nảy mỹ nhân pháo hôi công. Tả Viên Chi, tính cách ôn nhu thần y pháo hôi công, Cung Mịch Lăng, thanh tâm quả dục mặt than pháo hôi công.

Hai người vẫn chưa thảo luận xong, Tịch Đăng duỗi tay nắm lấy thành giường, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, đôi môi đã bị cắn phá: “Phượng Hòa, ta thao cả nhà ngươi.”

Tịch Đăng thâm tình hô lên câu này sau, trực tiếp mắt trợn trắng, ngất đi.

Cả nhà bị hỏi đến Phương Hòa, lần thứ hai nghiến răng ken két.

Tả Viên Chi quay đầu đi mời đại phu, hắn cũng không muốn xem bệnh cho người này.

Nguyên thân không biết võ công bị người khác bắt cóc, Triệu Vu Quy bởi vì cứu nguyên thân nên bị thương sau đó sốt cao, Tịch Đăng bị Phượng Hòa quất mấy roi xong cũng sốt cao, so với thụ được ba pháo hôi công tỉ mỉ chăm sóc, Tịch Đăng cái gì cũng không có, hôn mê không uống thuốc được trực tiếp bị đại phu cạy miệng đổ vào.

Phượng Hòa ba ngày sau khi đánh Tịch Đăng, đột nhiên đi tới phòng Tịch Đăng, vung roi một cái, cuốn quanh eo Tịch Đăng, đem người trực tiếp từ trên giường kéo xuống.

Tịch Đăng đụng vào sàn nhà trầm thấp rên rỉ một tiếng.

Phượng Hòa hừ lạnh một tiếng, một đường dùng roi kéo Tịch Đăng đến cửa phòng Triệu Vu Quy, mới gọi hạ nhân tới: “Tắm rửa sạch sẽ, đem tới bên người Vu Quy.”

Triệu Vu Quy tựa hồ cũng biết rõ trong lúc bản thân sinh bệnh Phượng Hòa sẽ gây phiền phức cho Tịch Đăng, vậy nên khi tỉnh lại mới biểu thị muốn cùng Tịch Đăng ngủ, ba người không ngăn nổi yêu cầu của Triệu Vu Quy cuối cùng đành đáp ứng, sau đó Phượng Hòa liền trực tiếp lôi người tới đây.

Tịch Đăng một đường va va chạm chạm, thở ra thì nhiều hít vô thì ít, đợi đến khi được tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, cả khuôn mặt trắng đến mức hù người, so với gương mặt hồng hào của Triệu Vu Quy, quả thật có thể sánh với quỷ.

Tả Viên Chi nhìn kỹ vài lần, liền thở dài: “Ngươi hà tất giày vò tên kia như vậy, lỡ như giết chết…”

Cung Mịch Lăng ngồi ở trên ghế thưởng thức trà tiếp lời: “Cùng lắm là tiếng một quan tài băng, lúc Vu Quy muốn dùng máu thì trực tiếp đi lấy.”

Tả Viên Chi hơi nhíu mày: “Không được, máu như vậy không đủ tốt.”

Phượng Hòa lườm một cái: “Ta thật muốn giết cái tên này.”

Cung Mịch Lăng đáp: “Giết đi, có điều chuyện sau đó ngươi tự giải quyết.”

Sắc mặt Phượng Hòa lập tức cứng đờ mấy phần, nguyên nhân không có gì khác, tuy rằng nguyên thân bị mắng vô dụng, trên thực tế vẫn là hữu dụng, thân là con trai thừa tướng, gia cảnh thì không nói, còn thích việc kinh doanh, bọn họ từ khi bắt tay hợp tác, trong lúc cứu vai chính thụ, đều là dùng tiền của nguyên thân.

Tả Viên Chi là thần y, tâm địa thiện lương, xem bệnh chưa bao giờ lấy tiền. Phượng Hòa, nhân tài võ lâm mới xuất hiện, là con trai của võ lâm minh chủ, nhưng cũng chỉ là con trai nuôi, trên người không có nhiều tiền. Cung Mịch Lăng, chính tà đều không dính tới giang hồ thuật sĩ, tiền xưa này dùng đều là cướp được.

Triệu Vu Quy là nhân vật chính thụ, sao có thể tự mình bỏ tiền.

Phượng Hòa hừ lạnh một tiếng, tìm ghế ngồi xuống. Tả Viên Chi không nhịn được cười một tiếng, Cung Mịch Lăng xưa nay đều khiến người nghẹn chết không đền mạng, sau liền ngồi gần cạnh giường, thường xuyên chú ý tới bệnh tình của Vu Quy.

Triệu Vu Quy lúc tỉnh lại, cảm nhận được mềm mại bên người, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tịch Đăng nhắm chặt hai mắt ngủ bên cạnh.

Dưỡng thành thói quen Triệu Vu Quy trực tiếp lăn tiến vào trong ngực Tịch Đăng, ôm eo Tịch Đăng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát sau khi tắm xong của đối phương, cọ cọ mặt, còn nói thầm: “Người ta toàn mùi hôi, ngươi lại thơm, ta cũng muốn làm cho ngươi hôi như ta.”

Ba người ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ động tác của Triệu Vu Quy: “…”

Triệu Vu Quy cọ cọ xong, mới phát hiện không thích hợp, người mình ôm nhiệt độ cơ thể quá thấp, liền gọi Tả Viên Chi: “Viên Chi, ngươi tới xem một chút hắn, trên người Tịch Đăng rất lạnh.”

Tả Viên Chi cúi người xuống, duỗi tay ra đặt lên trán Tịch Đăng, liền nhăn mày.

Phượng Hòa đi tới: “Cuối cùng cũng chết đúng không?”

Triệu Vu Quy quay đầu trừng Phượng Hòa một cái: “Phượng Hòa!”

Phượng Hòa híp mắt lại, đi tới bên giường: “Ta nhìn thấy ngươi ra mồ hôi đủ rồi, ta dẫn ngươi đi tắm rửa.”

Triệu Vu Quy ôm lấy Tịch Đăng: “Không được, ta phải bồi A Tịch.”

Phượng Hòa nói: “Ngươi cũng không biết làm gì, còn không bằng để Tả Viên Chi ở đây, lại nói, ngươi mấy ngày không tắm rửa, cũng không muốn làm tên kia hôi chết đi.”

Triệu Vu Quy mặt hơi đỏ lên, liền đồng ý với Phượng Hòa.

Phượng Hòa lập tức cười vô cùng long lanh, dắt tay Triệu Vu Quy, rời khỏi phòng.

Cung Mịch Lăng buông chén trà xuống, cũng đi theo Phượng Hòa.

Triệu Vu Quy kéo ống tay áo Phượng Hòa, quay đầu gọi Tả Viên Chi: “Viên Chi, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho A Tịch.”

Tả Viên Chi nhìn người trên giường một chút, thở dài một hơi, bị Phượng Hòa dằn vặt thành như vậy, cũng chỉ mình có thể cứu.

Tả Viên Chi lúc đụng vào Tịch Đăng, Tịch Đăng hơi nhăn mày, có chút mơ hồ phun ra một chữ: “Lăn.”

Tả Viên Chi lập tức cứng lại, sắc mặt lập tức lạnh ba phần.

Bất quá không nghĩ tới Tịch Đăng còn chưa dứt lời.

“Phượng Hòa… Thao”

Tả Viên Chi nở nụ cười.

Tác giả có lời muốn nói: Cái này không phải NP, chỉ là một pháo hôi công muốn đánh bại mấy pháo hôi công khác mà lên đảm nhận vai chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK