• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Cảnh Ngọc gập quạt giấy nâng cằm người trước mặt lên.

Toàn bộ gương mặt đối phương đều rơi vào tầm mắt hắn.

Hơn nữa tính tình đối phương còn dịu ngoan không thích nói nhiều, An Cảnh Ngọc cảm thấy tiền mình đã tiêu đều vô cùng đáng giá.

Tuy rằng chủ quản tiếp tục nâng lên, giá tiền Tịch Đăng cũng không thể cao hơn so với Liên Đồng, nhưng cũng vượt không ít những người còn lại trong nam phong quán.

An Cảnh Ngọc nhìn đối phương dịu ngoan quỳ gối bên mình, liền hỏi: “Tên của ngươi.”

Đối phương nhìn hắn, đôi mắt trong suốt như dòng suối, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy đáy: “Thưa khách quan, ta là Tịch Đăng.”

Đôi mắt An Cảnh Ngọc dâng lên một tia ấm áp, một tay sờ lên mặt đối phương, đúng như dự đoán, người trước mắt khẽ run lên, nhưng không né tránh, hai má hơi đỏ hồng.

An Cảnh Ngọc thấp giọng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật ngươi, ngươi muốn cái gì?”

Đối phương tựa hồ ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, đây là lần đầu tiên An Cảnh Ngọc nhìn ấy nụ cười long lanh kia của tiểu quan, tiểu quan này vốn chỉ luôn mỉm cười.

Tịch Đăng nói: “Tịch Đăng đã có được thứ mình muốn nhất rồi.”

An Cảnh Ngọc không nghĩ gì nhiều, hắn nghĩ rằng ý của Tịch Đăng là gặp được hắn chính là món quà tốt nhất.

An Cảnh Ngọc khom lưng thoải mái ôm lấy Tịch Đăng, màn che màu đỏ lay động dưới gió, hắn ôm người trong ngực xuyên qua tầng tầng màn che, đi tới bể đầy cánh hoa.

Tịch Đăng ôm lấy cổ An Cảnh Ngọc.

Nếu An Cảnh Ngọc không nhìn thấy lông mi khẽ run của Tịch Đăng, liền thật sự cảm thấy người trước mặt không hề sợ hãi gì.

Hắn ám muội nói bên tai Tịch Đăng: “Đừng sợ, có ta đây.”

Tịch Đăng liếc mắt nhìn An Cảnh Ngọc, tuy rằng rất muốn nói thẳng mình không hề sợ gì, nhưng là vẫn ừ một tiếng.

Nhân vật chính công thứ không thiếu nhất chính là tự luyến.

Liên Đồng ngồi trước bàn trà, trước mặt là một quyển sách, thế nhưng tâm lại không thể bình lặng đọc sách.

Ánh nến mờ mờ ảo ảo, gò má dưới ánh nến lại càng thêm u nhã.

Liên Đồng biết Tịch Đăng bị một công tử mua, có lẽ Tịch Đăng sẽ không quá khổ sở, công tử trẻ tuổi sẽ không quá thô lỗ, nếu như thương tiếc tiểu quan, lần đầu có thể chỉ làm một lần.

Nghĩ như vậy, nhưng lại càng muốn gặp thiếu niên kia.

Nếu như Tịch Đăng vẫn sợ hãi, vậy phải làm gì.

Tịch Đặng lúc này cơ hồ vô lực ôm người trước mắt, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ vụn vặt.

An Cảnh Ngọc vuốt da thịt mềm mềm trắng nõn của Tịch Đăng: “Tịch Đăng bảo bối, chúng ta nhanh hơn nữa được không?”

“Không…” Tịch Đăng còn chưa dứt lời, liền bị người hôn lên.

Liên Đồng một đêm ngồi bất động đến hừng đông, chờ người hầu đẩy cửa tiến vào, mới nhận ra trời đã sáng, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của người hầu, đứng dậy đi vào trong nhà.

“Ta muốn nghỉ ngơi, đừng làm phiền.”

An Cảnh Ngọc hài lòng được người hầu hầu hạ mặc y phục, chuyện này vốn nên để Tịch Đăng, chỉ là hắn tối qua muốn Tịch Đăng quá nhiều lần, làm cho Tịch Đăng mệt đến mức tới giờ cũng chưa tỉnh lại.

Hắn cầm quạt xếp, ngồi xuống bên giường, nhìn Tịch Đăng cho dù ở trong mộng cũng hơi nhíu lại mi tâm, làm cho hắn nghĩ mình có phải có chút quá phận.

Lập tức hắn lại nở nụ cười, chỉ là một tiểu quan, mình cần gì phải vậy. Nghĩ tới đây, hắn liền khom lưng ghé vào bên tai Tịch Đăng, nói: “Tịch Đăng bảo bối, ta sẽ lại tới tìm ngươi.” Hôn một cái lên vành tai đối phương, liền hài lòng rời đi.

Nhìn thấy chủ quản bên ngoài cửa, còn cầm một chuỗi bạc cho đối phương: “Tịch Đăng hầu hạ rất khá, bây giờ còn chưa tỉnh, các ngươi để Tịch Đăng nghỉ ngơi thật tốt, khoảng thời gian này tạm thời đừng tiếp khách.”

Chủ quan tự nhiên là hiểu, gật đầu tán thành.

Trong phòng, gió xuân cuốn lấy màn che, người trên giường trở mình, mi tâm như trước nhíu lại, Tịch Đăng cũng không ngủ ngon, một buổi tối đều yên lặng phùn tào kỹ năng giường chiếu của nhân vật chính công.

Ngày thứ hai, Tịch Đăng mới xuống giường tới chỗ Liên Đồng. Liên Đồng giống như lần đầu gặp nhau đứng ở trong viện, nhìn thấy Tịch Đăng, biểu tình trên mặt cũng không hề đổi.

Tịch Đăng lập tức ngưng lại, nhưng là trên mặt vẫn treo tươi cười: “Liên Đồng ca ca.”

Liên Đồng nhìn nhìn, không nói gì.

Tịch Đăng tới gần Liên Đồng, sau đó chậm rãi ôm lấy Liên Đồng, nhẹ nói: “Ta vẫn hy vọng hôm qua là ngươi.”

Liên Đồng cảm nhân được bên vai ươn ướt.

Trong <Tương tư oán> có câu: “Người nói đại dương sâu đậm, không bằng một nửa tương tư. Đại dương còn có bờ, tương tư không giới hạn.”

“Đại dương còn có bờ, tương tư không giới hạn.”

Liên Đồng yên lặng suy tư câu này, chỉ cảm thấy ngày xuân bỗng lạnh giá như đông tới.

Liên Đồng tùy ý để Tịch Đăng ôm mình, không nói gì, cũng không ôm lại Tịch Đăng.

Sau hôm đó, Liên Đồng không cho Tịch Đăng gặp mặt.

Tịch Đăng mỗi ngày đều đến đứng trước tiểu viện nửa ngày.

Nhìn thấy vậy, chủ quản tự nhiên biết tới, gọi người trói Tịch Đăng tới trước mặt.

“Tịch Đăng, ta hỏi ngươi, ngươi có phải hay không sinh tâm tư không nên có với Liên Đồng?”

Tịch Đăng ngồi dưới đất, vô cùng chật vật, tóc ngổn ngang, không hề ngẩng đầu, âm thanh nhẹ hô: “Vâng.”

Trong mắt chủ quản có thêm vài phần chán ghét: “Tịch Đăng, ngoại trừ Liên Đồng, ta coi trọng nhất ngươi, chỉ là ngươi bây giờ lại… Ngươi nói cho ta biết, Liên Đồng đối với ngươi như thế nào?”

Tịch Đăng chậm rãi lắc đầu: “Liên Đồng ca ca sau khi biết được tâm ý ta, liền không muốn gặp ta nữa, ta biết là ta điên rồi.”

Chủ quản thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tịch Đăng, chung quy có chút không nỡ: “Ta cũng không muốn biết ngươi từ lúc nào vụng trộm nảy sinh tình cảm, chỉ là nên cắt đứt thì, ngươi và hắn đều là tiểu quan, đời này không thể cùng nhau, Tịch Đăng, ngươi kịp thời cắt đứt tâm tư này đi, tìm một phu quân, sớm ngày chuộc thân mới là thượng sách.”

Tịch Đăng im lặng không nói gì.

Chủ quản lại tiếp tục nói: “Ngươi thích Liên Đồng, ngươi cũng biết cả hai ở bên nhau có bao nhiêu khó khăn? Hơn nữa nếu ngươi thật sự muốn đi cùng hắn, đó mới là hại hắn. Tịch Đăng, ngươi cần nghĩ cho rõ.”

Tịch Đăng rốt cuộc gật đầu.

Chủ quản nhìn thấy trên ván gỗ rơi xuống nước mắt, giả vờ như không nhìn thấy.

“Tịch Đăng, việc này nhất định phải nghiêm phạt, ngươi tự mình đi hình phạt đường, lĩnh 15 roi.”

Tịch Đăng thấp giọng đáp một tiếng.

Hình phạt đường.

Tịch Đăng cởi xiêm y, nằm trên ghế gỗ.

Người thi hành cũng biết nguyên nhân.

Đặt roi lên bóng lưng trắng noãn: “Tịch Đăng, ta đời này chưa từng thấy kẻ nào ngốc như ngươi.”

Tịch Đăng quay đầu nhìn, đôi mắt trong suốt như nước: “Chỉ là tiên sinh vẫn chưa gặp phải thôi.”

Người nọ cười cười: “Tình yêu như sộc dược, ngươi ở bên trong nam phong quán đã lâu, mẫu thân ngươi năm đó ngốc, lén lút mang thai ngươi, người nhìn xem ở đây, nếu không phải bị tình yêu mê hoặc, thì cũng là những người từng bị tổn thương, ngươi tại sao còn nhìn không thấu? Bất quá, còn may ngươi là con trai, nếu là còn gái, lúc đó sinh ra mấy đứa con, từ nhỏ chính là ti tiện, cả ngày đều phải hầu hạ người, ha ha.”

Tịch Đăng khẽ cười: “Tiên sinh không hiểu suy nghĩ Tịch Đăng, cả đời nếu không biết yêu là thế nào, cũng coi như là chuyện tốt, chỉ là không thể cảm nhận được cái cảm giác vui mừng khi người đó vui mừng, bi thương khi người đó bi thương mà thôi.” Dứt lời, lấy khăn vải bên cạnh: “Tiên sinh, có thể phạt.”

Sau đó cắn chặt khăn vải trong miệng.

Liên Đồng cũng biết tin Tịch Đăng bị phạt, chủ quản trấn áp lại tin tức, người bên ngoài đều chỉ cho rằng Tịch Đăng vì đắc tội khách nhân nên mới bị phạt.

Nắm trong tay thuốc mỡ, cuối cùng vẫn bỏ lại vào trong rương.

Tiểu Ngư sau cùng một bên nước mắt một bên nước mũi đỡ Tịch Đăng về phòng.

Tịch Đăng sắc mặt tái nhợt, vẫn luôn an ủi Tiểu Ngư.

“Tiểu quỷ, ta nhớ ngươi chỉ nhỏ hơn so với ta hai tuổi, sao lại đáng yêu như vậy, còn khóc vô cùng khó coi.”

Tiểu Ngư nghe vậy, càng muốn gào khóc.

Tiểu Ngư muốn công tử mình đừng thích Liên Đồng công tử nữa, nhưng nhìn khuôn mặt công tử, câu nói này rốt cuộc cũng không thể thành lời.

Tịch Đăng sau khi dưỡng thương lành sau, cũng không có tới tiểu viện Liên Đồng nữa.

Không lâu sau đó, An Cảnh Ngọc lần thứ hai đến nam phong quán.

Hắn trực tiếp gọi tên Tịch Đăng, khoảng thời gian đó không phải là không có ai tới tìm Tịch Đăng, mà đều bị chủ quản cự tuyệt.

Thân phận An Cảnh Ngọc là gì, chủ quản cũng không dám đắc tội, quý nhân như thế này, chơi một quãng thời gian đều sẽ chán.

Tịch Đăng mặc y phục màu vàng, cầm đèn lồng trong tay, đứng ở hành lang.

An Cảnh Ngọc từ một đầu khác của hành lang đi tới, liền nhìn thấy Tịch Đăng.

Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, cả người nhìn qua vô cùng cô tịch.

An Cảnh Ngọc nhận ra điều này, theo phản xạ nhíu mày lại, tiếng bước chân cũng nặng hơn, đủ khiến cho Tịch Đăng phát hiện hắn.

Tịch Đăng quả nhiên nghe tiếng nhìn lại, trong nháy mắt thấy An Cảnh Ngọc, trên mặt liền hiện ra một nụ cười.

Mỹ nhân tay cầm đèn lồng, gió thổi ống tay áo lật lên, màn này, khiến tâm tình An Cảnh Ngọc trở nên tốt hơn, hắn không muốn nghĩ tới cảm giác kỳ lạ lúc nãy nữa.

An Cảnh Ngọc chậm rãi đi tới bên cạnh Tịch Đăng, dịu dàng nói: “Vì sao lại ở chỗ này chờ ta?”

Tịch Đăng cười nhìn hắn, thanh âm thật thấp: “Tịch Đăng cảm thấy ở chỗ này chờ khách quan có vẻ tốt hơn.”

An Cảnh Ngọc duỗi tay nắm chặt tay Tịch Đăng, còn lấy đèn lồng trong tay Tịch Đăng, kéo đi về phía trước: “Chờ được rồi, dù sao cũng nên an tâm.”

Tịch Đăng nghe nói thế, ngẩn ra, sau cúi đầu.

Tâm tình An Cảnh Ngọc thật tốt, chỉ cảm thấy Tịch Đăng là do xấu hổ.

Phải nhớ kỹ, thuộc tính tự luyến của nhân vật chính công, hắn cho rằng Tịch Đăng khổ sở chờ đợi hắn rất nhiều ngày, lại không biết Tịch Đăng căn bản không quan tâm hắn…

An Cảnh Ngọc lần này trực tiếp ở chỗ Tịch Đăng nhiều ngày, Tịch Đăng ba ngày không thể bước xuống giường, xuống giường thì cũng là ở trong bể tắm, tiến hành một số chuyện khác.

An Cảnh Ngọc cũng rất kinh ngạc si mê mấy ngày nay của mình với Tịch Đăng.

Tịch Đăng đỏ mặt, tay nắm chặt áo.

An Cảnh Ngọc nhìn, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy tay đối phương, đặt bên môi khẽ hôn: “Tịch Đăng bảo bối, chân kẹp chặt.”

Hắn là chỉ đôi chân thon dài trắng nõn quấn trên eo hắn.

Tịch Đăng a một tiếng, muốn rút tay về, lại bị đối phương trực tiếp hôn môi.

Tiểu Ngư đứng ở cửa viện, mặt đỏ hồng.

Từ sau khi Tịch Đăng khai bao, chủ quản liền cho Tịch Đăng một chỗ ở riêng, vẫn là ở canh thanh hồ, mở cửa sổ liền có thể nhìn thấy.

Tiểu Ngư chẳng qua chỉ là cảm thấy khách nhân này cũng thật là đẹp mắt, thế nhưng cũng quá…

Lúc tình cờ đi vào đưa đồ rửa mặt hoặc đồ ăn, đều nhìn thấy công tử mảnh mai vô lực nằm trên người đối phương, mà đối phương cũng là một mặt thích thú, thậm chí mang theo hương vị tùy ý.

Tiểu Ngư không phải là không nhìn thấy được ánh mắt cầu cứu của công tử, nhưng là chủ quản đã nói, không được phép quấy rầy nhã hứng của vị khách nhân này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK