Mạnh Thu Ngư đại khái còn muốn cùng Tịch Đăng trải qua cuộc sống gia đình phong tao không biết xấu hổ như trong mộng, nhưng mà tiểu nương tử của y lại dứt khoát cự tuyệt.
Thái độ Tịch Đăng rất kiên quyết, “Thu Ngư sư phụ, lần trước bản Thế tử trúng thuốc, Thu Ngư sư phụ chỉ là bất đắc dĩ, mới tự mình giúp bản Thế tử giải dược tính, nhưng bây giờ bản Thế tử không còn dược trong người nữa, chẳng lẽ Thu Ngư sư phụ cho rằng bản Thế tử là cái loại có thể dễ dàng chấp nhận phóng túng chỉ vì một lần bị hạ dược?”
Mạnh Thu Ngư sắc mặt lạnh xuống, còn chưa mở miệng, Tịch Đăng đã bày ra tư thái tiễn khách, “Thu Ngư sư phụ ngồi đây cũng lâu rồi, vẫn nên trở về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
“Thế tử thật sự là bạc tình.” Mạnh Thu Ngư không giận mà cười.
Tịch Đăng cũng cười lại với y, “Trước tiên không nói đến phụ vương ta sẽ có thái độ gì với chuyện này, thứ hai, ta muốn nắm giữ quyền lực cao nhất, bất luận người nào cũng không thể cản chân ta được, mục tiêu cuối cùng của ta là ngôi vị hoàng đế, mà người trong thiên hạ chắc chắn sẽ không để một kẻ nằm dưới thân một nam tử khác lên ngôi, đương nhiên, nếu như có đêm nào quá mức nhàm chán, cũng có thể để Thu Ngư sư phụ bồi ta một hồi.”
Trong mắt Mạnh Thu Ngư lộ ra mấy phần tức giận, phất tay áo mà đi.
Quan hệ của hai người tựa hồ khôi phục lại trạng thái ban đầu, Tịch Đăng hiểu rất rõ Mạnh Thu Ngư, tuy rằng y biến thái, thế nhưng ở một mức độ nào đó vô cùng sĩ diện, nếu muốn Mạnh Thu Ngư cúi đầu biểu lộ tâm ý với cậu, Mạnh Thu Ngư chắc chắn là không chấp nhận được, ý tứ Tịch Đăng vô cùng rõ ràng, muốn lên giường cũng được, chỉ cần cậu nhàm chán, cũng có thể bồi Mạnh Thu Ngư chơi một chút, mà Mạnh Thu Ngư lại không muốn mối quan hệ thế này, cho nên khoảng cách lên giường cũng sẽ trở nên xa vời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay cả Bạch Nhạc cũng phát hiện mối quan hệ giữa Tịch Đăng và Mạnh Thu Ngư tựa hồ có chút biến hóa, Ngô Thanh là người nhanh nhạy, đã sớm nhìn ra, còn lén lút hỏi thăm Tịch Đăng suy nghĩ thế nào về Mạnh Thu Ngư, ý tứ là có muốn hắn thẳng thắn diệt trừ Mạnh Thu Ngư hay không.
Rốt cục, ngày bọn họ xác định công phá hoàng thành đã tới.
Nửa đêm trước đó, Tịch Đăng được nha hoàn hầu hạ thay kỵ trang, đang chuẩn bị xuất môn, Mạnh Thu Ngư đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Tịch Đăng, “Đêm nay ngươi đừng đi có được không?”
Tịch Đăng nhẹ nhàng hất tay Mạnh Thu Ngư ra, “Ta nhất định phải đi, hay là Thu Ngư sư phụ sợ?”
Mạnh Thu Ngư nhìn chằm chằm Tịch Đăng, đột nhiên nở nụ cười, “Mấy ngày nay ta ngược lại nhìn không ra.” Y câu môi nở nụ cười, gương mặt tràn đầy tự tin, ngay trước mặt đám nha hoàn trực tiếp kéo Tịch Đăng ôm vào trong lồng ngực mình, thấp giọng nói: “Chỉ là một đêm vui sướng coi như cũng đáng, nếu lần này không chết, ta cũng không dám cầu quá nhiều, chỉ mong có thể lên được giường Thái tử điện hạ.”
Y trực tiếp gọi Tịch Đăng là Thái tử, trận tiến công tối nay, y và Bạch Nhạc đánh trận đầu, Bạch Nhạc có hào quang nhân vật chính, tự nhiên không thể chết được, mà Mạnh Thu Ngư thân là một pháo hôi vốn phải chết sớm, có thể sống sót hay không, quả thật không thể đoán trước.
Tịch Đăng hơi giương mắt lên, liền thấy được quá nhiều tâm tình bên trong đôi mắt Mạnh Thu Ngư, hồi lâu mới đáp lại một từ, “Được.”
Mạnh Thu Ngư đột nhiên hôn lên môi Tịch Đăng, còn tàn nhẫn cắn một cái, không đợi Tịch Đăng đẩy ra liền trước tiên buông tay, trực tiếp quay người đi.
Tịch Đăng dùng ống tay áo lau sạch vết máu trên môi, “Cái tên biến thái này, mắc mớ gì phải tỏ vẻ bi tráng như vậy?”
Tịch Đăng nhìn sắc trời ngoài cửa một cái, cũng đi ra ngoài.
Đêm hôm đó âm thanh đao kiếm cùng với tiếng kêu thảm thiết hòa quyện lại với nhau.
Tịch Đăng cưỡi ngựa, cầm trong tay một thanh kiếm còn chảy đầy máu chậm rãi bước vào hoàng thành, mặt trời từ từ lên cao, trong nháy mắt hào quang vạn trượng, Tịch Đăng đắm chìm bên trong ánh sáng, nhắm hai mắt lại. Nhìn thấy xung quanh khắp nơi đều là người chết, thảm trạng bên trong nguyên văn như được tái hiện hoàn chỉnh.
Tịch Đăng mở mắt ra, liền hỏi người bên cạnh, “Có nhìn thấy Mạnh tiên sinh không?”
Người kia lập tức đáp, “Mạnh tiên sinh mang theo binh lính xông vào trước Bạch tướng quân, nghe nói là đối đầu với Phan Mạch, hiện tại còn chưa phát hiện xác chết của Phan Mạch.”
Tịch Đăng dừng lại một chút hỏi, “Ngô Thanh đâu?” Cậu mới vừa nói xong, liền thấy Ngô Thanh máu me khắp người cưỡi ngựa đi tới.
“Thế tử, chúng ta thắng rồi!”
Trên mặt Ngô Thanh tràn đầy vẻ mừng như điên, “Bạch tướng quân đã bắt được lão hoàng đế đang chuẩn bị chạy trốn.”
“Tốt lắm.” Tịch Đăng nở nụ cười, “Ta muốn qua đó xem.”
———
Tịch Tổ Lâm chưa từng nghĩ tới trong lúc nửa đêm sẽ bị ám vệ đánh thức.
“Hoàng thái tôn điện hạ, mau tỉnh dậy.” Một ám vệ khuôn mặt tầm thường trực tiếp lay tỉnh Tịch Tổ Lâm, “Vĩnh An thế tử khởi binh tạo phản.”
Tịch Tổ Lâm hơi chớp mắt, ngay sau đó trừng lớn, “Tạo phản?” Nhìn thấy ám vệ gật đầu một cái, đầu óc hắn trong nháy mắt trống rỗng, “Sao có thể tạo phản được?”
Ám vệ không kịp nói gì nhiều, trực tiếp kéo Tịch Tổ Lâm từ trên giường xuống, “Hoàng thái tôn điện hạ, hoàng thượng đã thua, chúng ta mau đi nhanh.”
Tịch Tổ Lâm ngay cả áo khoác còn chưa kịp mặc vào, liền bị ám vệ kéo ra ngoài, chờ đến khi ra khỏi cung điện, hắn mới nghe được tiếng đao kiếm cùng với tiếng thét chói tai bên ngoài.
Trời đã hơi sáng, ánh hào quang phía xa dần dần bao phủ khắp nơi.
“Sao lại như vậy được? Sao có thể thất bại?” Tịch Tổ Lâm vẫn không thể tin được.
Ám vệ một bên kéo Tịch Tổ Lâm đi ra ngoài, một bên nói: “Vĩnh An thế tử cấu kết với Bạch tướng quân.”
“Vậy hoàng gia gia đâu?” Tịch Tổ Lâm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, “Ta không thể đi, ta muốn đi tìm hoàng gia gia.”
Ám vệ nói: “Hoàng thượng đã rơi vào tay Vĩnh An thế tử.”
Ám vệ mới vừa nói xong, liền thấy một đám người từ xa đi tới, nhìn thấy trang bị của bọn họ liền lập tức a một tiếng nói với những tên ám vệ khác, “Mau, ngăn đám phản tặc kia lại.” Hắn nói xong, liền kéo Tịch Tổ Lâm chạy hướng khác, kết quả liền gặp một đội binh lính.
Mục tiêu của đám binh sĩ kia là Quang Hi cung của Tịch Tổ Lâm.
Ám vệ kia kéo Tịch Tổ Lâm trốn phía sau hòn núi giả, nhanh miệng nói, “Hoàng thái tôn điện hạ, bây giờ bên ngoài phản tặc rất nhiều, trong thời gian ngắn không trốn ra được. Thuộc hạ định đi tìm một bộ y phục thái giám, mong rằng điện hạ có thể tạm thời ngụy trang thành thái giám.”
Tịch Tổ Lâm hữu khí vô lực gật gật đầu.
Ám vệ kia liền lập tức đi ra ngoài, chờ lúc hắn trở lại, trên mình cũng khoác một bộ y phục thái giám, Tịch Tổ Lâm thay xong y phục, mới đi ra khỏi chỗ trốn không được bao lâu, liền bị người bắt gặp.
Ám vệ lập tức kéo Tịch Tổ Lâm quỳ xuống, trong miệng hô: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, nô tài chỉ là một tiểu thái giám, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.”
Người cầm đầu của đám binh sĩ kia trên người không ít vết máu, gương mặt ở trong bóng tối lạnh lùng quan sát một vòng, ngay lập tức nhìn chằm chằm Tịch Tổ Lâm.
“Vị công công này thật tuấn tú.” Hắn khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại cực kỳ dọa người.
Trên mặt Tịch Tổ Lâm tuy rằng đã chà xát bùn đất lên, thế nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp bức người.
Hắn vừa dứt lời, đám binh lính phía sau liền bật cười, “Đại nhân quả thật không chút thay đổi thói quen thích đi cửa sau, bất quá cái loại hoạn quan này, đại nhân không sợ cởi quần bẩn mắt sao? Ha ha ha.”
Người cầm đầu khoát tay áo một cái, “Đừng dài dòng nữa, trói hai tên công công này lại, Thế tử gia nhất định không ngại ta hướng người muốn một tên công công.”
Tịch Tổ Lâm cúi đầu, cắn chặt răng, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đựng sỉ nhục như vậy, nhưng mà ám vệ bên cạnh lại đang liều mạng đè chặt cổ tay hắn.
Tịch Tổ Lâm bị người đè tiến vào Kim Loan điện, hắn thừa dịp người không chú ý thật nhanh ngẩng đầu nhìn phía trên một cái, thấy rõ người đang ngồi trên long ỷ là ai, sắc mặt lập tức đại biến.
Sao lại là cậu ta?
Cho dù đã hai năm trôi qua, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người ngồi trên long ỷ chính là kẻ năm đó đã biến mất ngay bên người mình.
Tịch Đăng ngồi trên long ỷ, cậu lúc này vừa mới biết được chuyện Vĩnh Yên vương gia một năm trước đã qua đời, trong mắt cậu ngoại trừ bi ai, còn có phẫn nộ cùng với hưng phấn.
Hưng phấn này khiến cho ngón tay cậu không tự chủ được khẽ run.
Ngô Thanh đã trực tiếp thay đổi xưng hô gọi Tịch Đăng là hoàng thượng, một câu hoàng thượng hai câu hoàng thường, hoàn toàn quên mất chủ nhân cũ này đang quỳ trên mặt đất.
Lão hoàng đế sắc mặt tái xanh, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, nhưng vẫn tức giận mắng Tịch Đăng, “Sớm biết có hôm nay, trẫm nên giệt trừ ngươi giống như với phụ thân ngươi, không phải như bây giờ vì nể tình phụ thân ngươi mà lưu lại một cái hậu hoạ.”
Tịch Đăng khẽ hừ một tiếng, ánh mắt xoay một vòng, liền thấy đám thái giám cung nữ quỳ gối cách đó không xa. Cậu thấy được vai chính công đang liều mạng áp chế bản thân trong đó.
“Lão tặc, chuyện ngươi đã làm với phụ thân của ta, ta sẽ từng cái một đòi lại.” Tịch Đăng chậm rãi nói.
Ngô Thanh nghe vậy lấp tức ra hiệu với người bên cạnh, người kia nhanh chóng tiến lên cho lão hoàng đế một bạt tai, trực tiếp chảy ra máu, “Ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai?” Người kia còn định vã tiếp, Tịch Đăng liền hơi nhíu lông mày, “Đừng để chảy máu trong này.”
Tịch Tổ Lâm cắn chảy máu môi, đôi mắt đỏ bừng một mảnh, liền nghe được âm thanh của cái người gọi là Vĩnh Yên thế tử kia.
“Dẫn người đi xuống, nhốt trong cung điện nơi đã từng giam cầm phụ vương ta là được, phụ vương ta năm đó đã trải qua những gì, hắn cũng phải trải qua những thứ đó.”
Tịch Đăng thấy lão hoàng đế bị người dẫn đi sau, liền từ long ỷ đứng lên, từng bước một đi xuống, chậm rãi đi tới trước mặt đám cung nữ thái giám.
“Thế tử gia, đám thái giám cung nữ này trong lúc chạy trốn bị người chúng ta bắt được.” Cái tên lúc trước bắt được Tịch Tổ Lâm tiến lên một bước, ánh mắt lướt qua người Tịch Tô Lâm một cái, “Đám nam tử già cỗi chúng ta còn chưa có người để thành hôn đây.”
Tịch Đăng tự tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, “Chưa kết hôn thì có liên quan gì tới đám thái giám cung nữ này?”
Người kia mặt ửng đỏ, “Trong cung này công công so với cô nương bên ngoài còn xinh đẹp trắng trẻo hơn vài phần.” Hắn cắn răng, “Hạ quan muốn hướng Thế tử xin một người.”
Tịch Đăng hơi nhíu lông mày, liền thấy người kia từ trong đống người kéo Tịch Tổ Lâm ra, “Hạ quan muốn chính là tiểu thái giám này.”
Tịch Tổ Lâm cúi đầu, mũ thái giám rất lớn, che kín hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm trắng nõn.
Tịch Đăng khẽ cười một tiếng, liền lắc lắc đầu, “Người này không được.” Cậu trực tiếp lôi Tịch Tổ Lâm lại, “Vị công công này bản Thế tử cũng nhìn trúng.”
Lời nói mặc dù là nói với người kia, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tịch Tổ Lâm.
Tịch Tô Lâm cứng người, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt Tịch Đăng.
“Ta giết ngươi cái tên phản tặc.” Ám vệ thấy tình thế không ổn, giả vờ lao ra vì lão hoàng đế báo thù, khí thế hung hằng, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng lại, chủy thủ đã áp sát mặt Tịch Đăng.
Tịch Đăng vội vàng tách ra, liền thấy Mạnh Thu Ngư đột nhiên xuất hiện, dùng kiếm chặn lại thế tiến công của ám vệ.
Ám vệ kia nhìn thấy không thể một kiếm trực tiếp giết chết Tịch Đăng, cũng không thèm giả vờ nữa.
Mạnh Thu Ngư mới cùng Phan Mạch liều chết quyết đấu một phen, sắc mặt tái nhợt, mà bụng còn có một vết thương dài, máu đã nhiễm đỏ y phục. Tịch Đăng liếc mắt nhìn, liền bóp lấy cổ Tịch Tổ Lâm, “Vị công công kia, ngươi còn đánh nữa, tên công công này tính mạng liền khó giữ.”
Lúc này đám binh lính xung quanh cũng kịp phản ứng lại, lập tức vây tấn công.
Tịch Tổ Lâm nghiêng đầu nhìn gương mặt tươi cười của người đang bóp lấy cổ mình, không nhịn được hỏi: “Sao lại là ngươi?”
Tịch Đăng nghe được, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt màu trà lúc này vẫn vô cùng xinh đẹp, “Không có sao cả, thiên hạ này chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc mà thôi.”
Ám vệ cuối cùng chết trong cung điện, bị Mạnh Thu Ngư một kiếm đâm trúng tim. Y giết người xong, quay đầu lại nhìn Tịch Đăng, phát hiện Tịch Đăng cư nhiên cùng một tên thái giám đứng một chỗ, hai người còn đang nhìn nhau, mà Tịch Đăng thậm chí không chút để ý tới chỗ y, ánh mắt y lập tức trở nên u ám.
“Thế tử không định dìu ta vào sao?”