• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Cảnh Ngọc ở chỗ Tịch Đăng liên tiếp nhiều ngày.

Chừng mấy ngày sau, Tiểu Ngư mới nhìn thấy công tử được khách nhân ôm ra ngoài.

Tịch Đăng sắc mặt mệt mỏi, vô lực dựa vào trong lòng khách nhân.

An Cảnh Ngọc ôm Tịch Đăng đi ra, nhìn thấy Tiểu Ngư, chỉ nói là: “Lau dọn bên trong.”

Liền ôm Tịch Đăng đi tới chòi nghỉ mát ngồi xuống.

Tịch Đăng vẫn còn buồn ngủ, lâu lâu mới chớp mắt một cái, ôm eo An Cảnh Ngọc, dựa vào lồng ngực An Cảnh Ngọc, không nói lời nào, bộ dáng rất ngoan ngoãn.

An Cảnh Ngọc lẳng lặng mà nhìn người trong ngực, trong lòng lại vô cùng rối loạn, hắn lần này thực sự quá mức hoang đường, bất quá trải qua lần này, lần sau phỏng chừng cũng sẽ không trở lại tìm tiểu quan này.

“Tịch Đăng bảo bối, ngươi có mong muốn gì không?”

Tịch Đăng nghe vậy, nhấc đầu, kỳ thực câu nói như thế này ở thanh lâu sở quán căn bản là một loại ám chỉ, rằng khách nhân này sẽ không trở lại.

Tịch Đăng nghĩ nghĩ có lẽ đã đến lúc nhân vật chính công gặp được nhân vật chính thụ.

“Tịch Đăng cũng không muốn cái gì.” Tịch Đăng ngoan ngoãn đáp.

Ánh mắt An Cảnh Ngọc khẽ đổi: “Tịch Đăng không có mong muốn gì?” Âm cuối nâng cao.

Tịch Đăng như không có nghe được tức giận trong lời An Cảnh Ngọc, lắc lắc đầu.

An Cảnh Ngọc trầm mặc một hồi, nói “Được”.

An Cảnh Ngọc đi, Tịch Đăng ra tiễn.

An Cảnh Ngọc đi rất chậm, Tịch Đăng đi lệch sau hắn một chút.

“Tịch Đăng, ngươi sẽ nhớ ta sao?”

Hai bên đường là hàng cây đào, lúc này đang mùa nở hoa, hoa đào tươi đẹp vươn trên cành, không khí tràn ngập nhàn nhạt mùi hoa đào.

Tịch Đăng dừng lại, hơi nhíu mày, đợi đến An Cảnh Ngọc quay đầu lại, Tịch Đăng liền khôi phục kia bộ dáng ngoan ngoãn kia.

Tịch Đăng có chút không hiểu suy nghĩ của nhân vật chính công, nghĩ nghĩ, có lẽ là do nhân vật chính công thích rải tình khắp nơi, chỉ có điều Tịch Đăng ghét nhất loại người như thế, làm cho một tiểu quan hy vọng, thực sự là tàn nhẫn.

Trong mắt Tịch Đăng là ba tầng ưu sầu, mà tựa hồ lại muốn che giấu loại tâm tình này, trong mắt An Cảnh Ngọc, loại vẻ mặt này mới là đúng.

An Cảnh Ngọc mơ hồ cảm giác mình gần đây có chút quá quái lạ, tới đây vốn là làm việc, lẽ ra xong việc liền nên rời đi, thế nhưng nghĩ đến Tịch Đăng, hắn liền không kìm lòng được mà đến, biết Tịch Đăng khoảng thời gian này đều không tiếp khách, hắn còn mơ hồ mà vui vẻ. Hiện tại vốn nên trực tiếp rời đi, rồi lại hỏi đối phương câu hỏi như thế này.

Hơn nữa hắn nhìn thấy biểu tình đối phương, lại luôn cảm thấy không thoải mái, hắn luôn cảm thấy cái người mà hắn có thể luôn dễ dàng chơi đùa cùng này cách hắn rất xa.

An Cảnh Ngọc nắm quạt xếp thật chặt, cố gắng áp xuống loại tâm tình quái dị này.

“Là ta đường đột.”

Tịch Đăng giương mắt nhìn An Cảnh Ngọc, nở nụ cười, không lên tiếng.

An Cảnh Ngọc nhíu mày lại, quay người nhanh chân đi về phía trước.

Hai người bọn họ đi không bao lâu, liền gặp một người.

Là Liên Đồng.

Liên Đồng mặc bạch y đứng dưới một gốc hoa đào, trong tay còn cầm một nhành hoa, trên khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu tình, cũng không nhìn thấy hai người.

An Cảnh Ngọc nhìn thấy Liên Đồng liền dừng bước.

Tịch Đăng vốn cũng không chú ý tới, thế nhưng phát hiện An Cảnh Ngọc dừng bước, liền theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nhìn thấy Liên Đồng, khóe môi của hắn hơi giương lên.

Đây chính là vận mệnh tương phùng a.

Liên Đồng tựa hồ cũng chú ý tới có người nhìn.

Quay đầu nhìn lại.

Đầu tiên nhìn thấy là Tịch Đăng đứng sau công tử hoa y cẩm phục.

Tịch Đăng sắc mặt có chút tái nhợt, mà khóe mắt lại có nét quyến rũ trước đây không có.

Ánh mắt Liên Đồng hơi lạnh lẽo, liền nhìn về phía công tử đằng trước.

An Cảnh Ngọc đột nhiên cảm thấy trái tim của mình nhảy nhanh một cái, hắn hỏi: “Tịch Đăng, đó là ai?”

Lông mi Tịch Đăng khẽ run: “Là hoa khôi Liên Đồng công tử.”

An Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm Liên Đồng: “Thì ra đó là người mà chủ quản nửa miệng cũng không rời.”

Liên Đồng tựa hồ cảm thấy thật vô vị, quay người ly khai.

Vạt áo trên đất gây nêt vết tích uốn lượn.

Tịch Đăng tiến lên một bước, bắt được ống tay áo An Cảnh Ngọc.

Chờ An Cảnh Ngọc kinh ngạc quay đầu lại nhìn, khóe mắt Tịch Đăng hơi hồng hồng, âm thanh còn mang theo run rẩy.

“An công tử, ngươi đối với Liên Đồng…”

Còn chưa nói dứt lời.

An Cảnh Ngọc nheo mắt, hắn thế nhưng cảm giác chính mình vẫn luôn hiểu lầm cái gì.

Tịch Đăng không nói tiếp, mà cuối người một cái, lúng túng nở nụ cười: “Là Tịch Đăng càn rỡ.”

Đích thật càn rỡ, tiểu quan không có tư cách hỏi đến chuyện của khách nhân.

An Cảnh Ngọc nắm lấy tay Tịch Đăng, ghé sát: “Tịch Đăng bảo bối, ngươi muốn nói với ta cái gì? Ngươi bây giờ nói ra, ta liền đáp ứng ngươi.”

Lời này vừa nói ra, Tịch Đăng mở to mắt.

An Cảnh Ngọc chỉ là nhìn chằm chằm Tịch Đăng.

Tịch Đăng rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh, khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn trước đây: “Không có gì.”

An Cảnh Ngọc không biết là thất vọng hay là gì, buông tay Tịch Đăng, âm thanh chuyển lạnh: “Đi thôi.”

Hắn cảm thấy đúng là tự mình kiếm chuyện, sách, thật vô vị.

Tịch Đăng sau khi đưa An Canh Ngọc đi, liền trở lại tiểu viện của mình.

Tiểu Ngư đứng trước cửa viện chờ, nhìn thấy Tịch Đăng, liền lập tức chào đón: “Công tử bây giờ có mệt hay không? Có muốn tắm hay không?”

Tịch Đăng trầm mặc một chút, mới nói: “Tiểu Ngư, ngươi nói… Thôi, không có gì, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, liền lướt qua Tiểu Ngư tiến vào sân.

Tịch Đăng sau khi tắm xong, chỉ mặc một kiện áo mỏng, cũng không buộc dây áo, tóc ẩm ướt khoác ở phía sau. Hơn nửa đồ vật trong phòng cũng kêu Tiểu Ngư thay đổi, Tịch Đăng không chịu được mùi vị mấy ngày trước.

Bể tắm cũng kêu người lau dọn.

Lúc Tịch Đăng kêu Tiểu Ngư làm những điều này, hai má hơi ửng đỏ, Tiểu Ngư nhất thời cảm thấy công tử nhà mình vì nghẹn ngùng nên mới muốn thay đổi.

Ngay lập tức làm xong.

Tịch Đăng vừa lau tóc, vừa đi tới cạnh cửa sổ, muốn ở bên cửa lau tóc.

Lại không nghĩ tới ngoài ý muốn nhìn thấy một người trong phòng.

Liên Đồng ngồi trên giường, nhìn Tịch Đăng.

Tịch Đăng phát hiện cành hoa lúc nãy Liên Đồng cầm đang cắm trong bình hoa cạnh giường.

Tịch Đăng lập tức ngừng lau tóc.

Liên Đồng chỉ nhìn, không nói gì.

Tịch Đăng nở nụ cười, thanh âm thật thấp: “Liên Đồng ca ca, sao ngươi lại tới đây?”

Liên Đồng vỗ xuống vị trí bên cạnh, tựa hồ kêu Tịch Đăng qua bên đó ngồi: “Hắn đối với người thế nào?”

Tịch Đăng ngồi xuống, Liên Đồng liền lấy khăn, giúp Tịch Đăng lau tóc.

Tịch Đăng nhìn ngón tay của mình: “Cũng tốt.”

Liên Đồng cũng không hề ngừng lau tóc, âm thanh từ đỉnh đầu Tịch Đăng truyền đến, “Vậy là tốt.”

Liên Đồng giúp Tịch Đăng lau khô tóc, liền rời đi.

Tịch Đăng ngồi rất lâu, Tiểu Ngư lén lút thò đầu vào: “Công tử vẫn tốt chứ?”

Tịch Đăng đáp: “Tốt.”

Không tới mấy ngày, Tịch Đăng liền nghe nói An Cảnh Ngọc bao hạ Liên Đồng.

Chủ quản tìm tới Tịch Đăng, trong ngoài lời nói đều có ý kêu Tịch Đăng đừng nghĩ nhiều.

“Tuy rằng An công tử là người hiếu khách, tướng mạo anh tuấn, hào phóng, nhưng là con trai ngoan của ta, sau này còn có thể gặp được nhiều người khác.”

Tịch Đăng cười cười, ánh mắt vẫn là trước sau như một trong suốt, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Chủ quản, hắn có tốt với Liên Đồng ca ca không?”

Chủ quản ngừng lại, sau đó liền nở nụ cười: “Đâu có thể chỉ dùng tốt mà hình dùng, không chỉ vì Liên Đồng bao nguyên một chiếc thuyền, còn làm cho cả thành bắn pháo hoa, pháo hoa đêm đó rất đẹp.”

Tịch Đăng cười cười, như câu nói lúc trước của Liên Đồng: “Vậy là tốt.”

Chủ quản vì muốn Tịch Đăng mau chóng thoát khỏi đoạn tình cảm kia, lập tức an bài cho Tịch Đăng một khách nhân khác.

Tịch Đăng cũng chỉ bồi khách nhân kia nói chuyện phiếm, luôn cách một tầng màn che, chủ quản cũng không muốn Tịch Đăng nhanh như vậy liền bán mình lần thứ hai.

Mãi đến tận nửa tháng sau, Tịch Đăng mới được an bài vị khách nhân cho lần thứ hai của mình.

Nghe nói vị khách nhân này cũng ra gia cao mới được chủ quản cho phép.

Là một công tử trẻ tuổi, nhìn thấy Tịch Đăng liền cười híp mắt, trực tiếp đi lên, nắm chặt tay Tịch Đăng: “Tịch Đăng, ta rốt cục gặp được ngươi lần nữa.”

Tịch Đăng từ lời của hắn, mới biết hắn vốn cũng muốn mua đêm đầu tiên của Tịch Đặng, nhưng là không giàu nứt đổ vách như An Cảnh Ngọc. Tịch Đăng sau khi biết tên hắn, nhất thời cảm thấy cả người đều không tốt lắm.

Cái người tên là Lý Minh này, không phải là một trong những pháo hôi công sao? Chạy tới đây làm gì a?

Lý Minh ngược lại không có gấp gáp, ngày thứ nhất chỉ ôm Tịch Đăng ngủ, không hề làm gì cả.

Ngày thứ hai, Lý Minh trở lại tìm Tịch Đăng, mang theo mấy đồ chơi nhỏ, còn kéo người tới Đẳng Phong Lâu.

Đẳng Phong Lâu là lâu cao nhất của nam phong quán.

Lý Minh nhét vào tay Tịch Đăng một vật nhỏ dài: “Tịch Đăng, ngươi mau để lên mắt xem.”

Tịch Đăng cũng biết đây là cái gì, thế nhưng vì tính cách thiết lập, liền một mặt hiếu kỳ tới trước vật kia, sau đó kinh hô một tiếng.

Lý Minh nở nụ cười: “Đây là kính vạn hoa, thần kỳ không.”

Trong mắt Tịch Đăng mang theo ý cười nhìn Lý Minh liếc mắt một cái: “Đúng là rất thần kỳ.” Sau đó liền nhìn sát vào ống kính.

“Đây là lấy từ Tây Dương, Tịch Đăng, còn có vật thần kỳ hơn.” Lý Minh hào hứng nhét vào tay Tịch Đăng một vật khác.

Là kính viễn vọng.

Tịch Đăng lần thứ hai rất phối hợp Lý Minh, đồng thời vẫn luôn lấy kính viễn vọng nhìn tới nhìn lui, sau đó liền thấy hai người.

Là Liên Đồng cùng An Cảnh Ngọc.

Hai người ngồi đối diện nhau, tựa hồ đang nói chuyện.

Tịch Đăng nhìn một hồi, liền dời tầm mắt.

Nhân vật chính công cùng nhân vật chính thụ tự nhiên là vận mệnh một đôi, chỉ là tốt đến mấy cũng không thoát được ác ý thú vị của tác giả quân, toàn bộ câu chuyện đều toàn là dằn vặt đến dằn vặt đi.

Tịch Đăng yên lặng suy tư nội dung vở kịch, sau đó tính toán bước tiếp theo của kế hoạch nên làm thế nào.

Lý Minh cái người này thật ngoài ý muốn không đi tìm Liên Đồng, gây phiền phức cho cặp nhân vật chính, ngược lại lại hoàn toàn quấn lấy Tịch Đăng, thế nhưng vẫn luôn quy củ.

Bên trong nam phong quán ngoại trừ đàm luận chuyện An Cảnh Ngọc cùng Liên Đồng, Tịch Đăng cùng Lý Minh thoạt nhìn vô cùng xứng đôi này cũng đều bị lôi lên.

Khách nhân vốn là của Tịch Đăng bị Liên Đồng cướp đi, không có ít người thầm cười nhạo Tịch Đăng, thế nhưng không nghĩ tới Tịch Đăng vừa gặp liền gặp được một khách nhân vô cùng tốt, tuy rằng không địch lại An Cảnh Ngọc, nhưng cũng đã rất tốt rồi, hơn nữa Lý Minh đều luôn mang nhiều đồ vật đến cho Tịch Đăng, thậm chí còn ra giá cao mang Tịch Đăng ra ngoài chơi, ngắm hoa đăng.

Những lời đồn đại này rốt cuộc cũng rơi vào trong tai hai người An Cảnh Ngọc cùng với Liên Đồng, hai người tất nhiên là mỗi người có một tâm tư riêng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK