• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thảo Lê

Chờ đến khi Khâu Đạt thấy được tạp chí số mới nhất, gương mặt tuấn tú nhanh chóng đen thành than.

Năm tiểu thịt tươi đứng một hàng trước mặt Khâu Đạt, cúi đầu lắng nghe, chỉ có mình Tịch Đăng là không chút để tâm.

Tịch Đăng đeo tai nghe, nhìn thần sắc không biết đã trôi tới nơi nào.

Khâu Đạt ném tạp chí vào người Đường Bích Nam, sau lấy di động ra, quay người bắt đầu gọi điện thoại, hắn muốn tìm công ty tạp chí kia tính sổ, thừa dịp hắn không ở liền làm trái với hợp đồng, chẳng trách trước đó không chịu đưa hình đã chụp lại đây.

Đường Bích Nam kỳ quái nhìn Khâu Đạt sắc mặt khó coi, cúi nhìn tạp chí trong tay, bìa tạp chí rất bình thường, là hình năm người bọn họ chụp chung. Hắn mở trang đầu tiên ra, liền kinh ngạc há miệng, hai mắt sững sờ.

Đới Khiêm đứng bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng Đường Bích Nam như vậy, cũng dò xét nghiêng đầu lại đây.

Đới Khiêm chỉ liếc mắt nhìn, trong đầu lập tức xuất hiện vô số dấu chấm than!

Sau đó hai người đều không kìm lòng được quay đầu nhìn về phía Tịch Đăng.

Tạ Bách đương nhiên cũng chú ý tới, “Đang nhìn cái gì vậy?” Liền định lấy tạp chí trong tay Đường Bích Nam, không nghĩ tới bị Đường Bích Nam cùng Đới Khiêm đồng thời ngăn lại.

Tạ Bách ngẩn ra, liền trực tiếp lại nhìn.

“Đây là cái gì!!?”

Tạ Bách không kìm lòng được nói ra một câu.

Tịch Đăng rốt cục bị âm thanh bên này làm cho kinh động, quay đầu, liền đối diện với ba đôi mắt.

Vệ Lãng ghét bỏ mà nhìn ba người kia, “Bị thần kinh hả?”

Đường Bích Nam gấp tạp chí trong tay lại, ho nhẹ hai tiếng, “Không có gì.”

Bên kia Khâu Đạt còn đang gọi điện thoại.

“Chuyện này công ty các người phải giải quyết rõ ràng cho tôi, lúc trước trên hợp đồng đã viết vô cùng rõ ràng… Thêm tiền? Thêm tiền có ích lợi gì… Tạp chí vừa lên liền bán hết sạch thì mắc mớ gì đến tôi, các người không được tái bản … Cái gì, Chung Kỳ chụp?”

Khâu Đạt đột nhiên trầm mặc, “Vậy chúng ta thương thảo chuyện bồi thường hạng mục công việc đi…”

Cúp điện thoại sau, Khâu Đạt liền nhận được điện thoại từ giám đốc công ty.

“Khâu Đạt, chuyện về tạp chí kia tôi đã biết rồi, tôi thấy được hiệu quả cũng không tồi, có thể giúp cho nhóm nổi tiếng hơn không phải sao? Cậu thưởng tiền cho bọn họ là được rồi.”

Chung Kỳ nguyện ý chụp hình cho Tịch Đăng, là may mắn lớn của Tịch Đăng, trong vòng giải trí có bao nhiêu người có địa vị muốn mời Chung Kỳ chụp ảnh cho đều trực tiếp bị cự tuyệt.

Khâu Đạt chỉ cảm thấy đau đầu, trực giác nói cho hắn biết những bức ảnh chụp kia sẽ mang lại không ít phiền toái.

Khâu Đạt sửa sang lại tâm tình, xoay người, vỗ tay một cái, “Được rồi, mau tập hợp lại đây, nghe ta nói cái này.” Chờ đến khi tầm mắt bọn họ đã tập trung tới, hắn bắt đầu nói câu tiếp theo, “Ngày mai là buổi lưu diễn đầu tiên, đêm nay ngủ sớm, ngày mai phải ở trạng thái tốt nhất nghênh chiến. Phòng ở hiện tại được phân không có đủ phòng, phải có bốn người chia vào hai phòng, có ai tự nguyện không?”

Khâu Đạt vừa nói xong, Đường Bích Nam liền giành trước một bước nói, “Em muốn cùng một phòng với Tiểu Tịch.”

Tịch Đăng nhìn Đường Bích Nam một cái, liền quay đầu đi.

Khâu Đạt rất kinh ngạc, hắn cho rằng sẽ giống như mọi khi, Tịch Đăng một mình một phòng, thế nhưng hiện tại có người nguyện ý thân cận với Tịch Đăng, hắn liền rất hoan nghênh, “Được, tiểu Nam ở cùng phòng với Tiểu Tịch, còn những người khác thì sao?”

Chia phòng xong, Khâu Đạt đưa thẻ phòng cho bọn họ, “Lát nữa trợ lý sẽ mang hành lý lại đây, bây giờ các cậu đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Chờ Tịch Đăng tắm rửa xong nằm trên giường, Đường Bích Nam đã sớm tắm xong lập tức từ giường bên kia bò sang, trong tay còn cầm tạp chí lúc nãy.

Trong mắt là biểu tình kỳ quái công thêm một tia hiếu kỳ hỏi, “Tiểu Tịch, cậu nhìn cái này xem.”

Đường Bích Nam lật trang đầu tiên của tạp chí cho Tịch Đăng xem.

Tịch Đăng theo ngón tay hắn nhìn qua.

Trong tạp chí là một cái thanh niên tóc đen, quần màu xanh sẫm sơ mi trắng, nút áo cởi ra hơn phân nửa, lộ ra lồng ngực trắng nõn, một chân giẫm trên mặt đất, một chân còn lại hơi cong đầu gối gác trên ghế sofa, một tay nhẹ nhàng khoát lên gương mặt của mình, đôi mắt như bảo thạch màu xanh nhìn về phía ống kính, trong mắt mang theo xa cách cùng lạnh lùng, thế nhưng —— Phía trước thanh niên có một cô gái tóc vàng mắt xanh đang quỳ, lộ ra một nửa gương mặt tinh xảo, tóc quăn kéo gọn ra sau tai, cô nàng cúi đầu, duỗi đầu lưỡi ra liếm bụng thanh niên.

Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy bên tai thanh niên ửng đỏ một mảnh.

Cảm giác xa cách lạnh lùng cao cao tại thượng lúc trước, ngay lập tức thay đổi.

Nhìn vào tấm hình này, làm cho người ta chỉ muốn kéo thanh niên đang nằm trên ghế sofa kia kéo vào vực sâu dục vọng.

Khác với suy nghĩ của Đường Bích Nam, Tịch Đăng chỉ liếc mắt một cái, liền dời tầm mắt về phía dưới góc phải, có một dòng chữ rất nhỏ.

“Nhiếp ảnh: Chung Kỳ “

Cậu vươn ngón tay đặt lên trên cái tên đó, ma sát mấy lần.

Đường Bích Nam thấy người hoàn toàn không phản ứng, không nhịn được đưa tay ra quơ quơ trước mặt đối phương.

“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”

Tịch Đăng liếc hắn một cái, “Nói cái gì?”

Đường Bích Nam ho khan vài tiếng, “Cái kia, tiểu Tịch, cậu sao lại chụp kiểu ảnh này?”

Tịch Đăng nhìn về phía cái tên trên tạp chí, “Bọn họ kêu tôi chụp.”

Đường Bích Nam ngẩn ra, hắn cũng biết bên trong hợp đồng viết những gì, “Bọn họ kêu cậu chụp, cậu liền chụp? Sao cậu nghe lời như vậy? Nếu tôi nói tôi muốn hôn cậu, cậu cũng đồng ý sao?”

Đường Bích Nam nói xong liền đối diện với đôi mắt bình tĩnh như nước của Tịch Đăng, lập tức dời đầu, rời khỏi giường Tịch Đăng, chậm rãi xoay người, “Buồn ngủ quá a, tôi đi ngủ trước đây.”

Tịch Đăng không nói gì khép tạp chí lại, bỏ vào dưới gối.

Chung Kỳ, Tịch Đăng yên lặng mà đọc lẩm nhẩm tên của vai chính công một lần, mình phải đẩy nhanh tiến độ mới được.

Năm người cùng đứng trên sân khấu.

Toàn trường đều đang gọi tên bọn họ, sau đó, không biết vì sao, toàn bộ đều bắt đầu gọi một cái tên.

“Tịch Đăng! Tịch Đăng! Tịch Đăng!”

Tịch Đăng nhìn về phía bên dưới sân khấu, mọi người đều đang kêu tên cậu, đâu đâu cũng có tiếng thét chói tai của các thiếu nữ, bốn người còn lại tâm tình lập tức xấu đi, thế nhưng vẫn không biểu hiện ra.

Đường Bích Nam đi tới bên cạnh Tịch Đăng, ôm lấy vai Tịch Đăng.

Tình ý kéo dài hát với Tịch Đăng một câu ca.

Lập tức dẫn tới toàn trường rít gào.

Tịch Đăng lại đưa tay ra đặt bên môi, làm động tác im lặng, khắp nơi trở nên an tĩnh lại.

Mà cậu phát hiện mọi người cư nhiên đều nghe lời cậu yên tĩnh lại, khóe môi có xu hướng nâng lên, âm thanh xuyên qua microphone truyền tới tai mọi người, “Ân, thật ngoan.”

“A —— “

Lập tức nhấc lên một làn sóng chói tai khác.

Đường Bích Nam cười, “Uây, Tiểu Tịch chúng ta lại nói mấy lời khiêu khích thiếu nữ như vậy, nên bị đánh đón.” Nói xong liền đánh nhẹ vào ngực đối phương một cái.

Khâu Đạt cũng không phản đối bọn họ giả gay thu hút hủ nữ, càng không ngại Đường Bích Nam lợi dụng Tịch Đăng, làm nghề này tự nhiên phải làm mọi thứ vì lợi ích.

Kết thúc buổi diễn, đám người bọn họ liền mở tiệc khánh công, chúc mừng buổi diễn kết thúc hoàn mỹ.

Liền Tịch Đăng bị dụ uống rất nhiều rượu.

Đường Bích Nam vẫn luôn quấn lấy Tịch Đăng, cơ hồ cả người treo trên người Tịch Đăng, say khướt nói, “Uống nữa, tiểu Tịch, chúng ta uống nữa nào.”

Tịch Đăng nỗ lực chớp mắt, như không chịu được nữa, kéo Đường Bích Nam từ trên người mình xuống, Đường Bích Nam liền mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Mọi người đều đang uống rượu, có vẻ đều đã ngà ngà say rồi.

Tịch Đăng bước chân loạng choạng, đi ra bên ngoài, cậu muốn rửa mặt một chút.

Ở trong phòng vệ sinh, rửa sạch tay và mặt sau, cậu thở phào một hơi, trực tiếp dựa đầu vào mặt gương.

Lông mi thật dài rũ xuống, che khuất mơ màng cùng với men say nơi đáy mắt.

Đột nhiên, cửa phòng rửa tay bị đẩy ra.

Người đến liếc mắt liền thấy Tịch Đăng đang kỳ quặc dựa đầu vào gương.

Chung Kỳ ngẩn ra, không kìm lòng được vào bên trong nhìn, hình như cũng không đi lầm, không có vào bên trong nhà người khác.

Chung Kỳ nhìn sắc mặt đối phương, liền biết đã uống say rồi. Y cũng không nhàn nhã đi quản chuyện người khác, y ghét nhất là xã giao, thế nhưng lần này giáo sư cứng ngắc ép y đi tham gia tiệc rượu, y cũng không tiện cự tuyệt.

Chung Kỳ đi tới bồn vệ sinh nam, mở dây lưng ra, kéo dây kéo xuống, liền bắt đầu phóng nước.

Mới vừa phóng nước xong, liền nghe được tiếng bước chân truyền tới từ phía sau.

Tiếng bước chân kia một bước nhẹ, một bước nặng, Chung Kỳ nhạy bén nghe được, chắc chắn là con ma men kia, hơn nữa con ma men này còn đi về phía y.

Chung Kỳ liền xông vào buồng vệ sinh, bắt đầu kéo dây kéo, dây lưng còn chưa đeo lên, liền bị người từ phía sau ôm lấy.

“Anh là ai?”

Chung Kỳ nhắm mắt lại, lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ đã lao vào người khác như vậy rồi, nhưng mà cũng không thể lấy bàn tay còn chưa rửa của mình kéo đối phương ra được, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng xoay người.

Con ma men nửa ôm y, theo động tác của y mà ôm xuống eo.

Chung Kỳ nhìn gương mặt khoát lên bả vai mình, cảm thấy khá quen, hình như là tiểu minh tinh đã từng cự tuyệt yêu cầu của mình.

Chung Kỳ đầu tiên là kéo người đi tới bồn rửa tay, rửa sạch tay xong, chuẩn bị kéo người ra.

Liền nghe thấy tiểu minh tinh mở to đôi mắt xinh đẹp xanh biếc như bảo thạch kia nhìn mình, muốn nói lại thôi, “Chung Kỳ.”

Con ma men không dùng giọng điệu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Chung Kỳ lập tức liền kéo người xuống, trong mắt lộ ra khinh thường, từ khi y thành danh, minh tinh tự tìm đến giường không ít, người trước mắt chỉ đơn giản là dung mạo tốt hơn một chút mà thôi.

Không dễ dàng bị thông đồng Chung Kỳ vòng qua con ma men chuẩn bị đi, rồi lại bị con ma men ôm chặt.

“Chung Kỳ.” Tịch Đăng liền hô tên đối phương một lần nữa.

Chung Kỳ nhíu mày, kéo tay Tịch Đăng ra, trong thời gian ngắn cư nhiên không kéo xuống được.

Tịch Đăng chặt chẽ ôm người không buông, thậm chí còn mỉm cười, đáy mắt sóng nước lưu chuyển, gương mặt lập tức trở nên sinh động, nếu như bộ dạng Tịch Đăng lúc này bị Khâu Đạt nhìn thấy, nói không chừng Khâu Đạt sẽ chịu không được mà đập đầu vào cột điện tự sát.

“Chung Kỳ.”

Chung Kỳ tát một cái thật mạnh lên mặt đối phương, không chút thương hương tiếc ngọc, “Kêu cái gì, câm miệng.”

Tịch Đăng rên lên một tiếng, buông lỏng tay ôm Chung Kỳ ra, chóp mũi giật giật, đột nhiên nói ra một câu, “Anh còn chưa đeo xong thắt lưng.”

Sau đó liền loạng choạng bước đi.

Chung Kỳ cúi đầu nhìn phía dưới một cái, khóe môi cứng ngắc.

Tịch Đăng ra khỏi phòng, liền đưa tay ra xoa mặt, lần đầu tự nhào vào lòng đối phương, kết thúc thất bại.

Cậu cúi đầu nở nụ cười, sau đó liền khôi phục bộ dáng lúc nãy, bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK