“Mèo con của tao, mau đây nào!”
Triệu Dương nghe tin Tiểu Ly đã đi học lại, ban đầu hắn định từ từ rồi mới đến lớp xem cô có bộ dạng thê thảm như thế nào. Nhưng ai ngờ đâu, chỉ sau một buổi sáng, tin tức Hà Tiểu Ly bẻ gãy tay Nhược Anh Anh đã lan ra nửa trường học, hắn vì tò mò nên hiện tại đang đứng trước mặt cô giở trò trêu ghẹo.
Tiểu Thanh liếc sơ qua người con trai trước mặt, giác quan thứ 6 của cô cảm thấy gã này từ đầu không ổn. Không biết, hắn định giở trò gì đây?
“Cút.” Tiểu Thanh hất bàn tay của Triệu Dương ra, rất cục súc nói.
“Này, mèo con…mày bị sao đấy?” Hắn cũng hơi bất ngờ trước hành động này của người trước mặt, dù cùng một gương mặt nhưng hắn cảm thấy cô thật xa cách.
“Tao có tên đàng hoàng, nếu mày còn gọi tên tao bằng tên của động vật thì đừng trách tao? Ok?”
Tiểu Thanh khoanh tay, lạnh lùng đáp lại Triệu Dương. Quái, cái tên họ Triệu này sao càng nhìn càng không thuận mắt thế nhỉ. Chẳng hiểu tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã ác cảm với hắn.
Triệu Dương cảm thấy lạnh sống lưng. Quái lạ, Hà Tiểu Ly sau khi bị Nhược Anh Anh ‘dạy dỗ’ thì đã thay đổi 360 độ rồi. Mọi hành động, cử chỉ của cô, hắn cảm thấy như cô đang biến thành một người khác.
“Mèo con, có phải mày đang giận tao vì không đến giúp mày không? Xin lỗi, tao thật sự có việc, hôm đó tao không đến trường, nếu biết mày gặp chuyện thì tao đã đến rồi.”
Tiểu Thanh cười nhạt. Cô đá vào chân Triệu Dương một cái thật mạnh, sau đó khoanh tay, đều đều trả lời:
“Tao rất ghét những đứa làm trái lời tao.”
Tiểu Thanh hất mặt, nói tiếp:
“Đặc biệt là những đứa hay nói dối. Mày nói mày không biết? Nhưng tao mới nghe loáng thoáng qua hôm đó mày đang ngủ ở trường mà? Không lẽ, mày bị mất trí nhớ tạm thời?”
Triệu Dương nén đau ở chân, vội vàng thanh minh:
“Không, tao không có ngủ, rõ ràng tao đang chơi game.”
Chỉ thấy nét cười trên gương mặt Tiểu Thanh càng đậm.
Triệu Dương nhìn thấy nụ cười ấy, thầm mắng chết tiệt. Hắn, bị cô gài bẫy rồi.
Tiểu Thanh cúi người, nắm lấy cổ áo của Triệu Dương, nói vào tai hắn:
“Tao không cần biết mày tiếp cận tao có mục đích gì. Nhưng mày cứ thử động vào tao xem?”
Dứt lời, cô ném hắn xuống, phủi phủi tay như chạm phải một thứ gì đó dơ bẩn lắm. Tiểu Thanh đứng lên, trước khi đi còn như ‘vô tình’ giẫm phải tay của Triệu Dương. Hắn ta đau đến nhăn nhó, chỉ là không dám kêu lên vì sợ mất mặt.
“Mẹ kiếp! Con khốn nhà quê!” Triệu Dương chỉ dám chửi thầm trong lòng. Trước mặt mọi người hắn bị đánh cho gục xuống, đã thế còn không thể đánh lại. Hơn hết, Hà Tiểu Ly của ngày hôm nay khiến hắn cảm thấy có ấp lực vô hình nào đó khi đứng gần cô.
Mọi người xung quanh lại được một phen náo nhiệt. Thấy Tiểu Ly buổi sáng làm cho Nhược Anh Anh phải cầu xin cô, giờ đến lượt Triệu Dương nằm đo ván dưới đất. Đúng là thú vị nha~
Tiểu Thanh bước qua đám người đang nhìn mình với ánh mắt không thế sửng sốt hơn.Còn cô, chỉ nhẹ nhàng cười nhạt một cái. Họ thấy cô thì tự động tránh sang hai bên nhường lối, không dám có bất kì thái độ nào.
Tiểu Thanh định đến canteen trường để ăn. Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho Tiểu Ly, ai ngờ điện thoại đã hết pin.
Tiểu Thanh tặc lưỡi. Không biết, đứa em gái của cô sao rồi. Tự nhiên trong lòng Tiểu Thanh thấy không an tâm cho lắm.
(…)
“Quy tắc đầu tiên khi gia nhập băng đảng, phải kính đại ca một li rượu.”
Tiểu Ly bị Bạch gia đưa đến ở một quán rượu cách xa trường vài trăm mét. Hiện tại, cô đang ngồi giữa một đám con trai, đối diện là Bạch gia biến thái.
Ai nói cho cô biết cô phải làm gì không? Bị ép làm đàn em của Bạch gia, đã vậy còn là băng đảng nghe tên ai cũng muốn xa lánh này.
“Tôi...có thể không uống không?” Tiểu Ly rụt rè hỏi. Đây là lần đầu tiên cô đi chung với một đám con trai, đã thế còn đang cùng họ dùng rượu kết nghĩa huynh đệ. Không biết, nếu Tiểu Thanh biết được có dùng ánh mắt sắc như dao kia nhìn cô không nhỉ?
“Không.” Bạch gia cầm li rượu lên, nói.
“Nhưng chúng ta chưa đủ tuổi mà.”
“Mày có uống hay không?” Bạch gia đã mất kiên nhẫn, khó chịu nói. Đúng là lắm chuyện, uống có một ly rượu thôi mà cũng phân vân.
“Uống...tôi uống..”
Tiểu Ly dù không cam tâm, cũng phải cố nuốt chất cồn vừa đắng vừa cay kia vào miệng. Khó uống quá, cô thật sự muốn phun hết ra ngoài.
Kết quả. Một ly, hai ly, ba ly...
Tên đàn em kia cứ rót, Bạch gia cứ uống, mà mỗi lần Bạch gia uống là Tiểu Ly phải uống theo.
Kết luận sau cuối là...
“Đại ca, tôi nóng quá...huhu...”
Tiểu Ly đỏ mặt vì say, đang khó khăn muốn cởi nút áo trên người mình xuống. Đám đàn em há hốc mồm, ối trời ạ Hà Tiểu Thanh định làm gì đây?
Họ nín thở theo từng cử động của cô. Còn Bạch gia, hắn nhìn không nổi nữa, bèn quát lên:
“Đứa nào dám mở mắt, tao chọc mù mắt đứa đó.”