• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch phu nhân đang ngồi cạnh Lâm Ngọc thì có điện thoại gọi đến. Đó chính là số điện thoại của lão Bạch.



Bạch phu nhân ấn nút nghe, bên kia đầu dây, lão Bạch cất lời:



“Tố Tố, em khỏe không?”



“Em vẫn khỏe. Thế lão Bạch? Mọi việc ở Bắc Kinh vẫn ổn chứ?”



“Đều ổn. Chỉ là anh nhớ phu nhân thôi ~”



Bạch phu nhân nghiêm giọng:



“Em đang ở bên cạnh Lâm Ngọc. Lão Bạch, nghiêm túc lại.”



“...”



“Đúng rồi, anh gọi để báo cho em biết về việc em bảo anh điều tra. Chuyện xảy ra với con gái của Lâm Ngọc, đúng như em nghi ngờ! Thật ra, có người đứng ở phía sau sắp xếp. Anh sẽ từ từ nói với em. Nhưng, hãy giữ bình tĩnh đã. Tốt nhất, khoan nói cho Lâm Ngọc biết.”



Sắc mặt Bạch phu nhân nghiêm trọng. Bà đứng lên, toan rời khỏi chỗ ngồi. Trước đó, không quên nói với người đang nằm trên giường:



“Đợi tôi một lúc, lão Bạch gọi.”



Tiếp theo, bà bước ra bên ngoài, nói:



“Anh nói đi.”



“Hai kẻ suýt nữa thì xâm hại cô bé kia, hôm nay đã chết khi bị tạm giam rồi. Nguyên nhân cái chết được xác định là bị hạ độc trong thức ăn. Đến bây giờ, vẫn chưa tìm ra thủ phạm. Trước khi chết, bọn chúng đều khai là có người sai khiến mình làm như thế, sau đó chỉ cần quay clip lại quá trình thì sẽ được một khoản tiền lớn. Hai anh em vì cần tiền mua ma túy nên chấp nhận, và chúng đã theo dõi Tiểu Ly rất lâu rồi mới ra tay. Tiếc là, khi nói đến kẻ đứng sau kia thì...”



Bạch phu nhân nuốt ực một tiếng.



“Tiếp theo, về người đăng tin thất thiệt về cô bé ấy, họ đã nhận tội. Là do họ được người khác nhờ đăng bài, sau đó sẽ được trả tiền đầy đủ. Tất cả họ đều không biết danh tính của người kia.”



“...”



“Tiếp theo, em bình tĩnh nghe anh nói đây.”



“Ừ, anh nói đi.”



Cách một đường dây điện thoại, Bạch phu nhân vẫn hình dung ra được nét mặt nghiêm trọng của lão Bạch. Chắc chắn, đây không phải chuyện đơn giản.



“Theo như lời em nói, là khi em đưa cô bé đến bệnh viện, trên người cô bé vốn không có chiếc điện thoại nào cả. Qua camera giám sát, thì có vẻ có người đưa cho cô bé chiếc điện thoại đó. Và người đó, chính là một y tá. Nhưng hôm ấy, theo lời khai của bác sĩ Lý thì y tá kia không phải là người của bệnh viện mà có người khác trà trộn vào. Mục đích của cô ta, có lẽ chính là đưa điện thoại cho Tiểu Ly.”



“Và, con bé đã nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ, chính là cái đêm trước khi con bé tự sát. Có lẽ, cuộc gọi đó chính là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của con bé. Bọn anh đã tra ra nơi được gọi đến, hoàn toàn trùng khớp với địa chỉ ID Weibo của người đã thuê người khác tung tin thất thiệt về cô bé lên Weibo. Nơi đó chính là...”



Bạch phu nhân gần như nghẹt thở.



“Bệnh viện tâm thần Lê Ái. Nơi ở hiện tại của cựu chuyên gia tâm lý học tội phạm Hoàng Khứ Bình.”



Mắt Bạch phu nhân mở to. Không lẽ, Hoàng Khứ Bình quay lại để báo thù họ sao? Nhưng...bà ta không phải đã bị tâm thần rồi à? Sao có thể...



“Em yên tâm. Hoàng Khứ Bình không phải là người đứng sau đâu. Phía bệnh viện đã xác nhận bệnh án của bà ta, nhất định không thể giả được. Và, theo lời khai của các bác sĩ ở đó là hay có một cậu thiếu niên đến thăm bà ta. Mỗi lần đến, đều ở cùng bà ta rất tầm vài giờ. Có hôm, đến tận khuya. Nhưng, gần đây cậu ta có hành vi rất kỳ lạ như là thường lén lút gọi điện thoại ở trong nhà vệ sinh khá lâu. Theo lời khai của các nhân chứng thì có lẽ quan hệ của họ là mẹ con.”



Đúng rồi, từng nghe nói Hoàng Khứ Bình có hai người con song sinh, một trai một gái. Nhưng không phải hai đứa con của bà ta đã chết vào 6 năm trước rồi sao? Do chính tay bà ta thiêu chết hai đứa trẻ. Không lẽ, một trong hai đứa bé còn sống?



Tay Bạch phu nhân run lên. Bà vẫn nhớ như in cái ngày đó, đứa bé trai kia đã chỉ vào Lâm Ngọc và hai vợ chồng bà mà gào lên:



“Tôi sẽ trả thù các người. Từng kẻ một, tất cả. Nhớ rõ, tên tôi là...”



Ánh mắt của cậu bé chứa đầy sự hận thù. Sau đó, nó nói tên mình:



“Tôi là Triệu Dương. Có chết, tôi cũng bò lên từ địa ngục để các người phải trả giá.”



Sau đó, tâm lý Hoàng Khứ Bình bất ổn. Cứ liên tục đánh đập con của mình. Cuối cùng, bà ta phóng hỏa nhà mình, đi lang thang cho đến khi bị cảnh sát bắt lại. Khi bị bắt lại, bà ta nói rằng không nhớ gì, cứ ngây ngốc hết cười rồi khóc. Sau đó, bà ta được phía cảnh sát kết luận là đã bị Rối Loạn Nhân Cách. Tội danh giết con không thành lập, từ đó bà ta sống trong bệnh viện tâm thần.



Cảnh sát đã điều tra qua, trong nhà Hoàng Khứ Bình đúng là có hai xác chết trẻ con. Không lý nào, con của bà ta còn sống được...



Môi Bạch phu nhân run lên. Bà lặp lại cái tên ấy trong đầu...Hoàng Khứ Bình...



“Liên hệ tất cả những việc này lại, anh nghi ngờ kẻ đứng sau đó có liên quan đến Hoàng Khứ Bình. Ban đầu là hai kẻ xâm hại Tiểu Ly chắc chắn là bị giết để bịt đầu mối về người đứng sau sai khiến, bây giờ manh mối duy nhất của cảnh sát chính là ả đồng bọn với hai kẻ kia. Tiếp theo là dùng mạng xã hội để trở thành nhát dao chí mạng đánh vào tâm lý của cô bé. Sau đó, là gọi điện thoại để thúc đẩy cái chết của chết của cô bé. Từng bước, dồn cô bé vào đường cùng.”



Lâm Ngọc ở phía sau nghe được tất cả. Cốc nước trên tay bà vỡ tan.



Không...không thể nào...



(...)



Triệu Dương mỉm cười, hắn lướt Weibo như mọi hôm. Hôm nay, tin tức Hà Tiểu Ly tự sát đã được báo chí đưa lên. Thậm chí, cả người tung tin mà hắn thuê cũng đã khai ra tin tức là giả và đã đính chính lại tin đồn. Hôm nay, dư luận xã hội kì lạ lắm, họ bắt đầu thương tiếc Tiểu Ly, rồi bày tỏ sự phẫn nộ với kẻ tung tin đồn thất thiệt kia. Ha ha, nhưng muộn rồi...người chết đi rồi, liệu có sống lại được không?



Lâm Ngọc, tôi sẽ hủy hoại tất cả của bà. Hà Tiểu Ly chỉ là bắt đầu thôi! Cứ từ từ mà tận hưởng. Tiếp theo, chính là Lý Tố Tố và Bạch Thế Huân..tất cả các người...nhất định không yên đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK