• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng mày ai phụ trách đưa cô ta về trường?”



“Đại ca, chúng em bận nhắm mắt, hiện đang bị mù tạm thời ạ.” Đám đàn em nhao nhao.



“Nếu đứa nào đồng ý ‘giải quyết’ cô ta, thì chúng mày sẽ được mở mắt.” Bạch gia bối rối, loay hoay không biết phải làm thế nào.



“Đại ca, chúng em sợ mở mắt rồi thì mù giả sẽ thành mù thật ạ.”



Nhắm thấy nút áo đầu tiên đã được Tiểu Ly tháo ra, cả gương mặt Bạch gia đỏ như say rượu, trông khi thật ra hắn đã say đâu?



“Này, chúng mày đưa ra ý kiến nhanh lên.” Nóng mắt quá, quả thật là hại mắt...



May mắn hôm nay quán rượu chỉ có mấy người bọn họ, mà đám đàn em của hắn đã nghe lời hắn không dám mở mắt. Cho nên, toàn bộ cảnh tượng trước mắt, chỉ có mỗi Bạch gia chiêm ngưỡng.



Đám đàn em ngay cả hé mắt cũng không dám, chỉ có thể nhao nhao:



“Đại ca, hôm nay là sinh nhật của bạn gái em, em phải về.”



“Đại ca, không phải em không muốn giúp anh, nhưng em bị dị ứng với con gái…”



“Đại ca, mẹ em gọi, em phải về đây.”



“….”



Sau một hồi, quán rượu chỉ còn mỗi Bạch gia và Tiểu Ly. Bạch gia ngồi đó, ngơ ngác. Cái đám vô tích sự này! Không lẽ hắn cũng bỏ đi?



Một trong số đàn em vừa ra khỏi cửa, hô to:



“Đại ca, chúng em trông chờ vào anh.”



Thật ra họ không phải không muốn giúp Tiểu Thanh, nhưng do lần trước họ bị cô đánh cho tơi bời khói lửa nên không dám động vào người cô ta. Nếu là một cô gái khác, họ sẵn sàng giúp đỡ. Tuy nhiên, đây là Hà Tiểu Thanh, bảo họ động vào cô ta khác nào đang động vào cọp cái?



“Này, tao bắt đầu lo cho Hà Tiểu Thanh đấy, chúng ta có nên quay lại không?” Một trong số những tên kia lên tiếng.



“Mày lo gì? Lúc trước cô ta đấm chúng ta ra nông nỗi như thế nào mày quên rồi sao?”



“Không, ý tao là đại ca cơ...”



“Bạch gia sẽ không bỏ rơi cô ta đâu, anh ấy là vậy, tuy mồm miệng cục súc nhưng tốt lắm.” Tên kia trả lời.



“Không, ý tao không phải vậy, tao sợ đại ca làm gì Hà Tiểu Thanh thôi…cô ta dù gì cũng là con gái mà...”



Cả đám bọn họ, không hẹn mà nuốt ực một tiếng.



“Tao tin tưởng đại ca. Mày thấy chúng ta đi theo Bạch gia bao lâu rồi mà có thấy anh ấy yêu đương với ai không? Chắc chắn về phương diện này…đại ca cũng không có…”



“Chúng mày tin tưởng thật à?”



“Ừ.”



“Mày quản nhiều thế làm gì? Chẳng phải bác gái gọi mày về à? Mau về đi, trời sắp mưa rồi.”



Ở quán rượu



“Tài xế Lâm, mau cho xe đến quán rượu cách trường 500m để đón tôi.”



“Cái gì? Chú bận đón mẹ tôi à? Thế trong nhà còn ai rảnh không?”



“Hả? Không phải chứ? Không còn ai à?”



Bạch gia vừa gọi điện thoại vừa lầm bầm. Mẹ kiếp, tất cả là tại cái đám kia, họ mách với hắn là họ bị một đứa con gái ăn hiếp làm hắn phải ra mặt. Bây giờ, khi không chuyện ở trên trời rơi xuống trúng ngay đầu hắn, Bạch gia hắn đúng là ăn no rửng mỡ mà.



Hắn định đem Hà Tiểu Thanh về trường, nhưng với bộ dạng này thì không thể rồi. Mà điện thoại của cô lại đặt mật khẩu và cũng không có số điện thoại liên lạc khẩn cấp, hại hắn không biết nên làm sao.



Hay là bỏ cô ta lại ‘tự sinh tự diệt’?



Cuối cùng, lương tâm Bạch gia không cho phép. Hắn nghĩ chuyện này cũng do hắn gián tiếp gây ra, bỏ cô lại thì không đáng mặt đàn ông. Cho nên, hắn quyết định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.



Thế là, Bạch gia cõng Tiểu Ly đi lang thang trong vô vọng. Hắn định đem cô về căn hộ gần đây của mình để nhờ người giúp việc chăm sóc. Bất chợt, trời đổ mưa. Bạch gia đành đem theo Tiểu Ly đang khóc huhu vì nóng đến nhà nghỉ gần đó.



“Này, mật khẩu điện thoại cô là gì?”



“Huhu…sao lại bắt nạt tôi…”



‘Huhhu...nóng quá...cứu tôi với!”



Khóe môi Bạch gia giật giật lần thứ nhất. Hắn đã làm gì cô à?



Khóe môi Bạch gia lại giật lần thứ hai khi thấy tên của nhà nghỉ: Thăng Hoa Những Cảm Xúc.



Nhưng bây giờ đâu còn lựa chọn nào khác. Mà cũng quái lạ, sao cả con đường này hôm nay không có nổi một chiếc taxi nhỉ? Đúng là đen đến tận cùng Trái Đất, Bạch gia thầm nghĩ không lẽ bát tự của mình và Hà Tiểu Thanh khắc nhau cho nên liên tục gặp phải chuyện kì lạ?



Trong ánh đèn lờ mờ của nhà nghỉ, Bạch gia cõng Tiểu Ly đang ướt đẫm di vào. Người đang ngồi ở quầy lễ tân thấy họ đến, bèn nhanh miệng hỏi:



“Chào quý khách, chỗ chúng tôi là nơi rất nổi tiếng với các cặp tình nhân muốn tìm cảm giác mới, đặc biệt là nơi gắn kết các đôi vợ chồng dù cảm xúc của họ đã phai nhạt. Chúng tôi có cung cấp ghế tình yêu, roi da,vv… cho hỏi quý khách cần cung cấp thêm gì không ạ?”



Miệng Bạch gia méo đi trông thấy. Hắn đang rơi vào cái tình huống kì lạ gì thế này?



“Chúng tôi không cần thêm gì cả.”



Cô nhân viên cười mỉm, nói:



“Quý khách yên tâm, chúng tôi có hướng dẫn sử dụng để trong mỗi phòng cả. Nếu quý khách cần sự hỗ trợ, chúng tôi rất sẵn sàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK