“Nói đi, chuyện gì xảy ra??? Tại sao cháu lại…”
Ả khóc nức nở, giọng nói của ả cũng trở nên khó nghe hơn bao giờ hết. Ả bắt đầu kể lại quá trình gây án.
…
5 ngày trước
Ả biết tin mình có thai nên quyết định tìm hắn để nói tin tức này. Ả gọi mãi cho hắn mà không được, cho nên quyết định chạy đi tìm hắn. Ả đến những nơi hắn hay đến. Đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng gặp được hắn.
Triệu Dương bước ra từ một quán ăn, bên cạnh hắn còn có một cô gái. Và, cô gái đó không ai khác chính là Lưu Mỹ Đồng – bạn thân của ả. Cô ta…cô ta đang khoác tay Triệu Dương. Thậm chí, ả còn nhìn thấy Triệu Dương hôn lên môi của cô ta đầy thâm tình.
Chân ả cứng đơ tại chỗ.
Bạn thân của ả và hắn…có quan hệ gì?
Ả mất một lúc để bình tĩnh, sau đó bước đến nơi họ đang đứng. Ả kéo tay áo Triệu Dương, sau đó hắn quay lại nhìn ả, vẻ mặt xa cách:
“Tìm tôi làm gì?”
“Tôi…cậu…cậu Mỹ Đồng…là như thế nào?”
Lưu Mỹ Đồng nhìn ả, bày ra vẻ mặt khó xử.
“Xin lỗi Anh Anh…mình yêu Triệu Dương mất rồi!”
Ả buông tay áo Triệu Dương ra, tiến đến trước mặt Lưu Mỹ Đồng. Tiếp theo, giáng vào mặt cô ta một cái tát. Ả điên tiết gào lên:
“Con khốn! Sao mày dám…sao mày dám…”
Lưu Mỹ Đồng choáng váng, suýt nữa thì ngã lăn ra đất. May mắn là Triệu Dương đã kéo cô ta lại, hắn ôm lấy cô ta, quát vào mặt Nhược Anh Anh:
“Cậu bị điên à?”
“Con khốn đó…nó cướp người tôi yêu…cậu…”
‘Chát’
Hắn tát ả một cái, hừ khinh bỉ:
“Cậu có tư cách gì để tát cô ấy? Cậu không là cái gì của tôi cả! Nhớ cho rõ!”
Đôi mắt ả đã rơm rớm nước mắt. Ả ôm lấy một bên mặt của mình, cuối cùng gào lên:
“TÔI CÓ CON VỚI CẬU RỒI!”
Tưởng là, hắn sẽ nhìn ả với ánh mắt khác. Tưởng là, hắn sẽ buông bàn tay đang ôm lấy cô ta ra. Nhưng không, hắn chỉ lạnh lùng nói:
“Thì sao?”
“Đêm đó là cậu tự nguyện cả mà?”
Ả nắm chặt bàn tay hắn. Nghẹn ngào nói:
“Triệu Dương…tôi…đứa bé không thể không có cậu…”
Hắn lại hất tay ả ra, sau đó đẩy ả xuống. Cả quá trình, không có chút nương tay nào. Tiếp theo, hắn lại tàn nhẫn giáng xuống cho ả một gáo nước lạnh:
“Phá đi. Tôi không muốn nhận nó.”
Ả không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu ả khóc trước mặt người ả yêu. Nhưng lần này nó đau lắm, đau đến thấu tim gan. Thì ra, do ả tự ảo tưởng. Cứ nghĩ, dùng đứa bé này là có thể trói buộc được người ấy. Nhưng không, tất cả đều là bước đi sai lầm của ả. Hắn vẫn như thế, cay độc buông lời với ả. Thế mà sao ả dại lắm, vẫn cố chấp hướng về phía người ấy.
Ả yêu một người mà ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, yêu một người mà ngay cả tự trọng cũng ném đi. Đổi lại, ả chỉ nhận được những vết thương ngày một sâu hơn.
Hắn ôm Lưu Mỹ Đồng đi trước mắt ả, chỉ để mặc ả ngồi đó, nhìn chằm chằm vào bóng hình ấy. Nước mắt làm hình bóng người kia trở nên nhòe đi, thứ ả còn nhớ được chỉ là những kí ức đau khổ.
Đau quá, đau quá…
Đôi chân ả lê bước khắp nơi. Cuối cùng, dừng trước một khách sạn. Ả đứng phía dưới nhìn lên, ở trong căn phòng kia có hai chiếc bóng vừa giao vào nhau. Ả cứ ngây ngốc nhìn mãi, đôi mắt cứ mở to ra.
Đến khi nhìn thấy Lưu Mỹ Đồng và Triệu Dương bước ra khỏi khách sạn. Ở trên cổ cô ta còn có một vết hôn mờ ám. Và, sau đó…ả bèn bám theo Lưu Mỹ Đồng.
Đến khi ả nhận ra, thì trên tay ả đã là một sợi dây thừng. Do nhà của Lưu Mỹ Đồng ở một nơi khá vắng vẻ, ả bèn nhân cơ hội không có ai, ra tay sát hại cô ta.
Bàn tay ả đã chằng chịt những vết cào của Lưu Mỹ Đồng. Cô ta bây giờ cũng không còn giãy giụa nữa. Cô ta nằm đó, vẻ mặt vẫn còn nguyên nét kinh hoàng.
Đến khi ả bừng tỉnh rằng bàn thân đã ra tay giết người thì đã vội vàng chạy đi…đến khi ả quay lại, thì đã không thấy Lưu Mỹ Đồng đâu! Và mấy ngày sau, ả cũng không dám đi học nên không biết gì. Cho đến hôm qua, ả mới dám ra ngoài quyết định bỏ cái thai này đi thì chuyện xảy ra như thế. Tận đến lúc bị cảnh sát đưa đi, ả mới nhận ra Lưu Mỹ Đồng đã chết.
…
“Mọi chuyện là như thế…lúc cháu quay lại đã không thấy cậu ta…cậu ơi…cháu không cố ý…”
Chiếc còng tay va lạch cạch xuống bàn, ả nắm lấy bàn tay Đường Vân. Nhưng cậu của ả nãy đến giờ không nói năng gì, cậu im lặng, sau đó đứng dậy rời đi. Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại mỗi ả.
Không ai biết tương lai sẽ ra sao, cũng không ai có thể cảm thông cho hành vi giết người này. Dù cho chúng ta có thông cảm đi chăng nữa, thì sự thật là ả ta vẫn phải bị pháp luật trừng trị. Đáng lẽ, ở tuổi này chúng ta còn đang vô tư đến trường. Còn ả, tương lai tươi đẹp đã dần khép lại ở đây.
Vì tình yêu, đáng không?
Sau cùng, thứ còn sót lại cũng chỉ là những giọt nước mắt và sự hối hận.
Tiếc là, thời gian đã không thể quay về, mọi thứ đã không thể vãn hồi. Cái còn ở lại, cũng chỉ là kỉ niệm đã qua, vĩnh viễn không thể khứ hồi.