“Ừ, hơn một nghìn. Nếu là ở gia đình bình thường thì bằng ba tháng tiền lương của một người.” Cố Dương nói xong nhất thời hưng phấn, lên xe nói với Giang Phi: “Cửa hàng hôm nay không mở nữa, khoá cửa vào. Chúng ta ra ngoài, anh chở em đi mấy vòng.”
Giang Phi đáp lại một tiếng. Tên mập vừa nãy tới không có ý tốt, trong cửa hàng sớm đã không còn người, khóa kĩ cửa, Cố Dương đợi bên ngoài có phần không nhẫn nại được nữa.
“Lên đây đi.” Cố Dương nói, trèo lên xe.
Giang Phi vừa nhảy lên, yên sau nặng thêm.
“Em bám chắc vào.” Cố Dương vừa nói dứt câu, chân tăng thêm tốc độ.
“Hả?” Giang Phi chưa phản ứng kịp bị bất ngờ một phen, tay vội bám chặt yên xe. Gió thổi vù vù bên tai, vượt qua một người rồi một người, người cha chở đứa con, học sinh tan học, công nhân đẩy xe… Ở những thành phố nhỏ như thế này không ai quan tâm ai sống ai chết, hoặc là sinh sống ra sao. Gió thổi tóc bay loạn, nhưng lại có cảm giác tự do thoải mái.
Giang Phi đột nhiên hỏi: “Cố Dương, năm nay anh bao nhiêu rồi?”
“Hai mươi, còn em?” Cố Dương thuận miệng đáp.
“Em mười tám rồi.” Giang Phi nói. Ngày hôm nay vừa tròn mười tám, thoát khỏi cái đuôi tuổi vị thành niên. Chiếc xe này, thật giống như quà mừng tuổi mười tám trưởng thành, chỉ là không có ai biết.
Chầm chậm, ngực Giang Phi dâng lên một điểm khác thường, tay vòng lên hông Cố Dương, nhắm mắt dựa vào lưng Cố Dương.
Một cái bóp phanh, xe của Cố Dương dừng lại, dừng ở dưới toà nhà cao nhất trong thành phố này. Giang Phi xuống xe, nhìn thấy toà nhà mười tám tầng. Có lẽ ở thành phố lớn toà nhà như vậy chưa tính là cao, nhưng ở nơi này vẫn khiến tất cả mọi người trong thành phố ngước nhìn.
Toà nhà có mấy bảo vệ xung quanh, hai người sợ gặp phải bảo vệ đi trực, không dám dùng thang máy. “Đi từ nơi này có thể lên phía trên xem.” Cố Dương kéo tay Giang Phi, một mạch trèo lên trên. Lên tới tầng thượng. Trên này gió rất lớn, trên mặt đất là đá vụn, thủy tinh vỡ, còn có cả nhựa đường đã khô.
Giang Phi bám vào hàng rào, ngẩng đầu, nhìn ngắm bầu trời. Đây chính là nơi gần với bầu trời nhất trong thành phố.
Cố Dương cúi đầu ngắm người, ô tô trên mặt đất, tới lui như thoi đưa.
Đôi lúc, Cố Dương cảm thấy cuộc sống của người dân trong thành phố giống như loài chuột chũi.
“Ha, nhìn từ chỗ này thành phố nhỏ bé thật đấy.” Cố Dương cảm thán một câu.
“Thành phố này rốt cuộc rộng bao nhiêu.” Giang Phi hỏi.
Cố Dương duỗi thẳng tay, đưa tay ướm một hồi, gió thổi qua tóc anh, đáp: “Thật ra thành phố này cũng chỉ lớn bằng hai gang tay. Nửa thành phố bằng một gang tay, nửa còn lại cũng bằng một gang tay.”
Giang Phi cẩn thận áng chừng rồi nhỏ giọng nói: “Ừm, hợp lại là một đôi tay, bỏ ra là một bàn tay.”
Sau khi Cố Dương nghe thấy có phần khó chịu. Dường như định nghĩa về hai bàn tay và một đôi tay không được giống nhau, thế nhưng không giống ở chỗ nào, anh lại khó nói thành lời.
Thời điểm xuống dưới, Cố Dương chợt nhiên hiểu được, giữa lòng thành phố còn có một dòng sông, dòng sông ấy chia thành phố thành hai nửa, cũng ngăn cách hai bàn tay. Cho nên tay là hai bàn, mà không phải một đôi.