Lúc Giang Phi vào nhà, thả một vật đen đen xuống đất, là một con mèo con chưa đầy một tháng tuổi. Con mèo này hình như có chút sợ hãi, mở to đôi mắt màu xanh sợ sệt quan sát khung cảnh xa lạ.
“Cố Dương, em có chuyện muốn nói với anh. Có thể nuôi nó không?” Giang Phi vuốt lông mèo con.
“Lúc em đi mua thức ăn ngang qua khu đất trống nhặt được.” Giang Phi lại giải thích thêm.
Câu trả lời của Cố Dương viết ngay trên mặt. Căn nhà không lớn, hai người vốn đã chiếm không ít không gian, bây giờ lại thêm một con mèo. “Em nhặt được thứ này ở đâu? Đừng nuôi, thả ra ngoài tự sinh tự diệt đi.” Nói xong nhấc con mèo trong tay Giang Phi bỏ ra ngoài cửa. Con mèo kêu một tiếng, bị nhốt ở bên ngoài.
“Con mèo nhỏ như vậy, nếu không nuôi không chừng sẽ chết mất.” Giang Phi nói.
Cố Dương ném cho cậu một câu “Rõ là thừa lòng thương cảm, người còn lo chưa xong còn có lòng dạ nuôi mèo?”
Giang Phi không đáp lời.
Cố Dương xoay người đi, cũng không nói tiếp.
Nếu đời người đã không như ý, vậy có lý nào con mèo sống còn hạnh phúc hơn con người.