• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt, Giang Phi đến cửa hàng đã hơn nửa tháng. Có Giang Phi rồi, Cố Dương không còn phải lo nghĩ nhiều, trong ngoài cửa hàng đều là Giang Phi bận rộn. Ở nơi này, nơi rìa phía đông thành phố, một căn nhà nhỏ hai tầng, buôn bán cái gì cũng đều có, không xa có cửa hàng tạp hoá và quán ăn, còn có một cái chợ khá lớn.

Quần áo được giặt sạch sẽ, phơi ở bên ngoài, bay bay theo gió, ngay cả đồng hồ báo thức trước đây dính đầy bụi bẩn cũng được đem ra đặt ở đầu giường lần nữa.

Cố Dương thấy mình rất hời, cảm giác ấy giống như thuê được một bảo mẫu mà không phải người làm công.

Mở tủ lạnh, hơi lạnh phả vào mặt, Cố Dương nhìn đồ ăn còn sót lại trong tủ lạnh, nhíu mày nói với Giang Phi: “Bia uống hết rồi, em đi mua một ít về đây đi.”

“Đi như thế nào?”

“Đi về hướng đông năm mươi mét rẽ vào ngõ, đến cột điện thứ ba quẹo trái, đi qua mấy hàng bán thức ăn, ra đường cái lại đi…”

Giang Phi luống cuống tay chân mặc áo khoác “Anh nói chậm một chút, em không nhớ được.”

Cố Dương nhìn đồng hồ “Thôi vậy, dù sao bây giờ cũng chưa đến giờ mở cửa, anh đưa em đi một lần, sau đó em tự đi.”

Thực ra lộ trình tổng cộng hết có năm phút đồng hồ. Đến giao lộ, nơi đặt đèn đỏ bị trẻ con làm hỏng, chỉ còn một cái lỗ hổng. Không xe nào tuân thủ quy tắc, vèo vèo lướt qua người, một chiếc nối một chiếc, không có khoảng trống.

Cố Dương đợi đến sốt ruột, ngồi xổm xuống ven đường bắt đầu hút thuốc. Khói thải ô tô dường như hun anh thành màu đen. Anh ngẩng đầu nhìn theo Giang Phi ở cách đó không xa. Giang Phi vẫn là không nhiễm một hạt bụi như vậy, loại cảm giác này giống như từ địa ngục vọng lên thiên đường.

Mua bia về, Cố Dương vừa xem ti vi vừa uống bia, vị đắng của bia không lái đi được, màn hình ti vi chuyển kênh rất nhiều lần nhưng không tìm được kênh muốn xem.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Giang Phi đang ngồi ở một bên “Thì ra em không phải người ở thành phố này?”

Giang Phi vẫn cúi đầu: “Không phải”

“Tại sao em lại tới thành phố nhỏ này?”

“Bởi vì thành phố lớn không tạo cho em cảm giác lệ thuộc(2).”

Cố Dương không hỏi lại, quay đầu tiếp tục xem ti vi.

Cảm giác lệ thuộc là một thứ cảm xúc rất kỳ lạ. Nếu thành phố này nhỏ vừa đủ, bạn có thể cảm thấy nó chính là của bạn, thuộc về bạn, có gia đình càng thêm ấm áp.

——————————–

(2) Cảm giác lệ thuộc (trung thành): Là chỉ cảm giác lệ thuộc của mỗi người đối với một sự vật, sự việc, là một cảm xúc mang tính chủ quan. Ví dụ như: Một người có sự lệ thuộc với một ngôi trường, một công ty thì có khả năng sẽ nảy sinh cảm giác “gia đình” đối với ngôi trường, công ty đó, có cảm giác như mình là một thành viên của gia đình mang tên trường học, công ty. Ngược lại, người không có cảm giác lệ thuộc với nước nhà, có thể sẽ cảm thấy bản thân mình chỉ như là một người khách nơi đất nước đó, rồi sẽ có một ngày cảm thấy muốn rời đi. Một người có cảm giác lệ thuộc vào sự vật, sự việc có thể gây ảnh hưởng tới “độ trung thành” của người đó với sự vật, sự việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK