“Anh tỉnh rồi?” Giang Phi hỏi anh, thuận tay đưa một chén trà đặc giải rượu.
Cố Dương uống một ngụm, miệng tràn vị đắng, nói “Ngày hôm qua anh có nói gì không?”
Giang Phi nghĩ một chút đáp: “Ừm… Sau khi anh uống say thì gọi mẹ.”
Mẹ ư… Mẹ là người phụ nữ như thế nào?
Trong trí nhớ, người phụ nữ ấy rất đẹp, có phần hơi gầy, tóc xoăn quấn lấy nhau giống như những con rắn. Bà luôn đi tới đi lui trong nhà, khắp trên nền xi măng đều là đầu lọc thuốc lá, hun nóc nhà thành ảm đạm, khiến chủ nhà cứ không ngừng yêu cầu bà quét vôi lại tường. Hồi ấy, nếu anh khóc trước mặt bà ta, người phụ nữ đó sẽ bực mình đi tới, dùng đầu thuốc làm phỏng cổ tay anh. “Sao tao lại sinh ra cái loại con hoang như mày?” Cố Dương lớn hơn một chút hiểu được phần nào, mẹ hận mình bởi vì sự xuất hiện của anh đã khiến gái bán hoa hàng đầu trong thành phố bị mất giá. Cho nên rốt cuộc mẹ cũng quăng anh cho bố, đầu cũng không ngoái lại.
Cố Dương cười nhạt “Mẹ anh là gái, sinh ra anh rồi bỏ đi mất. Bình thường anh hay nghĩ không chừng má mì nào hơn ba mươi, nhan sắc phai tàn chính là bà ta.”
Trong miệng nói là nói như vậy, nhưng ngực lại có phần chua chát.
Khi còn bé, tay của mẹ anh cầm có phần lành lạnh. Mà lúc này anh cầm trong tay tựa hồ là tay của Giang Phi. Đột nhiên buông ra.
Giang Phi hiểu ra ý của anh, mở miệng nói “Anh yên tâm, anh ngủ say như chết, em cái gì cũng chưa làm.”
Cố Dương đột nhiên nhớ lại tối hôm qua lúc Giang Phi cúi đầu nói xin lỗi, biểu tình như có chút tổn thương. Không biết tại sao, rất nhiều chuyện tối hôm qua không nhớ được, biểu tình ấy lại vô cùng rõ nét. Anh có phần kích động, lại kéo tay Giang Phi: “Giang Phi, hôm qua ý anh không phải như vậy.”
Giang Phi buông tay anh, nhẹ nhàng như không mở miệng nói: “Ấy, không sao cả. Hôm qua em cũng uống hơi nhiều. Bây giờ em cũng không nhớ rõ từng nói gì nữa.”
Cố Dương vốn đang định nói thêm câu, anh nói như vậy chỉ vì em nói quá đột ngột thôi, em còn chưa để anh cẩn thận suy nghĩ vấn đề này. Thế nhưng thấy Giang Phi quay đầu đi, lời đó rốt cục không nói ra miệng.
Hình như chưa hoàn toàn tỉnh rượu, Cố Dương cảm thấy đau đầu, anh lại nhắm mắt. Trước mắt lại là dòng sông trong thành phố kia. Anh không thích dòng sông ấy. Chảy qua nơi này, rất giống một vết sẹo trên ngực của thành phố. Chỉ là nó vẫn luôn ở đây, luôn ở đây, luôn tồn tại, không ai tìm kiếm, cũng căn bản không có ai muốn đi tìm nơi đầu nguồn của dòng sông ở đâu.