Qua một hồi lâu, Cố Dương mới ngồi dậy, châm một điếu thuốc theo thói quen, ngậm trên môi. Hơi thuốc chưa qua phổi khói trắng đã vờn quanh, lượn lờ rất đẹp. Giang Phi mở cửa sổ cho thoáng khí, từ nơi rất xa truyền đến tiếng bồ câu hót, véo von véo von, như thể đang cám dỗ linh hồn người ta.
Khi còn bé, Cố Dương vẫn luôn nghĩ rằng đó là âm thanh chỉ xuất hiện khi có người chết.
Bần thần đến tận buổi trưa, Cố Dương vẩy vẩy tàn thuốc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, mặc quần jeans có mấy cái lỗ trên đầu gối, vừa quay người đã thấy Giang Phi đang nhìn mình, nhưng ánh mắt vừa giao nhau thì Giang Phi đã lảng đi.
“Này, em biết hút thuốc không?” Cố Dương đột nhiên hỏi Giang Phi, giọng nói có phần trêu đùa.
“À… Em chưa từng hút. Hút thuốc không tốt mà?”
“Sao lại không tốt, cũng không chết người được.” Cố Dương vì để chứng minh điều này, rít một hơi thật sâu, nhàn nhã nhả ra một vòng khói tròn tròn.
Giang Phi quay đầu, không để ý đến anh: “Em đang bận lắm.”
Cố Dương giống như trêu đùa, ôm Giang Phi từ phía sau, muốn đưa thuốc đến miệng Giang Phi. Giang Phi cũng không giãy dụa, thuốc chạm môi thì thuận thế nghiêng đầu, rít một hơi, sặc sụa ho khan, nước mắt cũng chảy ra.
“Ngốc.” Cố Dương đoạt lại thuốc từ miệng cậu, ngậm trong miệng, loạng choạng rời đi.
Trên đầu lọc thuốc có hương vị của Giang Phi, Cố Dương theo thói quen gẩy thuốc, đầu thuốc mang theo tàn thuốc chầm chậm rơi xuống đất, tàn lửa vừa ánh lên đã biến mất. Một ngày, một tuần, một tháng, một năm, cuộc sống thật giống như thứ vừa chớp lên trong nháy mắt.