Tiêu Đông bị một loạt hành động của Đan Tâm làm cho từ tự tin cho đến mất cảm giác an toàn.
Lão nghiến răng, ôm chặt cơ thể ỏng ẹo yêu kiều của nàng sát vào thân hình vạm vỡ có hơi mập mạp của mình, ánh mắt lúc này không kiêng nể liếc nhìn cần cổ của Đan Tâm rồi nhìn đôi gò bồng đảo đang phập phồng lên xuống:
“Cô dám chơi đùa ta? Hạ Vũ… lão già này cứ như bị cô trêu chọc vậy, ta có nên cho cô nếm thử mùi vị, khi dám trêu đùa một con sói đói hay không?”
Đan Tâm nghe vậy thì cười phá lên, nàng chống hai tay lên ngực Tiêu Đông đẩy lão ra xa chu mỏ yêu kiều nói:
“Ông còn tự tin nhận mình là sói đói? Hay để tôi sửa lại thành sói già bị bỏ đói đi!”
Bị Đan Tâm sỉ nhục, lão già Tiêu Đông không tức giận mà còn cười phá lên vui mừng, ông vuốt ve bờ mông mềm mại của Đan Tâm, sau đó dùng lực nắm thật chặt, cất giọng xấu xa:
“Đừng chê sói già không có sức, đến lúc đó lại nằm rên rỉ dưới thân ta! Cô vẫn như xưa… quyến rũ mê người như vậy, chúng ta có nên ôn lại tí kỷ niệm xưa không hả?”
…
Đan Tâm giật mình vì lão già này dám nói ra những lời như vậy, tới đây nàng cũng chắc chắn một điều, Hạ Vũ khi xưa cũng có quan hệ bất chính với lão già này.
nàng vội vàng né người sang một bên, tránh đi nụ hôn kinh tởm của lão. Đan Tâm lấy tay mình che đi bờ môi đang tiến tới dùng vẻ mặt ngây thơ nói:
“Ông Tiêu Đông, từ nãy đến giờ tôi chỉ là đang đùa… vậy theo như ông nói, tôi của ngày xưa là người như thế nào hả!?”
“Nếu em thích nghe kể về ngày xưa, sao không tìm tôi mà hỏi? Hai người cũng biết cách ôn lại chuyện xưa đó chứ!”
Lâm Phong nhìn cảnh tượng đỏ mặt trước mắt, hắn như ăn phải dấm chua. Tiến đến giật Đan Tâm về bên mình, tuyên bố chủ quyền với lão già Tiêu Đông:
“Cậu à, lần này cậu lại muốn cướp cô ấy khỏi tay con sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy thôi, nhưng lại khiến cho lão già Tiêu Đông chột dạ.
“Ta và cô Hạ Vũ đây đang ôn lại chuyện cũ, lâu ngày không gặp có chút phấn khích. Con cũng đừng có quá ích kỷ, hãy học cách sẻ chia món đồ của mình đi.”
Lâm Phong ôm chặt Đan Tâm vào lòng, ánh mắt kiên định, cơ thể toát ra một luồng khí nguy hiểm, khiến cho đối phương cảm giác như hắn đang phồng mang bảo vệ con mồi của mình.
“Cậu thật biết cách nói đùa, đã là đồ của Lâm Phong con thì không có chuyện nhường cho kẻ khác.”
Nói xong Lâm Phong dứt khoát kéo Đan Tâm rời khỏi sân thượng, hắn nắm chặt tay Đan Tâm khiến cho nàng đau cũng không dám rên lên một tiếng.
Đan Tâm chỉ biết cắn răng chịu đựng, đỉnh điểm là bị Lâm Phong kéo mạnh vào phòng đẩy nàng ngã xuống ghế sofa cỡ lớn.
“Đau… anh phát điên cái gì vậy hả!?” Lần này Đan Tâm không chịu nổi nữa, giận dữ quát lớn.
“Em dám ở sau lưng tôi mê hoặc đàn ông!?”Lâm Phong nhìn Đan Tâm bằng đôi mắt sắc bén của mình, hắn chống tay lên thành tay sofa, ép người Đan Tâm gần với mình nhất.
Đan Tâm bị khí thế mạnh mẽ của Lâm Phong làm cho lép vế, nàng liền biết thân biết phận dịu giọng, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Lâm Phong:
“Tôi… không có, là anh nói tôi phải diễn cho chân thật vào còn gì!”
“Tôi kêu em diễn, chứ đâu bảo em đi câu dẫn đàn ông?” Lâm Phong bị câu nói của nàng làm cho tức giận, hắn nghiến răng cười trong tuyệt vọng chất vấn.
“Anh vô lý vừa vừa thôi!” Đan Tâm là người thẳng thắn, nàng lại ghét bị bôi xấu mới nhỏ giọng cãi lại: “Anh đừng có hở ra là nói tôi đi câu dẫn đàn ông, tôi không phải loại người như vậy!”
Đan Tâm ủy khuất như muốn khóc, nàng làm cái công việc này không phải vì hắn ta sao. Vậy mà cứ mỗi lần làm gì phật ý, hắn ta liền nói nàng thích câu dẫn đàn ông, nàng đời này ghét nhất là bị nói như vậy.
“Vậy sao?” Lâm Phong thật sự tức giận, hắn nở nụ cười vô lại tay lướt xuống bờ mông mềm mại của Đan Tâm trêu chọc: “Lão già đó không bị em câu dẫn, vậy thì nơi này tại sao lại có mùi kinh tởm của lão ta đến vậy hả?”
Đan Tâm bị nói đến phát tức, nàng giận dỗi đánh vào người Lâm Phong mạnh bạo, ánh mắt căm phẫn nhìn hắn mắng: “Anh nói ai kinh tởm!!? Nếu chê thì anh buông tôi ra… ưm….”
Lâm Phong cuối cùng cũng không nhịn nhục nữa, hắn mạnh bạo đáp lời mắng khiết của nàng bằng nụ hôn nồng cháy.
Đan Tâm cố vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi vòng tay của Lâm Phong, toàn bộ người nàng đều ép sát chặt chẽ với cơ thể rắn chắc nóng bỏng trước mặt.
Bờ môi nhỏ nhắn bị Lâm Phong hành hạ khiêu khích, đến nỗi nàng cảm giác như nó sắp rách ra, mọi thứ diễn ra nhanh chóng, Lâm Phong điên cuồng như dã thú, mút hết mật ngọt nơi đầu môi.
Dường như hắn cảm thấy còn chưa đủ, bàn tay khẽ chạm vào đôi chân thon thả vuốt ngược lên đùi, chạm vào cặp mông đẫy đà ra sức chà sát, hắn muốn xóa tan hết đi những dơ bẩn mà lão già Tiêu Đông đã để lại trên người Đan Tâm.
“Ứm…” Đan Tâm bị sờ đột ngột cả người nàng khẽ run lên sợ hãi, miệng đột ngột rên lên một tiếng.
Lâm Phong chợp lấy thời cơ, như một con dã thú đói khát, cuồng dã cắn mút môi mỏng, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, đắm chìm trong dục vọng, chẳng thấy lối thoát ra…
“Đừng… ha… mà…” Đan Tâm bị sờ đến nóng rát cả người, nàng nài nỉ cầu xin. Dùng cả hai tay chống đỡ lấy lồng ngực to lớn của hắn, vừa muốn mở miệng cầu xin lại cho Lâm Phong cơ hội tiến vào sâu hơn bên trong.
“Xin… anh… tôi biết… lỗi rồi…” Đan Tâm hiện tại sợ hãi, bản thân nàng chưa trải qua dục tình. Nên mọi cảm giác mà Lâm Phong đem lại chỉ toàn là ép buộc.
“Em thật sự rất biết cách câu dẫn đàn ông…” Lâm Phong luyến tiếc thả bờ môi sưng tấy của Đan Tâm ra, đắm đuối nhìn nàng với vẻ mặt luyến tiếc.
Sau một hồi hỗn loạn, toàn bộ đồ trên cơ thể Đan Tâm đều rối loạn. Chân váy bó sát hiện giờ lại tụt thẳng lên trên eo thon, áo sơ mi cùng với khăn cổ đều lỏng lẻo, kích thích thị giác vô cùng.
Lâm Phong nhìn đôi gò bồng đảo nhỏ nhắn, đang lấp ló dưới áo trắng tinh khôi, hắn như phát điên cúi người xuống liếm nhẹ vào cổ Đan Tâm.
“Đừng…” Hai tay bị Lâm Phong giữ chặt để lên trên đầu, Đan Tâm chỉ biết cầu xin trong vô vọng, đầu lưỡi nóng bỏng chạy khắp cần cổ của nàng, tạo cho bản thân một cảm giác rất kỳ lạ mà trước nay chưa từng có.
“Em chính là yêu nghiệt… đừng trách tôi, là do em tự chuốc lấy!”
Lâm Phong giờ này không còn tỉnh táo, dù sao hắn cũng là đàn ông. Đứng trước cơ thể gợi cảm này, càng khiến cho hắn điên cuồng muốn chiếm đoạt.