Cảm giác bất an trong lòng cứ càng lúc một lớn, bên ngoài đang đổ cơn mưa rất to, kèm theo tiếng sấm vang trời.
Nàng co người lại trong chăn, trên chiếc giường rộng lớn, chỉ như vậy mới khiến bản thân nàng bớt thấy lạnh lẽo.
Đan Tâm đang nhớ về những đứa bé sơ sinh tại nơi nàng đã từng xem là nhà, cũng không để ý tiếng bước chân của ai đó càng lúc tiến gần hơn đến cửa phòng mình.
*Cạch*
Tiếng động vang lên khá lớn, Đan Tâm cảm nhận được mối nguy hiểm liền giả vờ nhắm mắt lại giữ nguyên tư thế nằm nghiêng.
Hơi thở nồng nàn mùi rượu lấp đầy khoang mũi nàng, Đan Tâm cố thả lỏng cơ thể để mình trông giống như đang ngủ thật nhất.
Cảm nhận bàn tay thô ráp nóng bỏng đang sờ loạn xạ khắp cơ thể mình, Đan Tâm đến cả thở cũng vô cùng khó khăn. Nàng chỉ biết nhắm chặt đôi mắt, điều chỉnh hơi thở đều độ như bình thường.
“Thật sự rất giống!” Lâm Phong vuốt ve khuôn mặt non nớt khen ngợi, đến cả từng nốt ruồi trên khuôn mặt của ả ta cũng làm đến mức chân thật lạ kỳ.
“Hạ Vũ… đúng là may mắn thật.” Hắn luồn tay ra sau cổ Đan Tâm, nhẹ nhàng đặt môi mình xuống chóp mũi của nàng, mùi hương ngọt ngào của hoa hồng liền lọt vào khứu giác tiến thẳng lên đại não.
Lâm Phong liếm nhẹ bờ môi của mình, thèm thuồng đến phát điên. Nhưng hắn vẫn không làm gì Đan Tâm, mà chỉ ngồi đó nhìn nàng ngủ say không động tĩnh.
Đan Tâm lúc này cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lâm Phong đang nhìn mình, nhưng lại chẳng thể làm gì. Cả cơ thể nàng bị nhìn đến mức muốn xuyên thủng, Đan Tâm thử thả lỏng nghiêng nhẹ người nằm thẳng ra, rồi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ tiếp.
Nhưng động thái tiếp theo của Lâm Phong suýt nữa thì khiến nàng giật mình mở mắt, nhưng may sao bản thân nàng vì sợ hãi mà cứng hết cả người, lại làm cho Lâm Phong lầm tưởng rằng nàng bị gặp ác mộng.
“Tôi chưa thấy ai ngủ say mê như vậy, nếu như có người đến giết em mà không phải tôi, thì cái mạng nhỏ này chắc hẳn sẽ không kịp hấp hối!” Lâm Phong đặt cả hai bàn tay mình lên cổ của Đan Tâm, đo đạc một lúc lại thấy vẫn chưa vừa tay, hắn mới khó chịu trách móc:
“Một tháng không gặp, lại chẳng béo lên được bao nhiêu. Cái cổ nho nhỏ này không biết khi nào mới vừa khít bàn tay tôi đây?”
Lâm Phong có lẽ không có ý định làm việc xấu, chỉ là cách quan tâm của hắn có hơi hướng bạo lực. Trước giờ hắn vẫn luôn như vậy, lại chẳng có một ai chỉ cho hắn cần phải dịu dàng với con gái.
Thấy hai chân mày của Đan Tâm nhíu lại, hắn mới khẽ chạm vào nó mát xa để hai bên giãn ra, bàn tay điêu luyện không một động tác thừa than thở:
“Mới tí tuổi đầu mà đã gặp ác mộng, nếu như em là tôi có lẽ sẽ không sống sót qua nổi mùa thu!”
“Thiếu gia… khuya rồi, ngài nên về phòng của mình để tiểu thư nghỉ ngơi nữa!” Thế Khải thỏ thẻ bên tai Lâm Phong, cậu biết chắc thiếu gia đã say rồi, vì từ trước đến nay ít khi ngài ấy đụng đến loại rượu rẻ tiền như kia.
Cho nên hiện tại mới bị nó làm cho thay đổi cả tính cách, đây cũng là lần đầu Thế Khải thấy một mặt khác của Lâm Phong.
“Ha… đúng là nhức nhối… Thế Khải!” Lâm Phong ngồi trong phòng này cũng khá lâu, bản thân cũng cảm nhận được sự khó chịu, hắn vô thức gọi tên Thế Khải.
“Vâng ạ?”. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc 𝘁ru𝐲ệ𝗻 𝘁ại -- ТrUmТ ru𝐲ệ𝗻.𝘝𝗻 --
“Ngày mai đổi sang tinh dầu tràm, tất cả các phòng ở trong dinh thự này.”
“Cả phòng này hay sao ạ?” Thế Khải chậm rãi hỏi ý Lâm Phong, vì để hoa ly trong phòng này cũng là ý của thiếu gia. Ngài ấy muốn Đan Tâm phải giống hoàn toàn từ sở thích cho đến dáng vẻ của Hạ Vũ, vì vậy cậu mới hỏi lại lần nữa cho chắc chắn.
Lâm Phong say đắm nhìn Đan Tâm một lúc, rồi đứng dậy rời khỏi phòng: “Dù sao cũng cần có một giấc ngủ ngon.”
…
Cảm nhận mối nguy hiểm đi xa, Đan Tâm chợt mở toang mắt ra, bất giác sờ lên cổ mình.
Cảm giác giống như mới từ trong địa ngục trở về vậy, Lâm Phong như trở thành một người khác, lời nói cũng bí ẩn đến lạ lùng.
Và cả người phụ nữ hắn ta gọi tên là ai? Tại sao lại trùng hợp với người mà nàng phải đóng giả đến như vậy. Đan Tâm cũng vì động thái của Lâm Phong mà cả đêm mất ngủ.
Mỗi lần chìm vào giấc ngủ, lại mơ thấy bản thân mình bị Lâm Phong bóp chết, Đan Tâm cứ vậy mà nhìn chằm chằm lên trần nhà cho tới sáng.
*Cốc cốc*
Tiếng gõ cửa dồn dập, Đan Tâm hai mắt thâm quầng bước xuống giường đi mở cửa.
“Ông chủ gọi cô xuống ăn sáng.” Người hầu nữ lễ phép nhìn Đan Tâm nói.
nàng chỉ biết gật đầu, rồi bảo sẽ xuống ngay. Nhưng có mấy ai biết, trong lòng nàng hiện tại lo lắng như thế nào.
Nếu là Lâm Phong của một tháng trước, nàng còn có thể nhìn mặt mà nói chuyện được, nhưng đêm hôm qua hắn ta đã cho nàng biết thế nào là sợ hãi.
Đan Tâm đánh răng rửa mặt, chỉnh lại quần áo, đi xuống dưới lầu. Nàng nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của Lâm Phong, trái tim liền nhộn nhạo, Đan Tâm nhẹ nuốt bọt, ngồi cách Lâm Phong một cái ghế gượng gạo chào:
“Chúc ông chủ buổi sáng tốt lành.”