“Tâm, đây là em tự chọn…”
Lâm Phong đẩy nàng ngã ra giường, nhìn ngắm thân hình non nớt, cùng với đôi mắt ướt át mị hoặc.
Nàng chủ động khom người lên hôn hắn, cả hai đều chấp nhận đắm chìm trong vực thẳm.
Lâm Phong thuần thục cởi bỏ đi lớp áo ngủ của nàng, để lộ ra thân hình mơn mởn đỏ hồng. Hắn dùng tay lướt qua từng bộ phận, và dừng tại nơi bí ẩn ướt át.
“Phía dưới… tôi rất thích.” Lâm Phong cảm nhận được độ ướt vừa phải, hắn thử đưa một ngón tay mình vào.
“Ưhm…” Nàng thấy bị vật lạ xâm nhập, hai chân vô thức khép lại, cắn răng chịu đựng.
Nhưng Lâm Phong hiểu chuyện, dẫn dắt nàng tạo khoái cảm theo từng đợt hôn. Hắn chạm vào nơi nhạy cảm, không ngừng khuấy động.
Thấy nàng đã thả lỏng cơ thể, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, chỉ còn mỗi cái quần con đang cực nhọc đỡ lấy con thú khổng lồ của hắn.
Lâm Phong không dừng lại mà tiếp tục hôn nàng, mút hết những vị ngọt trong khoang miệng.
Hắn cuối cùng đã buông tha cho đôi môi của nàng, Đan Tâm quay mặt đi cố lấy lại hơi thở, Lâm Phong như đạt đến giới hạn, giọng khàn khàn lên tiếng:
“Tay của em… chạm thử vào nó đi.”
Nàng lần thứ hai chạm vào phía dưới của hắn, lần này không còn sợ hãi như lúc đầu. Nhưng khi thấy gân tay của hắn nổi lên, lúc này nàng mới hiểu Lâm Phong đang chịu đựng cực khổ như thế nào.
Đan Tâm sờ vào con thú bị cất giấu lo lắng hỏi: “Anh có làm sao không? Gân tay và mặt nổi lên hết rồi… phải làm sao đây!!”
Lâm Phong xém bị bộ dạng của nàng chọc cười, hắn khổ tâm dạy nàng từng bước: “Đây là phản ứng sinh lý của đàn ông, em chỉ cần cởi ra là sẽ biết mà.”
Đan Tâm như bị mê hoặc, nàng một phần vì lo lắng nên mới cởi đi lớp quần con bó sát. Chưa kịp định hình, liền bị một vật to lớn bất thình lình chĩa thẳng vào mặt.
Nàng ngơ ngác nhìn hình vật trước mắt, cánh tay run rẩy không biết phải làm như nào. Tuy bản thân sinh ra từ kỹ viện, nhưng thứ của đàn ông đây là lần đầu được nhìn trực tiếp.
Lâm Phong đung đưa con thú của mình, gương mặt thể hiện rõ sự bất mãn: “Hãy làm cho nó thỏa mãn, thì lúc sau em sẽ được thoải mái hơn.”
Nàng làm theo lời của Lâm Phong, thưởng thức như nó là que kem mát lạnh, nhưng khi đưa vào miệng rồi, thì cảm giác khó tả lại dâng lên.
Nhưng nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Lâm Phong, nàng vẫn cố nhịn từ từ thỏa mãn hắn. Đan Tâm mút đến tê cả miệng, nàng liền khó chịu dứt ra, kéo theo một đường chỉ bọt dài vô tận.
Lâm Phong thỏa mãn, xoa đầu nàng, hắn ngồi xuống giường ôm nàng lên đùi mình, nhỏ giọng bảo: “Tiếp theo đây là đến tôi làm cho em sảng khoái.”
“Á…”
Lâm Phong dùng con vật khổng lồ của mình cọ xát nơi bí ẩn của nàng, từng đợt sảng khoái đến rùng mình hiện hữu ngay lập tức, nàng như cơn sóng tìm được bờ cát an toàn ôm chặt lấy Lâm Phong.
Hai gối chân của nàng vô thức chống lên giường chối từ sự khoái cảm rùng mình ấy, Lâm Phong dạo bước đầu suôn sẻ hắn nắm chặt lấy em của nàng hạ từ từ xuống.
“Căng lắm… Lâm… Phong!!” Nàng bị vật lạ tiến công, cơ thể liền căng cứng vì đau nhói, phía dưới như muốn bị xé toang, đau đến nín thở.
“Kêu tên của tôi… thả lỏng cơ thể của em…” Lâm Phong hít một hơi khó nhọc, đã có đầy đủ bước dạo đầu, nhưng căn bản phía dưới của hắn quá to, chỉ mới đưa đoạn đầu vào mà nàng đã không chịu được.
Mồ hôi trên trán túa ra liên tục, hắn dùng tay của mình xoa bóp hai bên mông của nàng, nhẹ nhàng tách ra, hông thử nhích lên một chút.
“Phong… thật sự rất đau…” Nàng không phải nói đùa, nỗi đau này còn hơn là bị dao cắt.
Đan Tâm khó nhọc víu lấy bờ vai rộng lớn của Lâm Phong, đầu liên tục lắc lư nài nỉ: “Thật sự không được rồi… tư thế này không vào được…”
“Vậy em chịu khó một tí.” Thời gian cũng đã trải qua gần nửa tiếng, nhưng tiến triển cũng không được bao nhiêu.
Lâm Phong thật sự chẳng chịu nổi nữa, hắn liền ôm nàng lên giường, rút phía dưới của mình ra, cúi đầu xuống nơi bí ẩn của nàng tận hưởng.
Toàn bộ quá trình xảy ra quá nhanh, Đan Tâm không bắt kịp được hành động của Lâm Phong. Khi phía dưới truyền đến một vật thể lạ lẫm chui vào, nàng mới khó chịu cố gắp khép hai chân của mình lại.
Nhưng hai tay của Lâm Phong đã thủ sẵn chặn lấy đùi của Đan Tâm, hắn đưa lưỡi của mình đi vào bên trong hang động khám phá.
“Lâm Phong… đừng mà!”
Hắn thử chạm nhẹ vào bên phải, nàng liền kêu lên. Lâm Phong như thấy được điểm tốt, hắn liên tục dùng lưỡi của mình ma sát, mút hết chất ngọt phía bên trong:
“Thích không?” Hắn ngước mặt lên hỏi nàng, đáp lại hắn là gương mặt đỏ hỏn đang rên rỉ, Lâm Phong như biết cách gì đó, hắn mạnh dạn tách hai chân nàng ra đắm chìm vào phía dưới.
“Hah… đừng… mà.”
Đan Tâm thân thể sung sướng run lên, cảm nhận từng đợt dâng trào mê luyến bên trong. Nàng khó chịu nắm lấy tóc Lâm Phong, bàn tay như muốn kéo hắn ra nhưng lại không đủ sức.
Phía dưới như muốn nổ tung, nàng ưỡn hông lên xuống liên tục. Cơ thể lúc này như đang bị Lâm Phong dẫn dắt, hắn điên cuồng khuấy đảo, cùng lúc đó những ngón tay thon dài cũng tiến vào bên trong.
Đan Tâm như đã chịu đủ cực hạn, tâm trạng bối rối rất muốn khóc. Bên trong của nàng như có một làn sóng lớn, cứ liên tục muốn thoát ra ngoài.
Nàng cảm nhận được từng ngón, từng ngón thay nhau đi vào. Đến ngón thứ ba, cũng là lúc cơn sóng cuồn cuộn đập vỡ rào cản cuối cùng đã tràn ra.
Cả cơ thể nàng run lên bần bật, nước mắt cũng vì thế mà tuôn ra theo. Lâm Phong ngước nhìn người con gái mềm mại xụi lơ dưới tay mình, ánh mắt trìu mến dâng lên. Hắn ôn nhu đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi, tà mị nói:
“Em xong rồi, nhưng tôi thì chưa.”