Chí Khang bây giờ không dễ để người khác nắm bắt được tâm tư, đôi mắt sâu thẳm không một chút gợn sóng làm nàng nghĩ đến Lâm Phong, không hổ danh là anh em họ, phong thái cùng cách làm việc cũng giống hệt như nhau.
Chỉ khác một điều là Chí Khang đối với nàng dễ gần hơn, còn Lâm Phong lại luôn mang thư thái một lãnh đạo nghiêm nghị, cho dù anh ấy có thốt lên lời nói dễ nghe, nhưng khi phát ra ngoài nàng lại không thể vui nổi.
Đó chính là sự khác biệt lớn nhất, nàng biết Chí Khang bây giờ đang cố gắng làm cho nàng và cậu ấy hòa hợp hơn, không còn kiêng nể tiểu tiết.
Nhưng xa cách khá lâu, dẫu có thân nàng cũng không dám thổ lộ tâm tư quá nhiều.
Chí Khang lái xe chở nàng về công ty, cậu ấy không vào muốn tiện đường đi đến bệnh viện nơi Lâm Phong nằm. Nàng cũng chẳng muốn đi theo, dù sao công việc cũng còn rất nhiều.
“Tạm biệt.” Nàng vẫy tay chào, rồi gật đầu đi thẳng vào công ty.
Chí Khang mỉm cười nhìn nàng đi khuất mắt mình cậu mới lái xe rời đi, sau khi cách xa Đan Tâm, cậu liền trở lại trạng thái ban đầu của mình.
Khuôn mặt nghiêm nghị không cảm xúc, màn hình trên xe hơi liền liên kết đến đầu dây khác, một khuôn mặt hung hăng hiện lên chất vấn:
“Giờ mới chịu gọi sao? Tôi tưởng cậu quên luôn người anh em này rồi chứ!”
“Chuyện đó điều tra đến đâu rồi?” Chí Khang nhếch mép coi như trả lời câu hỏi của Tam Đệ, cậu không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính.
Tam Đệ xoa cái đầu trọc của mình gương mặt đau khổ hiện lên, anh ta tặc lưỡi một cái rồi nói thẳng:
“Lâm Phong đã muốn giấu thì ba đời nhà cậu tìm cũng không ra, chỉ là lai lịch của một đứa đàn bà thôi mà, cậu tìm làm gì cho mệt thân vậy.”
“Anh chỉ cần làm đừng có hỏi nhiều, cứ cố gắng tìm hiểu, dù sao lần này trở về cũng vì người đó.” Hai tay Chí Khang nắm chặt ga lăng, trong đầu cậu bây giờ đang suy nghĩ rất nhiều thứ.
Mặc dù vai vế cậu lớn hơn Lâm Phong, nhưng theo chuyên môn và bản lĩnh cậu đang ở dưới đáy đang từ từ đi lên.
Còn Lâm Phong đã và đang nắm giữ quyền lực tối thượng, muốn biết được bí mật của Lâm Phong cất giấu trừ khi đánh vào người thân tín bên cạnh của Lâm Phong.
Người duy nhất khiến cậu ngượng miệng khi xưng anh nói em chính là Lâm Phong, vì phong thái của anh ta là một thứ gì đó rất cao thượng.
Từ lúc mới gặp mặt cậu đã bị Lâm Phong làm cho lóa mắt, luôn lắp bắp xưng em với anh ta. Tới hiện tại vẫn vậy, tới suy nghĩ trong đầu cũng luôn là ‘anh’.
Vì vậy cậu luôn phải nỗ lực học tập, khí chất cùng với phong thái của Lâm Phong. Đến hiện tại mọi cố gắng đã được đền đáp, cậu sẵn sàng thay thế và trở thành Lâm Phong thứ hai bất cứ lúc nào.
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng. À mà nè, nếu người phụ nữ đó quá khó để làm quen, thì tôi có một đứa em gái mới lớn…”
“Được rồi, em gái chứ có phải hàng hóa đâu mà giới thiệu, anh cũng đừng quá xem thường cảm xúc của cô bé, tôi tắt đây.”
Chí Khang cắt lời Tam Đệ, cậu không muốn gieo hy vọng cho ai, người duy nhất cậu theo đuổi chỉ có một.
“Nè… nè… khoan đã!” *Tút… tút.*
Cậu nhìn vào kính xe, quan sát phía sau, không thấy ai bám theo mới tấp vào nơi mà Lâm Phong đang điều trị.
Chí Khang đi thang máy lên phòng bệnh, miệng không ngừng tán thưởng: “Dịch vụ không tồi, nhưng hơi xa Thành Phố nha.”
Cậu đứng trước phòng bệnh, lập tức hai tên vệ sĩ tiến đến hỏi thăm:
“Danh tính của ngài?”
“Đào Chí Khang.” Cậu ung dung đút tay vào túi quần, mạnh miệng nói ra tên.
Vệ sĩ xác nhận danh tính liền mở cửa cho vào, Chí Khang vừa bước vào mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào khứu giác, cậu nhăn mặt khó chịu dùng tay che mũi tiến thẳng giường bệnh của Lâm Phong.
“Tôi nghe nói anh chỉ bị đập đầu nhẹ thôi mà, sao tự dưng lại bất tỉnh lâu như vậy?” Chí Khang nhìn người đàn ông mà mình luôn mơ ước được trở thành, bây giờ lại nằm im bất động:
“Vì anh mà tôi phải từ bỏ công việc bên nước ngoài chạy về đây, không phải anh rất ghét việc xưng hô sai của tôi sao? Vậy thì mau tỉnh dậy để bắt lỗi đi, Lâm Phong yêu quý của tôi à.”
….
Đan Tâm nhanh chóng trở về phòng làm việc, thấy Thế Khải đang ôm chặt lấy laptop nên không muốn phiền hà nàng đi đến bàn của mình chuẩn bị những giấy tờ quan trọng.
*Reng… reng.*
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, nàng như thói quen cầm lên trả lời: “Tôi nghe.”
“Anh nói thật sao?” Đan Tâm nắm chặt điện thoại, rồi từ từ đặt xuống chỗ cũ.
“Sao vậy?” Thế Khải rời mắt khỏi máy tính, nhìn nàng thất thần lo lắng hỏi.
Nàng sau khi nghe xong cuộc hội thoại, lỗ tai liền oang oang cơ thể nổi lên một làn sóng dập dìu, khiến cho nàng như muốn ngã ngửa ra sau.
“Dự án đã bị người khác cướp đi rồi.”
Đây không phải là việc nàng lo lắng, mà thứ khiến nàng bất an đó chính là ai? Ai lại có thể cướp được dự án từ tay Lâm Phong, nàng và Thế Khải lập tức truy tìm tung tích danh tính của người đó.
Nhưng thứ duy nhất hiện ra chỉ là một trang tin tức trống không: “Không phải dự án lần này sẽ thành công mỹ mãn sao? Vấn đề này tôi nghĩ nó nằm ở người chủ của lô đất, chúng ta đã cọc trước nửa số tiền rồi bị cướp ngang dự án như vậy, tôi sợ tên đó sẽ cưỡm mất số tiền mà trốn đi.”
“Việc này khoan hãy tung tin ra ngoài, nếu đám người cổ đông biết được sẽ lập tức muốn gặp mặt thiếu gia.” Thế Khải bình tĩnh ngồi xuống ghế tính toán: “Tôi và cô, một trong hai chúng ta cần tách ra để xử lý vụ việc này.”
“Hay để tôi đến đó điều tra?” Nàng nhìn Thế Khải lo lắng đưa ra ý kiến: “Dù sao anh ở lại đây trấn an mọi người tốt hơn tôi, có gì tôi sẽ nhờ Chí Khang đi cùng.”
Thế Khải gật đầu đồng ý, anh tìm kiếm bản hợp đồng đưa cho Đan Tâm dặn dò: “Đan Tâm, cô phải thật khôn khéo, chỉ cần lấy lại đủ số tiền đền bù, nếu đối phương có muốn thêm yêu cầu tốt nào cũng đừng nên đồng ý.”