• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong hứng thú nhìn hai mẹ con Đan Tâm lục đục, con ngươi không ngừng chuyển động theo từng cử chỉ của Đan Tâm.

Đan Tâm lúc này đang cầm tờ giấy run rẩy, hết nhìn mẹ nuôi rồi tới tên chủ nợ đang ung dung trước mặt. Nàng vô tình thấy được ánh mắt gian xảo của Lâm Phong trong lòng liền ngộ ra vài thứ.

“Là anh? Chính anh sắp đặt tất cả có phải không!?”

Lâm Phong hứng thú tươi cười hỏi: “Tại sao tôi phải làm như vậy?”

Nhìn thái độ cười cợt nhả của Lâm Phong lòng tự tin lúc nãy đã vơi đi không ít, Đan Tâm hít một hơi thật sâu, thẳng thắn đối mặt nói:

“Tôi sinh ra là cô nhi, giá trị bản thân cũng không tới mức ba tỷ. Nếu như anh nhắm vào gia sản của mẹ nuôi tôi thì càng không, anh đi bước này đúng là lỗ vốn.”

Đan Tâm chịu đựng quá đủ rồi, tuy bản thân có một cuộc sống đầy đủ. Nhưng những năm tháng thay mẹ nuôi kiếm tiền trả nợ, do bà bài bạc bên ngoài, nàng đã hoàn toàn đuối sức.

Lắm lúc nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi đây thật xa, tìm một công việc bình thường. Để xóa bỏ đi danh phận con của gái điếm, nhưng ơn dưỡng dục bao năm của mẹ nuôi luôn kéo chân nàng lại.

Đan Tâm lặng im chìm vào ký ức đau buồn của mình, Lâm Phong thấy vậy cũng ngưng đùa bỡn nghiêm túc trả lời:

“Một khi tôi ra tay thì không có chuyện lỗ vốn, em đương nhiên có thể kiếm hơn số tiền hiện tại đang nợ.”

“Anh muốn cái gì ở tôi?” Đan Tâm khó chịu nhìn thái độ tự tin của Lâm Phong hỏi, hai tay vì lo lắng mà cọ xát vào nhau.

Lâm Phong ra hiệu với Thế Khải, sau khi trong phòng không còn một ai hắn mới vỗ tay lên đùi mình, chờ mong biểu hiện của Đan Tâm.

“Lại đây!”

“Anh xem tôi là loại người gì vậy hả!?” Bị trêu chọc quá đáng, Đan Tâm thẹn quá hóa giận lớn tiếng quát.

Nhưng khi nói xong nàng mới thấy sợ hãi trong lòng, bản thân thì mất kiểm soát. Còn Lâm Phong vẫn như cũ, không thu hồi cảm xúc, một mặt lạnh tanh.

Xung quanh cơ thể của Lâm Phong toát ra một khí lạnh, nó bao trùm nơi hắn ngồi, tạo cho Đan Tâm cảm giác ớn lạnh sống lưng, phải nhanh chóng tiến sát lên đối diện với Lâm Phong.

“Em tính để tôi phải ngước lên nói chuyện hay sao?” Lâm Phong vừa nói vừa cười, giống như đang đùa giỡn nhưng lại rất giống thật, vì khuôn mặt của hắn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Đan Tâm vậy.

“Vậy… vậy tôi ngồi dưới đất là được!”

Lâm Phong mất kiên nhẫn khó nhọc lên tiếng: “Đừng để tôi phải nói nhiều, em nên học cách cư xử với ông chủ mình thì hơn.”

Đan Tâm hít thở khó nhọc, nghe lời ngồi lên đùi Lâm Phong. Nàng ngại ngùng cúi mặt xuống dưới hết cỡ, cảm nhận từng hơi thở nặng nề của Lâm Phong, trái tim nàng liền tung tăng chạy nhảy.

Toàn bộ cơ thể Đan Tâm dính sát vào người, khiến cho Lâm Phong thỏa mãn hít một hơi thật sâu. Hắn dùng tay mình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Tâm lên, ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng lướt xuống dưới là chiếc cổ nhỏ bé trắng ngà, Lâm Phong không nhịn được mà nuốt nước miếng vài lần.

“Tôi chỉ cần em đóng một vai diễn, phải thật xuất sắc, và điều tất yếu đó là không được phản bội Lâm Phong tôi.”

Đan Tâm nghe như vậy liền hoảng hốt chối từ: “Nhưng mà tôi đâu phải diễn viên, nếu như không đạt sẽ đem tiếng xấu đến cho anh.”

“Vậy sao?” Lâm Phong nhìn đôi môi đỏ mọng mấp máy, khóe miệng hắn khẽ cười tươi hôn xuống một cái rồi an ủi Đan Tâm: “Em không cần phải lo, tôi sẽ khiến cho em trở thành một quý cô sang trọng… đến mức chẳng cần phải diễn, mà nó sẽ ăn sâu vào trong máu của em!”

“Ưm…”

Lâm Phong nói xong, cũng không kiềm chế bản thân nữa mà ép chặt cơ thể Đan Tâm ra sức hôn ngấu nghiến.

Đan Tâm giật mình la lên, nhưng được sự dẫn dắt nhiệt tình của Lâm Phong nàng nhanh chóng bắt kịp tiến độ, chấp nhận buông thả bản thân, đắm chìm trong khát vọng khó tả.

“Ư…” Toàn bộ cơ thể như đang bị đốt cháy, nàng ưỡn người chịu đựng bàn tay thô ráp đang vuốt ve như tra tấn chính mình.

“Thích sao?” Lâm Phong rất quen thuộc với biểu cảm của nàng, hắn buông tha cho đôi môi căng mọng, khiêu khích chạm vào eo thon của Đan Tâm hỏi han.

Cơ thể nhỏ bé của Đan Tâm lần đầu được nếm thử thứ cảm xúc lạ lẫm này, nàng không chấp nhận bản thân mình thích thú với điều này nên liên tục lắc đầu khước từ:

“Không… tôi không có… xin anh đừng chạm vào nó… a!”

“Thật sự không thích sao?” Lâm Phong nở một nụ cười nham hiểm vuốt nhẹ nơi sống lưng, khiến cho cả người Đan Tâm ưỡn ẹo liên hồi, hắn nhìn mức độ mê người của nàng mà than thở:

“Miệng nói không thích… nhưng tôi thấy cơ thể em lại thành thật hơn nhiều.”

Miếng mồi ngon đang ở trước mặt nhưng chỉ được sờ mó hôn hít, Lâm Phong có chút khó chịu ở thân dưới. Cứ muốn làm, nhưng lý trí lần nữa lôi kéo hắn trở lại, Lâm Phong nhìn xuống chiếc eo bé tí tẹo của Đan Tâm rồi lại nghĩ đến con thú khổng lồ của mình, hắn đành thu hồi lại ý nghĩ ăn nàng.

Lâm Phong dùng hai bàn tay ôm lấy eo Đan Tâm đo đạc một lát mới chê bai nói:

“Ốm quá! Tôi chỉ cần mạnh tay một chút, em có thể sẽ ngất xỉu mấy ngày, cần phải bồi bổ thêm!”

“Anh… anh đừng nhìn nữa!” Đan Tâm che đi chiếc eo của mình, ngại ngùng lí nhí nói. Nàng đây là vừa người, tại anh ta quá cao to mới nghĩ nàng ốm yếu.

Đan Tâm nép cả khuôn mặt mình vào ngực Lâm Phong, để cho hắn vui vẻ đo đạc cơ thể mình.

Có lẽ Đan Tâm sẽ không quên ngày hôm nay, không quên cái cách Lâm Phong đối xử với mình…





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK