• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người bỗng nhiên không nói gì, đại khái đều có chút ngượng ngùng.

Hai nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại có lúc ngượng ngùng như thiếu niên mới lớn.

Không khí có chút kỳ quái, bọn họ không biết nên làm thế nào đánh vỡ trầm mặc. Lúc này nói gì cũng không thấy thích hợp.

Cố Tích Triều bỗng nhiên nói một câu, như một câu thì thào, “Thì ra là như vậy.”

Thích Thiếu Thương tò mò, “Cái gì là như vậy?”

Cố Tích Triều cười cười, “Hôn môi, thì ra là như vậy.”

Hai mắt Thích Thiếu Thương sáng rực lên, “… Chẳng lẽ…”

Cố Tích Triều hé mắt, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương bỗng trở nên nghiêm túc, “Tích Triều, ngươi thật sự nợ ta rất nhiều. Ngươi từng giết nhiều sinh mệnh vô tội, trước giết bao nhiêu thì giờ phải cứu bấy nhiêu người để hoàn nợ. Ta vẫn sẽ làm cùng ngươi. Chính là, trong những loại chuyện thế này, ngươi không nợ ta. Ta không hy vọng ngươi làm chuyện này chỉ để trả nợ ta.

Còn chưa nói xong, ánh mắt Cố Tích Triều trở lạnh, tràn ngập tức giận.

“Thích Thiếu Thương, ngươi đang sỉ nhục ta.”

Nhìn ánh mắt âm ngoan của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương rốt cục biết cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống. Cơm có thể ăn nhiều, nói không thể xàm ngôn.

Cố Tích Triều liền hướng trước ngực Thích Thiếu Thương đánh một chưởng, hắn nghĩ Thích Thiếu Thương sẽ tránh, ai ngờ tên kia lại không hề tránh né.

Cho nên chưởng kia đương nhiên đánh trúng ngay ngực Thích Lâu Chủ.

Cố Tích Triều cũng sửng sốt.

Thích Thiếu Thương ho khan vài cái. May mắn, Cố Tích Triều không có ý muốn đưa hắn vào chỗ chết. Hắn vẫn mỉm cười nói, “Tích Triều, thực xin lỗi.”

Tay Cố Tích Triều vô lực rũ xuống, “Ngươi sao lại không tránh? ”

Thích Thiếu Thương cầm tay hắn, “Ta nói bậy, phải chịu phạt thôi.”

Cố Tích Triều giãy khỏi tay hắn, “Ngươi còn biết ngươi nói bậy?”

“Đã biết, Cố công tử mặc dù thích bầy mưu tính kế, nhưng vĩnh viễn không bày trò trong những chuyện như thế này. Không phải kiêu ngạo chứ, trừ phi mình cũng thích ta…”

“Tốt lắm, ngươi không cần nói nữa, lảm nhảm nhiều quá.” Khóe miệng Cố Tích Triều lại lộ ra vẻ tươi cười.

Thích Thiếu Thương bị nụ cười chậm rãi kia hạ gục hoàn toàn, tình nguyện rơi vào tay giặc.

Kỳ thật hắn không phải đã sớm rơi vào tay giặc sao?

Đêm đông năm đó, lần đầu tiên bị ánh mắt hút hồn này câu dẫn. Đêm đó thật đẹp, rất chân thật, không thể quên.

Cho nên, sau này, mỗi khi nhìn đến màu xanh, nghe được tiếng đàn, hắn đều đã tưởng niệm đêm đông ấy.

Hắn thậm chí không dám ăn cá nữa, không dám múa kiếm trước mặt những người khác nữa. Hắn rốt cục biết sự tịch mịch của hắn không phải kiểu cô đơn của cao thủ trác tuyệt võ lâm, mà chỉ trong một chữ “Tình”, hắn lại không làm được cao thủ.

Chính là hắn cảm thấy được mình có thể làm một kẻ có lòng nhân ái.

Hắn chán ghét chém giết sắc ngọt, hắn muốn thưởng thức “nhân” kiếm Vương Tiểu Thạch.

Có lẽ trong đời hắn luôn tràn ngập nhân ái ôn hòa, cho nên một Cố Tích Triều bén nhọn như vậy, tràn ngập góc cạnh như vậy vừa xuất hiện, liền thiêu đốt hắn.

Nhưng hắn vẫn đang tin tưởng, hiệp đại chi giả, nhân giả vô địch (lòng người có hiệp nghĩa, hiệp nghĩa là vô địch).

Cho nên, hắn lựa chọn đi thu thập kiếm trong thiên hạ. (ý là dùng nghĩa hiệp đánh bại bạo lực)

Mà tâm ý hắn đối Cố Tích Triều, giờ, sau ba năm, hắn đã hiểu.

Bên cạnh hắn từng có rất nhiều nữ nhân.

Chỉ là hắn không yêu các nàng.

Hắn không yêu Tức Hồng Lệ, cũng không luyến Lý Sư Sư.

Hắn hôn Tức Hồng Lệ một lần, lại quên cặp môi kia có vị gì.

Hắn ngay cả dục vọng muốn hôn Lý Sư Sư cũng không có.

Hắn không muốn hôn một ai khác.

Nam nhân niên thiếu huyết khí phương cương, nhất là một người tự xưng là phong lưu, cũng quả thật rất phong lưu,thế nhưng lại không muốn hôn nữ nhân,.

Trong mắt hắn từ lâu đã không có người khác.

Khuynh quốc giai nhân “yêu tự tế lai đa thái độ, kiểm nhân hồng xử chuyển phong lưu” trong mắt hắn đã không còn “mỹ”.

Tâm tình như vậy, Thích Thiếu Thương suy nghĩ thật lâu, mới hiểu được, hắn chỉ sợ là đã yêu ai.

Chỉ có đã yêu một người, mới có thể không nhìn thấy người khác. Từ xưa “tình”một chữ, bao đau khổ nhưng cũng khiến người ta trân trọng không ít.

Mà vào thời khắc này, hắn đã hiểu lòng mình.

Nếu không phải Cố Tích Triều —— nếu, không phải, Cố Tích Triều.

Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Thương đột nhiên hỏi, “Nếu không phải là ta, ngươi cũng sẽ không làm vậy, đúng không?”

Cố Tích Triều đang chải tóc liền ngừng lại, không nhìn tới hắn, lại chỉ buông một tiếng thở dài thản nhiên.

“Đó là đương nhiên.”

Ba năm thời gian, trong giây lát có thể khiến người hiểu rõ mọi chuyện.

“Thích Thiếu Thương, ta hỏi ngươi, hiện giờ ngươi đang lo lắng chuyện gìnhất?” Cố Tích Triều bỗng nhiên hỏi đến đề tài này.

“Ta có ba việc phải lo, việc cấp bách là làm thế nào giữ an toàn cho ngươi. Đây là việc ta sầu lo nhất hiện tại.” Thích Thiếu Thương không hề giấu diếm.

Cố Tích Triều ảm đạm cười, “Việc này ngươi không cần lo lắng. Ta dám quay về Biện Lương, tự nhiên là có cách ứng phó.”

Thích Thiếu Thương trong lòng vui vẻ, Cố Tích Triều là thông minh nhất. Hắn xưa nay đều biết.

“Còn hai chuyện khác?” Cố Tích Triều hỏi tiếp.

Thích Thiếu Thương thở dài, “Thứ nhất, sau khi Kim diệt Liêu đem đầu mâu nhắm thẳng vào Đại Tống, biên quan tràn ngập nguy cơ, nhưng triều đình lại đầy gian thần cản đường, lục tặc hoành hành, không chủ chiến chỉ một bụng cầu hòa, đầu hàng. Kim Phong Tế Vũ Lâu đứng ở kẽ hở trung lập, lập Chúa quyết chiến với giặc Kim thì sao mà không phiền lo cho được?”

Gật gật đầu, Cố Tích Triều tiếp tục hỏi, “Còn thứ hai?”

“Thứ hai, Tiểu Thạch bị Đường Môn bắt giữ… Chúng ta vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm huynh ấy và nghĩ cách cứu viện, ta cũng không thích hợp vị trí chỉ huy long đàn. Ta nghĩ sau khi cứu Tiểu Thạch về, đem Kim Phong Tế Vũ Lâu hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho hắn.”

Cố Tích Triều đột nhiên hỏi, “Đem Kim Phong Tế Vũ Lâu trả lại cho hắn xong, ngươi muốn đi đâu?”

“Ta vốn chưa nghĩ tới, chỉ biết nhất định phải đem đồ của huynh ấy trả lại cho chủ.”

“Vậy ngươi hiện tại đã nghĩ ra chưa?”

“Đã nghĩ ra.”

“Định đi đâu?”

“Đi Toái Vân Uyên.”

Sắc mặt Cố Tích Triều bỗng nhiên ảm đạm, quầng trong trẻo trong ánh mắt cũng đã biến mất.

Thích Thiếu Thương biết Cố Tích Triều nghĩ tới điều gì, bèn cười ha hả, lại cầm tay hắn, “Ta muốn đi Toái Vân Uyên, xin Hồng Lệ trả lại binh khí cho ngươi. Thần Khốc Tiểu Phủ đang trong tay nàng.”

Cố Tích Triều sửng sốt, rồi lại nghiến răng nghiến lợi nói, “Sau đó đi đâu?”

“Sau đó, ta liền đem mình giao cho Cố công tử, tùy quân xử trí.” Thích Thiếu Thương nở nụ cười vô lại, lần này rốt cục nói ra.

Cố Tích Triều quả nhiên lại đỏ mặt. “Thích Thiếu Thương, ngươi thì ta thèm vào. Định ăn quịt tiền cơm của ta sao!”

Thích Thiếu Thương càng cười lớn. “Cố công tử nếu là nguyện ý, Thích mỗ cầu còn không được người ăn quịt tiền cơm của ta ấy chứ.”

Cố Tích Triều lần này không tặng hắn chưởng nào, chỉ là im lặng nhìn hắn, chậm rãi nói, “Ta trợ ngươi giết gian thần, cứu Vương Tiểu Thạch. Lúc trước ta giết bao nhiêu mạng, hiện giờ ta liền cứu bấy nhiêu người.”

==

Ghi chú:

“Lục tặc” là sáu thứ hại.

Theo Phật giáo thì sáu thứ hại cho sự tu hành là: sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp. Sắc đẹp, tiếng thanh tao, mùi thơm, vị ngọt, ấm áp, êm ái dễ làm lòng người giao động xao xuyến. Chúng như có một ma lực huyền bí để quyến rũ, hấp dẫn lôi cuốn người vào bến mê, đọa lạc. Bởi vậy, người tu hành mắt không xem sắc đẹp, tai không nghe tiếng thanh, mũi không ngửi mùi thơm, miệng không nếm vị ngọt, thân thể xa kẻ khác, lòng không tưởng điều tà vậy. Xem thêm tại đây.

“yêu tự tế lai đa thái độ, kiểm nhân hồng xử chuyển phong lưu”: vì vòng eo thon muôn hình vạn trạng của, gương mặt nàng khẽ hồng ngượng ngập của mỹ nhân khiến nam tử nổi ý “phong lưu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK