Dù sao thì cũng là một nữ nhân, bị người ta vạch trần tâm tư thầm kín trước mặt bao người, đau đớn đến mức nào?
Nhất là, người kia vẫn sống trong tâm tưởng nàng.
Đó là một thứ cảm tình ghi tâm khắc cốt.
Sự thật bày ra trước mặt, người thường đau đớn đến độ nước mắt đầm đìa.
Cố Tích Triều khẽ thở dài,thật tâm vì Đường Yến mà thở dài.
Nàng vốn có thể là một nữ nhân ôn hòa yên hưởng hạnh phúc
Có người tự lựa chọn con đường lạc tâm ma, cũng có người từ ma đạo cải tâm chính đạo.
Người với người lúc đó, từ tâm tính đến số mệnh sẽ khác biệt một trời một vực.
Cố Tích Triều dần dần phát hiện ra rằng từ khi gặp Thích Thiếu Thương đến nay, hắn thường thở dài.
Có khi vì số mệnh người kia gặp nhiều trắc trở mà thở dài, có khi phải nhíu mày vì cái số đen như than của tên kia, rồi lại phẫn nộ vì huynh đệ của hắn gặp chuyện chẳng lành.
Hắn bỗng cảm thấy chính mình không giống Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều không phải người xấu sao?
Cố Tích Triều chẳng lẽ không phải là kẻ tâm ngoan thủ lạt, bán bạn cầu vinh?
Ta thà phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta.
Theo lời đồn thiên hạ thì Cố Tích Triều là người như vậy.
Như vậy mới đúng chứ.
Chính là Cố Tích Triều suy nghĩ thật nhiều,càng suy nghĩ nhiều sẽ càng thành thục.
Hắn không phải không giống Cố Tích Triều, mà phát hiện ra xưa nay bản ngã (con người thật) ẩn sâu trong mình, chưa từng xuất hiện mà thôi.
Cố Tích Triều cho tới bây giờ đều là nam nhi đỉnh thiên lập địa. Hắn cũng từng mơ đến chân tình thiện cảm. Chuyện cũ nan truy, nhưng kỳ thật, tâm huyết chân chính không thể giấu diếm, cũng không thể đè nén.
Con người thật cuối cùng cũng sống lại. Tháng ngày bình yên, sát cánh ước định chiến đấu, đây mới chính là con đường Cố Tích Triều nên toàn tâm toàn lực theo đuổi.
Cho nên giờ khắc này Cố Tích Triều thực lòng thở dài vì Đường Yến.
Nữ tửkiêu ngạo, nếu không phải vì tình thì chắc chắn là để chứng minh phong độ. Dính đến yêu đương rồi, lý trí không còn là lý trí, đều bị tình ái giam cầm quật ngã.
“Đường Ngũ tiểu thư, có lẽ, Kim Phong Tế Vũ Lâu giúp ngươi tìm lại người ngươi muốn tìm.” Cố Tích Triều buông tay đang chế trụ mạch môn của Đường Yến, thản nhiên nói, “Mời.”
Đường Yến khẽ cười một điệu cười chẳng miễn cưỡng, không chua xót
“Cố công tử, không cần —— ta nghĩ ta tự mình đi tìm hắn được.”
Cố Tích Triều hé mắt, thoáng thấy ánh mắt “thực” của Đường Yến —— người tìm về được linh hồn của chính mình, có lẽ có thể tìm về được ngả chân thành.
Đường Yến quay lại nhìn Đường Lão Thái Thái, cũng không nói gì.
Nhưng Đường Lão Thái Thái tựa hồ hiểu được ý nàng, gật gật đầu, “Chuyện này do con dựng nên, Đường Môn cũng không muốn lún xuống vũng bùn này nữa. Ngũ nha đầu, con xem rồi lo liệu đi.”
Đường Yến nhìn Cố Tích Triều, “Đường Môn không phải là đám người không thức thời, cũng không muốn là địch của Kim Phong Tế Vũ Lâu. Ta có thể thả Vương Tiểu Thạch, nhưng Ôn Nhu ta tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Cố Tích Triều trong chớp mắt ngây ngẩn cả người.
Hắn thầm nghĩ đi cứu Vương Tiểu Thạch, nhưng không liệu được Đường Môn trước sau không từ bỏ mưu đồ. Có lẽ chế trụ Vương Tiểu Thạch thì Đường Môn mang tiếng bịa oán báo oán, dựng thù trả thù nhưng nếu không buông tha Ôn Nhu thì có bói cũng chẳng mò ra được điểm vô lý mà cãi.
Cố Tích Triều của trước kia có lẽ gật gật đầu đáp ứng. Không phải việc của ta, ta quản làm gì?
Nhưng Cố Tích Triều của hiện tạilại có phần do dự.
Xét tâm ý của Vương Tiểu Thạch dành cho Ôn Nhu, sao có thể để mặc cho Đường Môn làm tổn thương ý trung nhân được.
Xéttính tình của Thích Thiếu Thương, chắc chắn cũng sẽ không đồng tình với yêu cầu này. Nếu là đáp ứng rồi, vậy chứng minh là Kim Phong Tế Vũ Lâu sẽ phải đứng ngoài trân mắt nhìn Đường Môn “xử” Ôn Nhu.
Cố Tích Triều trong nháy mắt nếm được loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Cố Tích Triều vẫn luôn bày mưu tính kế, vô luận trong hoàn cảnh nào, đối mặt với sự tình gì, hắn luôn vận toàn lực đối phó.
Mà cách hắn nghĩ chính là ngoan.
Ngoan đến cực điểm, dám chắc thiên hạ chẳng mấy ai dám làm.
Mà Cố Tích Triều xưa xem mạng người như cỏ rác. Một người luôn ngoan độc, sao lại có thể học chuyện xót mạng người khác?
Từ đầu đến cuối, Cố Tích Triều chỉ để mắt tới một mình Thích Thiếu Thương mà thôi.
Hắn chỉ muốn tự tay thâu mệnh của Thích Thiếu Thương —— mạng người khác có đem đến tận cửa hắn cũng chẳng thèm.
Chính là, gần đây Cố Tích Triều phát hiện mình dần dần thay đổi.
Chính xác hơn là hắn thức tỉnh con người thực trong sâu thẳm.
Như vậy —— mới thật là phiền toái. Cố Tích Triều lại thở dài.
“Đường Ngũ tiểu thư, ta đáp ứng ngươi. Kim Phong Tế Vũ Lâu sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi và Ôn Nhu.” Cố Tích Triều cao giọng nói.
Đường Yến bình tĩnh nhìn hắn, “Cố công tử, ngươi có thể đại diện cho Kim Phong Tế Vũ Lâu?”
“Thích Thiếu Thương đã ủy thác ta làm quân sư của Kim Phong Tế Vũ Lâu—— ta đương nhiên có thể đại diện Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
“Được, Cố công tử, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Đường Yến vỗ tay hai cái ra lệnh cho gia đinh, “Đưa Vương công tử ra đây, sau đó, tiễn khách!”
Đường Yến tựa hồ thực mỏi mệt, nàng xoay người liền rời đi ngay, rồi lại như nhớ tới chuyện gì, “Cố công tử, trước khi phá trận ngươi đã ký giấy sinh tử, vậy mạng kia của huynh đệ ngươi không thể tính nợ được. Vị kia trúng độc cánh tay trái, chỉ có biện pháp duy nhất là chặt bỏ.”
Đường Yến nói xongliền rời đi ngay.
Đường Lão Thái Thái ngồi ở ghế trên, lẳng lặng chăm chú nhìn Cố Tích Triều.
Qua thật lâu, lão bà nói, “Cố công tử, thì ra lời giang hồ truyền tụng cũng lắm lời không hề thật.”
Cố Tích Triều không để ý tới lão, chỉ chằm chằm nhìn vào Thích Thiếu Thương đang hôn mê, miệng thì thào nói, “Ta sẽ không để huynh có chuyện gì đâu.”
Thích Thiếu Thương, có lẽ huynh tỉnh lại biết được ta đã đáp ứng Đường Môn chuyện gì, rồi sẽ phẫn nộ thôi. Huynh sẽ lại hận ta. Nhưng ta dù có chết cũng chỉ còn mỗi cách đó thôi. Có chết cũng phải làm.
Chỉ cần huynh còn sống, ta có nghị lực, tất sẽ còn tung bay