“Nếu không phải làm chuyện thần oán quỷ hờn, sao lại có thể làm nhân thế hận thù đến vậy?”
Triệu Cát nghe được, cũng có phần tức giận —— hắn nhìn Thái Kinh, cũng chẳng phải thuận mắt gì.
Nhưng dù sao, Thái Kinh cũng là tâm phúc nhất của hắn, cuối cùng hắn cũng không nỡ điều tra.
Cho nên, Triệu Cát liền giả điếc —— hắn đã không muốn nghe, thì không ai dám bắt hắn nghe.
Thái Kinh càng cố gắng lấy lòng Hoàng Thượng, càng thêm ngoan tuyệt phái người đi giết Phương Tịch.
Hắn phái Phương Ứng Khán đi giám sát Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều. Hắn quan tâm nhất giờ đây, là làm thế nào có thể bằm xác Phương Tịch.
Thế nhưng —— đào phần mộ tổ tiên nhà hắn!
Thái Kinh bi ai thấu tâm, hắn nhất định phải chứng kiến Phương Tịch chết không toàn thây.
Phương Ứng Khán nhìn bộ dáng của Thái Kinh, trong lòng rất muốn cười thật sảng khoái —— lão tặc, ngươi còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nơi suối vàng?
Phương Ứng Khán thường xuyên ngồi ở Lục Phân Bán Đường nhìn về hướng Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Hắn đặt mình vào địa vị người trấn đỉnh quyền lực của võ lâm kinh sư mà nhìn sang một đỉnh núi khác.
Chỉ cần Địch Phi Kinh còn, Lục Phân Bán Đường không thể gục được.
Hiện giờ Địch Phi Kinh bị Hình Bộ bắt giữ —— hắn không có mặt, Lục Phân Bán Đường quả nhiên ngã gục.
Phương Ứng Khán bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn —— hiện giờ, hắn rốt cục có được một thân phận mới.
Hắn hiện tại, là lão Đại Lục Phân Bán Đường.
Lục Phân Bán Đường lão Đại không chỉ là một lão Đại tầm thường, hắn vẫn là đối thủ của Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Đúng, thân phận hiện tại của Phương Ứng Khán, vẫn là đối thủ của Vương Tiểu Thạch.
Hắn rốt cục được đền bù như mong muốn.
Phương Ứng Khán thực dễ dàng có được vạn vật trên đời —— toàn bảo vật.
Tiền tài, quyền lợi, mỹ nữ, cái gì cũng đều là cực phẩm.
Nhưng hắn tìm mãi không thấy, là một đối thủ xứng tầm.
Hắn có khi thực sự hâm mộ Thích Thiếu Thương —— tuy rằng hắn không muốn thừa nhận.
Hắn hâm mộ Thích Thiếu Thương có được một đối thủ tuyệt hảo —— Cố Tích Triều luôn là đối thủ xứng đáng nhất của Thích Thiếu Thương.
Hắn chứng kiến hai kẻ đối địch tâm ý tương thông, rốt cục hiểu được, thì ra gặp được một hảo đối thủ, là chuyện tình tam sinh hữu hạnh.(có phước ba đời)
Hắn rất muốn gặp được một đối thủ —— bản thân hắn cũng chính là đối thủ của hắn rồi.
Tự đáy lòng, hắn cảm phục tài năng của người kia—— bọn họ đều thích vận bạch y, một người ấm áp tỏa nhiệt, một người hàn khí lãnh tuyệt.
Đúng vậy, hắn muốn làm đối thủ của Vương Tiểu Thạch—— đối thủ xứng tầm nhất, đối thủ duy nhất.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Vương Tiểu Thạch, hắn đứng bên người Tô Mộng Chẩm, làm mình có cảm giác lạc lõng dưới tầm.
Vương Tiểu Thạch sẽ làm người khác thấy ấm áp, Phương Ứng Khán phát hiện ra đầu tiên.
Từ lúc nào, Phương Ứng Khán đã muốn hắn làm đối thủ của mình ——hoặc chính mình làm đối thủ của hắn.
Phương Ứng Khán lần đầu tiên không so đo như vậy.
Chính là, sau đó Vương Tiểu Thạch làm nhiều chuyện mà hắn chỉ có thể than là “Ngốc”.
Nhưng hắn kiên trì cho là mình không có nhìn lầm người.
Khi Vương Tiểu Thạch đào vong, hắn có tưởng niệm qua vài lần —— Tô Mộng Chẩm chết rồi, hắn bỗng nhiên nghĩ, ngoại trừ Vương Tiểu Thạch, không ai xứng làm Lâu Chúa Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Sau đó, Vương Tiểu Thạch vướng chuyện Ôn Nhu —— rồi lại bị Đường Môn bắt giữ.
Rồi Thích Thiếu Thương làm Lâu Chúa, còn làm rất tốt.
Chỉ tiếc, Thích Thiếu Thương không phải đối thủ của mình, Thích Thiếu Thương sớm đã có đối thủ.
Phương Ứng Khán vẫn cảm thấy tiếc nuối, hắn cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, chỉ còn thiếu một hảo đối thủ.
Đến khi Vương Tiểu Thạch trở về, chính thức trở thành Lâu Chúa Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Phương Ứng Khán trở thành một trong nhiều đối thủ Vương Tiểu Thạch.
Nhưng “Một trong” là chưa đủ.
Cho nên, hắn muốn tiêu diệt Lục Phân Bán Đường.
Hắn bày mưu rồi bố trận, hắn rốt cục cũng ngồi được trên cái ghế này.
Hắn còn muốn lật đổ Thái Kinh —— như vậy, không những không còn phải chịu sự khống chế của lão tặc khốn kiếp ấy, mà người Vương Tiểu Thạch từ đó về sau tận lực đối phó, cũng chỉ có chính mình thôi.
Cho nên, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều không giết được thì thôi, biến chúng thành trợ thủ giúp ta lật đổ Thái Kinh.
Hắn phái thủ hạ trà trộn vào nghĩa quân của Phương Tịch, đề nghị Phương Tịch đào mả tổ của Thái Kinh lên. Sau đó, lão tặc bận việc trả thù, cùng Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đi thăm dò nhược điểm chí mạng kia.
Hắn luôn nghĩ, cao thủ mà tịch mịch, Vương Tiểu Thạch có cảm thấy thế không?
Hắn ngẫu nhiên đi qua Phố Hạng, đi đến dưới chân núi Thiên Tuyền, ngẩng đầu nhìn về tòa nhà hình tháp.
Nếu như Vương Tiểu Thạch là loại người như vậy, đại khái —— sẽ không tịch mịch.
Cái mà Vương Tiểu Thạch chẳng bao giờ thiếu, chính là bằng hữu.
Hắn còn muốn biết, mặc dù hiện giờ mình đã là Lão Đại của Lục Phân Bán Đường—— Vương Tiểu Thạch có thể trở thành đối thủ duy nhất của mình không?
Lúc hắn nghĩ mấy vấn đề này, lại cảm thấy chính mình càng ngày càng tịch mịch.
Thì ra, chính mình qua nhiều năm như vậy, lấy tư thái tuổi trẻ chìm nổi nơi triều đình lẫn giang hồ, kết quả là rất muốn có một đối thủ.
Có chút hành động giống tiểu hài tử.
Phương Ứng Khán cười không nổi.
Hắn đứng dưới chân núi khe khẽ thở dài, xoay người liền đi, đi rất nhanh.
Thái Kinh triệu tập hắn, gặp mặt liền hỏi hắn, khi nào thì giết Cố Tích Triều.
Phương Ứng Khán cười cười, cười đến trẻ con, “Thái Sư, người không đợi được sao?”
Phương Ứng Khán nhìn được mình hỏi lơ đãng như vậy—— lại dọa được Thái Kinh một thân toát mồ hôi lạnh.
Những lời này còn có hàm ý gì khác?
Thái Kinh cảm thấy là mình gần đây bận quá —— mới để cho tên tiểu tặc này tác oai tác quái.
Thái Kinh vẫn biết, Phương Ứng Khán cũng không đành làm hạ nhân lủi thủi dưới trướng bất cứ ai, dã tâm của hắn có khi còn lớn hơn cả mình —— mình chỉ muốn triều đình, tiểu tặc này ngay cả giang hồ cũng muốn nắm gọn trong tay.
Nhưng hắn vẫn dám dùng gã —— Phương Ứng Khán là một hảo thủ, hợp tác rất sảng khoái, đủ ngoan, đủ tuyệt, đủ độc.
Thái Kinh khi đó vẫn không biết, nếu không phải do Phương Ứng Khán, phần mộ tổ tiên nhà hắn chưa chắc đã đến nỗi bị đào xới lên.
Phương Ứng Khán quả thật tuyệt, tuyệt đỉnh.
Thái Kinh ổn định tâm thần, chậm rãi nói, “Huyết ngọc san hô giải quyết ổn thỏa, cũng làm Hoàng Thượng nhẹ nhõm đi.”
Phương Ứng Khán lắc đầu, “Vừa nghĩ đã thấy không ổn.”
“A, không ổn chỗ nào?”
“Hoàng Thượng vì sao lại không giết Cố Tích Triều, thậm chí ngay cả chân tướng sự tình cũng không thèm nói, chỉ nói chuyện huyết ngọc san hô không cần truy cứu —— Thái Sư, chuyện này có huyền cơ, tuyệt đối không đơn giản!”
“Chúng ta không phải đã điều tra được, là Dung Quý Phi…”
“Hừ!” Phương Ứng Khán nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay, “Thái sư, ăn nói cẩn thận chút đi!”
Thái Kinh sợ đến một thân toát mồ hôi lạnh —— tên tiểu tặc này, đã khống chế không nổi, còn mất mặt đến mức này, ngược lại bị hắn nắm mũi dẫn đi.
Phương Ứng Khán ảm đạm cười, “Thái sư, nói thật, mặc dù 137 gia đình cùng hợp sức kêu oan, Hoàng Thượng lại nỡ điều tra người sao? Dù sao huyết ngọc san hô kia cũng là chế ra vì hắn mà.”
Thái Kinh thầm mắng trong lòng, ta đây lại còn không biết sao? Cái tên khốn kiếp hỗn đản này!
Phương Ứng Khán thấy biểu tình của Thái Kinh, trong lòng càng hiểu rõ, nhược điểm gì đó, là nằm trong tay Cố Tích Tích Triều, mà Cố Tích Triều cũng không hay biết. Là gì đây?
“Thái Sư, hiện giờ, chỉ cần ngươi có thể tiêu diệt Phương Tịch, Hoàng Thượng nhất thời hưng phấn, cái gì nói cũng dễ dàng hơn.”
Rồi chắp tay, “Cáo từ.”
Phương Ứng Khán nhất phái tiêu sái ra khỏi phủ Thái Sư —— Thái Kinh còn chưa cho phép hắn rời đi, hắn liền tự cáo từ rồi.
Thái Kinh giận đến mức quăng mạnh hết ấm trà với chung trà trên bàn xuống đất.
Làm thế quái nào giờ lại thành Phương Ứng Khán đang quản giữ hắn, nắm hắn trong lòng bàn tay?
Chính là Thái Kinh cũng không thể không thừa nhận, chuyện khẩn yếu nhất hiện tại hắn cần làm, là dẹp bỏ Phương Tịch.
Hắn muốn báo thù.
Hắn muốn Phương Tịch phải chết.
Về phần Cố Tích Triều kia, tạm thời lưu mạng hắn lại, để mặc hắn mất công tìm vật kia, mình cũng đỡ tốn công. Hắn điều tra được rồi, ta sẽ giết người diệt khẩu.
Mà bí mật kia —— lường trước hắn nhất thời cũng tra không ra ngay được.
Thái Kinh sửa sang lại y quan, cho đòi Đồng Quán tiến vào, mưu đồ bí mật thương nghị, muốn dùng trí hạ Phương Tịch.
Sau đó, Đồng Quán tới Tô Châu, lấy danh nghĩa của Triệu Cát hạ một đạo chiếu thư, thừa nhận sai lầm, bãi miễn chức vụ của đám người Chu Miễn, triệt tiêu Cung Phụng Cục.
Bách tính thấy triều đình rốt cụộc cũng nhượng bộ, hóa cương thành nhu, lại bãi miễn tham quan, dần dần lại bắt đầu tín nhiệm triều đình lần nữa, về lại quê nhà, không hề gia nhập nghĩa quân Phương Tịch.
Tiếp theo, Đồng Quán tập trung các lộ đại quân, bắt đầu tiến công nghĩa quân theo quy mô lớn.
Xuất thân nông dân khởi nghĩa cuối cùng cũng không chống nổi, liên tiếp bại lui, về đến Thanh Khê.
Các lộ anh hùng hào kiệt, chính là người của Kim Phong Tế Vũ Lâu âm thầm trợ lực, nhưng cũng không ngăn nổi thế công của 15 vạn đại quân triều đình.
Ngày 19 tháng 4 năm Tuyên Hoà thứ 3, tướng quân nhà Tống bẩm báo đã vây hãm Thanh Khê, Phương Tịch mang nghĩa quân lui về trấn thủ Bang Nguyên Động, thà chết không hàng.
Ngày 24, quân Tống phát động tổng tiến công, nghĩa quân Phương Tịch hơn 7 vạn người hy sinh.
Phương Tịch cùng thê tử và tâm phúc bị giải về Biện Lương, chờ đợi xử trảm.
Tàn quân của Phương Tịch tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ tại các chiến trường, giáng cho Đại Tống nhiều trận nhớ đời.