Hắn biết mình cũng không thích hợp làm hoàng đế, nhưng nếu Triệu gia đã độc chiếm thiên hạ, hắn liền lấy thân phận hoàng đế để hưởng thụ thiên hạ.
Ai không mơ giấc mơ Đại Đường thịnh thế? Hoàng đế nào không mơ vạn thế ca tụng, ngàn đời lưu danh?
Tuy rằng hắn biết giấc mơ này không thể thành hiện thựctrong thời đại của hắn, nhưng chẳng nhẽ trong lòng không có quyền ảo tưởng?
Mà họa sư của hắn vì hắn mà vẽ nên một cảnh tượng thái bình thịnh trị, hắn rất thích đem nó ra ngắm nghía suy ngẫm mỗi đêm khuya, mặc dù là tự mình an ủi, trong lòng cũng thấy được thoải mái.
Bức họa này từng là điểm tựa của hắn. Hắn ngu ngốc, không có nghĩa là hắn không biết mình ngu ngốc.
Ngày đó đánh mất bức họa, hắn cơ hồ đau đớn sụp đổ. Hắn cảm thấy đó là một điềm xấu, chẳng lẽ Đại Tống thật sự muốn vong trong tay hắn?
Hiện, phúc đồ này lại trở lại với hắn, hắn mừng rỡ như điên. Đại Tống được cứu rồi chăng? Giang sơn có thể bảo vệ được chăng? Có tiên nhân che chở chăng?
Hắn mừng rỡ, gắt gao nhìn chằm chằm bức hoạ, mỗi cảnh vật, nhân ảnh trong tranh tránh không khỏi mắt hắn.
Gia Cát chậm rãi nói, “Hoàng Thượng thánh minh, bảo vật Cố Tích Triều dâng đủ để đền tội chăng?”
Triệu Cát cũng không ngẩng đầu lên, “Tuyên chỉ, đặc xá tội cho Cố Tích Triều, hơn nữa…” Bỗng nhiên hắn lại ngẩng đầu lên, “Cố Tích Triều, ngươi là làm sao tìm được bức họa này?”
Cố Tích Triều mỉm cười, “Hoàng Thượng, chân tướng bức họa này đại khái liên lụy rất nhiều người, có lẽ là những đại thần địa vị nhất đẳng cao quý, Hoàng Thượng thực muốn biết sao?”
Triệu Cát híp mắt, tựa hồ cảm thấy được hắn nhất định phải biết, “Ngươi nói, ngươi phải tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn cho trẫm”
Cố Tích Triều gật gật đầu, “Hoàng Thượng, người hẳn đã biết, Trương Họa Sư hâm mộ nhất là vị tài tử nào?”
Triệu Cát nghĩ, “Đương nhiên là hâm mộ nhất Tô Đông Pha, đây không phải là bí mật.”
Trương Họa Sư tuy lời nói bằng bằng vô cảm nhưng vẫn toát ra tình cảm ngưỡng mộ Tô Đông Pha. Chuyện này Triệu Cát cũng biết.
Cố Tích Triều gật gật đầu, “Như vậy, Hoàng Thượng cũng biết trong thành Biện Lương ai hận Tô học sĩ thấu xương, không thể chịu đựng khi nhìn thấy thi họa của Tô học sĩ, hơn nữa đối với những người ngưỡng mộ Tô học sĩ càng xa lánh?”
Nói trắng ra thế mà Triệu Cát nếu còn không hiểu, hắn chẳng còn thuốc nào cứu được.
“Ý của ngươi là… Thái khanh… Ngươi thật to gan! Dám phỉ báng thái sư?”
“Hoàng Thượng, tại hạ không biết có phải Thái Sư gây nên không, nhưng phúc trân bảo này cũng là lấy được từ tay của Phó Tông Thư, mà Phó Tông Thư cùng vị đại thần nào trong triều quan hệ rất tốt? Hoàng Thượng thỉnh nhìn kỹ vừa thấy bên cạnh cặp tiểu long ấn kia có ký tự cực nhỏ, là bút pháp của ai?”
Triệu Cát lại cẩn trọng nhìn, quả nhiên, bên cạnh long ấn của chính mình có một chữ “Thư” cực nhỏ, không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra.
Phó Tông Thư có luyện qua thư pháp, hơn nữa là tay sành sỏi. Nhưng vì không dám so tài cùng Thái Sư với Hoàng Thượng nên bỏ quên nghiên bút bấy lâu.
Nhưng mỗi ngày trong tấu chương trình lên, Triệu Cát lại chú ý tới nét số chữ tinh diệu. Hắn từng khen tài viết tự của Phó Tông Thư.
Phó Tông Thư trong lúc vô tình đề cập tới phúc họa này, Cố Tích Triều ghi tạc trong lòng. Lúc thấy trong tay Hoàng Kim Lân, họ Hoàng kia nói là đồ dỏm, Cố Tích Triều lại lập tức thấy được song long tiểu ấn cùng chữ “Thư” kia.
Cố Tích Triều là người cực thông minh. Hắn đoán rằng, nhất định là Thái Kinh không quen nhìn tác phẩm của Tô Họa Sư được kính ngưỡng, cho nên ngầm sai Phó Tông Thư hủy nó. Nhưng Phó Tông Thư lại tiếc đồ trân quý mà lưu lại, lấy danh là nhạn phẩm.
Trong lúc chạy trốn, hắn không quên lấy theo bức họa này. Lúc đó cục diện hỗn loạn, Hoàng Kim Lân và Phó Tông Thư sao còn nhớ rõ tranh triếc gì. Nhưng Cố Tích Triều biết, bức họa này có lẽ sau này sẽ là phúc tinh cứu mạng, quyết định vận mệnh sau này của hắn. Sự thật chứng minh là bước đi này của hắn thập phần chính xác.
Triệu Cát long nhan giận dữ cực điểm, “Tuyên Thái Kinh lập tức tiến cung diện thánh!”
“Nếu Cố Tích Triều nói là sự thật, ngay cả ta Đại Tống giang sơn đồ cũng dám giở trò dòm ngó, hắn còn có cái gì không dám nữa?” Triệu Cát trong lòng căm phẫn.
Thái kinh tiến vào, thấy Hoàng Thượng nộ khí ngút trời, một Chư Cát Tiểu Hoa mặt nghiêm túc, còn có Cố Tích Triều mà hắn vẫn muốn lấy mạng.
Hắn muốn điên cuồng, hận không thể xông lên lập tức lấy mạng thanh y nam tử kia.
Một sát na kia Cố Tích Triều cảm nhận được, trên người Thái Kinh toát sát khí âm trầm, nặng nề, âm ngoan.
Hắn mê man chớp mắt một cái. Hắn cũng không hiểu tại sao Thái Kinh lại hận hắn đến mức không thể không giết.
Nhưng là hắn xác định, mình dường như đang nắm nhược điểm chí mạng của Thái Kinh. Hắn nghĩ, đại khái chính là phúc họa 《 thanh minh thượng hà đồ 》.
Nhưng hắn phát hiện, hình như không phải.
Thái Kinh thực bình thản, thực chân thành, thực vô tội tâu với Triệu Cát, “Cựu thần tuyệt đối không thể làm loại chuyện này. Cựu thần đối Trương họa sư khen còn không hết, cũng từng có lúc đối ẩm ăn ý cùng họa sư, Hoàng Thượng không tin, có thể đi hỏi Trương họa sư.”
Thái Kinh còn thực ủy khuất nói, “Hoàng Thượng còn nhớ rõ, năm đó chẳng đã truyền khắp triều đình chuyện ta và Phó Tông Thư bất hòa?”
Triệu Cát đương nhiên là nhớ rõ, lúc trước Vương Tiểu Thạch giết Phó Tông Thư, Gia Cát tiến cung bẩm báo trước, nói là Phó Tông Thư và Thái Kinh trước nay bất hòa, có lẽ chính là Thái Kinh sai Vương Tiểu Thạch ra tay.
Thái Kinh cùng Phó Tông Thư tại triều luôn làm bộ đối lập —— thường thường đối chọi gay gắt.
Nhưng Thái Kinh sau này có nói hắn cùng với Phó Tông Thư kỳ thật từ trước đến nay giao hảo, lại giao hảo cực tốt.
Triệu Cát tin.
Mà giờ khắc này, Thái Kinh lại muốn nói gì nữa? Nói như thế nào? Hắn muốn tự tát vào mặt mình sao?
Triệu Cát chờ Thái Kinh nói tiếp.
Thái Kinh cũng mở miệng nói.
“Quan hệ của cựu thần cùng Phó Tông Thư kỳ thật không tồi, thậm chí có lúc tương giao rất tốt. nhưng cũng không tránh có chỗ bất hòa. Còn có chuyện,nói không quá, là bất hòa gay gắt.
Là chuyện gì?”
“Phó tông thư vẫn có ý yêu thíchđối với《 thanh minh thượng hà đồ 》. Từng lời luôn toát ra ý là nếu có thể chiếm làm của riêng quả là rất tốt. Cựu thần luôn nghiêm khắc trách cứ hắn, loại ý tưởng khi quân này…. cựu thần nghĩ hắn nhất thời hồ đồ, ngờ đâu hắn lại làm thật, dám đánh cắp cả trân bảo củaThánh Thượng!”
Thái Kinh khóc đến mặt tèm nhem toàn lệ, khiến người nghe động lòng, mà ít ra là Triệu Cát động lòng.
“Cựu thần không phát hiện được đúng lúc hành vi khi quân phạm thượng này của hắn, cựu thần tội đáng chết vạn lần, khiến Hoàng Thượng lo lắng, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!”
Cố Tích Triều đứng ở một bên lạnh lùng nở nụ cười, cáo già thật sự là hành động xuất chúng khó lường.
Giả tạo, thực sự là giả tạo nhưng người xem những giọt nước mắt kia chính y như thật.
Và Triệu Cát tin, hắn nâng Thái Kinh dậy, “Thái Khanh, trẫm tin tưởng ngươi, mau bình thân.”
==
Ghi chú:
tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không gì không biết là không nói, nói là không được dừng. Đại ý làbiết gì nói nấy, nói là nói hết.