Hắn ngồi ở bên giường, thản nhiên nhìn mình, tay cầm tay mình, mắt nhìn sâu vào mắt mình.
“Tỉnh chưa? Cảm thấy thế nào rồi?” Cố Tích Triều vẫn bộ dáng thản nhiên, tựa hồ hắn sẽ không bao giờ động dung.
“Hoàn hảo, không khó chịu nữa.” Thích Thiếu Thương yên lặng nở nụ cười, tuy rằng miễn cưỡng, nhưng vẫn là nở nụ cười, “Tích Triều, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao. Ta toàn thân toàn mạng đi ra, cũng chẳng đoán được kết cục này.” Cố Tích Triều cười mà cảm xúc phức tạp.
“Đệ không sao là tốt rồi.”Thích Thiếu Thương cầm lại tay hắn, hơi yên tâm, rồi lại lộ ngay vẻ mặt thống khổ, ” Tiểu Phương… Bọn họ đâu?”
Trong lúc hôn mê hắn cũng nghe câu được câu mất, nhưng giờ cũng chẳng còn sức mà nghĩ lại nữa.
Cố Tích Triều bỗng giật tay ra, “Thích Thiếu Thương, ta nghĩ, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”
Thích Thiếu Thương có chút kinh ngạc, gật gật đầu, “Đệ nói đi.”
“Đường Môn đã thả Vương Tiểu Thạch, hắn bây giờ còn đang hôn mê, nhưng chắc chắn sẽ tỉnh. Phương công tử buộc phải chặt cánh tay trái, tánh mạng không ngại. Thi thể Trương Thán đã được an bài trong xe ngựa, ta biết ngươi nhất định sẽ đưa hắn về an táng ở Biện Lương.”
Cố Tích Triều từng lời nói lại, Thích Thiếu Thương lại thoáng chốc có cảm giác sợ hãi.
Giống như Cố Tích Triều đã làm một việc hắn không ngờ, không biết đến.
Kỳ thật Cố Tích Triều làm cái gì, quyết định gì Thích Thiếu Thương cũng sẽ không lo lắng —— từ xưa tới nay là vậy.
Bởi vì hắn biết, Cố Tích Triều quyết định việc gì cũng phải có liên quan đến Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương sẽ không để cho Cố Tích Triều thất vọng, mà Cố Tích Triều đã nói rồi, bất phản bất ly.
Nhưng Cố Tích Triều hắn đang lo lắng cái gì?
Trực giác khiến cho Thích Thiếu Thương kiên định kết luận rằng Cố Tích Triều đang sầu lo chuyện gì.
Hắn chỉ nhìn người kia, không nói được lời nào.
Cố Tích Triều mỉm cười, “Đường Môn nói sẽ nhất quyết không bỏ qua Ôn Nhu. Ta đã thay Kim Phong Tế Vũ Lâu cam đoan rồi, tuyệt không nhúng tay vào chuyện này. Nói cách khác, người của Kim Phong Tế Vũ Lâu không thể can thiệp cứu Ôn Nhu được.”
Nói xong câu đó, Cố Tích Triều đứng lên, run rẩy không vững —— hắn đang cười.
“Thích Thiếu Thương, cái gì nên nói ta đã nói hết rồi —— ngươi muốn nói gì?”
Trong ánh mắt âm ngoan của Cố Tích Triều có một tia chờ đợi, giống như “được ăn cả ngã về không” —— “Hiệp nghĩa của ngươi bị ta bán đứng rồi. Mà ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng sẽ hận ta.Hắn lúc đó chẳng phải Kim Phong Tế Vũ Lâu sao? Ta khiến ngươi thất vọng đúng không? Nghĩa khí giang hồ của ngươi là do ta hủy. Thích Thiếu Thương, ngươi có phải đang nghĩ rằng Cố Tích Triều quả nhiên làkẻ đến chết cũng không hối cải, hết cả thuốc chữa?”
Nói ra một hồi Cố Tích Triều mới nhận ra mình hành động theo cảm tính—— là tự suy tự diễn, không phải cái này thì là cái kia? Hắn cảm thấy chính mình có chút nhàm chán.
Nhưng hắn nghiền ngẫm so đo mãi —— còn rõ ràng là muốn tự tìm lý do biện hộ.
Nhất định phải thế à? Cố Tích Triều là người gượng ép thế sao?
Hắn cười ha ha, vừa định phất tay áo mà đi, lại nghe thấy thanh âm của người kia vang lên, “Cố Tích Triều, đệ không phải là người hiểu rõ ta nhất sao? Vì sao lại nghĩ ra những thứ này? Hay là… Đệ vẫn chưa tin tưởng ta?”
Thích Thiếu Thương cũng học theo kiểu cười thản nhiên, nhìn thản nhiên của Cố Tích Triều, nhưng rồi hắn phát hiện hắn sẽ không bao giờ thành tài khoản này, cho nên hắn liền quay trở về dáng điệu cố hữu —— chằm chằm nhìn người kia.
“Chúng ta muốn đem Kim Phong Tế Vũ Lâu trả lại cho Tiểu Thạch, chẳng lẽ đệ còn sợ ta nuốt lời?” Thích Thiếu Thương giãy dụa suy nghĩ một hồi, khẽ động miệng vết thương ở bụng dưới, đau đến nỗi phải thở rít thật mạnh.
“Đệ nghĩ rằng ta và đệ là thuận miệng nói chơi sao? Đệ đang lo lắng cái gì? Đây cũng không giống Cố Tích Triều. Ta đã nói với đệ, Ôn Nhu chúng ta cùng nhau cứu, Đường Môn chúng ta cùng nhau đối phó, lấy danh nghĩa hai người chúng ta.” Thích Thiếu Thương lấy tay nhẹ nhàng đè lại miệng vết thương, đau đến lạnh xương, tuy rằng lạnh nhưng so với cảm giác hàn nhiệt đối nghịch hôm qua đã khá hơn rất nhiều.
Thích Thiếu Thương nói xong, Cố Tích Triều muốn cười nhạo chính mình. Có lẽ dính vào yêu đương rồi, dễ dàng đánh mất phong độ.
Hắn quả nhiên không làm cho mình thất vọng. Mà chính mình từ khi gặp lại cũng không hề có ý ly khai.
Kỳ thật hắn chính là người không dễ dàng xác định. Người ta đối tốt với hắn, hắn cũng chẳng mở miệng công nhận, mà là ghi nhận trong lòng.
Nhưng liệu có mấy người đối tốt với hắn đây?
Cho nên —— sâu trong tâm khảm hắn có những loại cảm tình không xác định nổi.
Hắn muốn thử Thích Thiếu Thương một lần. Hắn ở trong lòng chờ đợi.
Thích Thiếu Thương huynh ngàn vạn lần, ngàn vạn lần, đừng làm cho ta thất vọng
Khi đáp ứng Đường Yến, hắn đã bày tính cả rồi. Kim Phong Tế Vũ Lâu không thể cứu Ôn Nhu, nhưng ta có thể cứu. Ta sẽ phải rời khỏi Kim Phong Tế Vũ Lâu mà.
Thích Thiếu Thương từng nói, hắn sẽ trả Kim Phong Tế Vũ Lâu lại cho Vương Tiểu Thạch. Nửa đời còn lại của hắn là của Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương là một đại hiệp. Làm sao hắn có thể bỏ lại thiên hạ phía sau dễ dàng như thế?
Cố Tích Triều không phải không tin tưởng, mà là thật sự không thể tưởng tượng được có một ngày như vậy. Thích Thiếu Thương thật sự có thể làm được sao?
Hắn không phải muốn bày mưu gì, chỉ là muốn thử một lần. Vì trong lòng muốn có điều chưa thể có nên cũng thực sự lo mất.
Hắn thản nhiên mỉm cười gật gật đầu, “Đúng vậy a, là có điểm không giống Cố Tích Triều.”
Nhìn Thích Thiếu Thương đau đến thở không thông, hắn rốt cuộc không đành lòng, đi qua đi đỡ lấy người kia, “Ngươi nằm được rồi, đừng đứng lên.”
Thích Thiếu Thương gắt gao bắt lấy vạt áo của hắn, “Tích Triều, lời mình đã nói ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, chẳng phải là bất phản bất ly sao, đệ tính nuốt lời?”
Cố Tích Triều rút vạt áo từ trong tay hắn ra, “Ta nghĩ ngươi vừa muốn hét loạn với ta, vừa muốn hoài nghi ta. Nếu đã như vậy, ta nhất định sẽ đập ngươi một trận —— thừa dịp võ công của ta còn chưa mất, dần ngươi một trận răng rụng đầy đất,cho ngươi hối hận tại sao lại sinh ra trên đời này.”
Cố Tích Triều khinh khỉnh nhẹ nhàng cười, ngồi xuống bên giườngmột lần nữa, “Một trận, quả thực là lần thất bại nhất từ khi ta chào đời đến nay—— a không, thất bại nhất chính là trậnthiên lý truy sát kia nhỉ. Sao ngươi lại không chết chứ?”
Hắn như là đang hỏi Thích Thiếu Thương, lại như là đang tự lầu bầu —— nhưng đáp án chính hắn rõ ràng nhất.
Ta không cho ngươi chết, ngươi chết thế nào được —— vì thế liền cũng tiêu tan.
Không phòng bị lập tức bị Thích Thiếu Thương chộp ngay lấy bả vai, dùng ánh mắt hung ác mà truy vấn, “Đệ mới vừa nói cái gì? Vì sao lại mất hết võ công?”
Cố Tích Triều nhìn thẳng vào ánh mắt to to tròn tròn kia, mới phát hiện mình lỡ lời.
Không nên nói sớm như vậy. Nhưng kể cả không nói thì hắn cũng phát hiện thôi.
Hắn đã tỉnh lại, khi muốn dùng kim châm tương liên, tuyệt đối không thể lấy mấy nụ hôn mà che lấp lừa người được.
Vì thế Cố Tích Triều cười cười, thuật lại chân tướng vụ việc, “Thích Thiếu Thương, kỳ thật, lấy thương thế của ngươi đổi lại mạng của Lôi Diễm, nói như thế nào cũng là chúng ta buôn bán có lời, không cần để ý.”
“Tích Triều…” Thích Thiếu Thương mắt ủ dột sâu thẳm, “Nếu là lấy một thân võ học của đệ đổi lại mạng của ta, ta nhất quyết không đồng ý.”
“Thích Thiếu Thương!” Cố Tích Triều hùng hổ nắm cổ áo hắn, hung tợn nói, “Mất mạng là mất sạch, tất cả đều không tính toán được, ngươi có hiểu hay không?”
“Ta hiểu được, chính là, ta không muốn đệ hy sinh quá nhiều, mất mát là quá lớn. Nếu dùng một thân tuyệt học để cứu ta, không bằng cứ bỏ mặc xem ông trời có dám thu cái mạng của Thích Thiếu Thương này không!” Thích Thiếu Thương ra vẻ thoải mái nói.
Cố Tích Triều tựa hồ không thể nhịn được nữa, “Thích Thiếu Thương, ngươi đúng thật là tên bắng nhắng lãng nhách! Ta cho ngươi biết, không được ta cho phép, ông trời cũng không được phép cướp ngươi —— ngươi chỉ có thể chết trên tay ta, ngươi hiểu chưa?”
“Ta hiểu rồi.” Thích Thiếu Thương cười đến thoải mái, “Tích Triều, nếu ta kiên trì không nổi, ta hy vọng đệ giết ta.”
Một khắc kia Cố Tích Triều cực kỳ muốn đập chết hắn.
Nhưng xúc động qua rồi lại nhớ ra rằng thiên hạ không bói đâu ra một Thích Thiếu Thương thứ hai.
Hắn hung hăng bóp cổ Thích Thiếu Thương, nhìn hắn hô hấp chậm rãi nhưng không thông thuận, sắc mặt đỏ bừng.
Thích Thiếu Thương mặc bóp cổ mình, ánh mắt trong trẻo như xưa nay vẫn vậy.
Cố Tích Triều cuối cùng chậm rãi buông tay xuống, chậm rãi đưa trán của mình tựa lên trán của Thích Thiếu Thương.
Trán của hắn lạnh lẽo, trán Thích Thiếu Thương lại có phần nóng lên—— lãnh nhiệt luân phiên, đại khái là kiếm thương lại phát tác.
Ngân châm lại liên thông, Thích Thiếu Thương cảm giác được làn môi lành lạnh kia mang theo ma lực công phá lung tung, chiếm thành cướp đất, làm cho hắn khó lòng phòng bị.
“Ta không thể giết ngươi, nên ngươi sẽ không chết.” Thanh âm của Cố Tích Triều vẫn như đinh đóng cột, trước sau như một.
= THƯỢNG BỘ HOÀN =