Nhìn con người trước mặt cứ mờ dần đi, trắng phếu như một trang giấy làm tôi hoảng sợ vô cùng, vội vàng nài nỉ:
- Ya, Ken à! Đừng khóc nữa mà! Tôi xin lỗi vì đã không tin cậu! Làm ơn nín đi mà! Nha nha nha!
Đôi mắt sắc tím như hai viên ngọc tinh anh đang ngập tràn nước mắt, xối xả như thuỷ điện sông La đang tháo nước dần kiềm lại cơn sụt sùi, tiếng thin thít vẫn nghe, cảm giác như tôi là một bà chị xấu tính đang giựt que kem của cậu em lớn xác. Ngộ dễ sợ!
Ánh sáng rạng rỡ đẹp hơn cả hoàng hôn ở bên ngoài cửa sổ dần tắt lịm đi, những phân tử ánh sáng lấp lánh bay bay trong không gian như những bông tuyết nhỏ. Trong hốc mắt của người lạ, nước mắt đã thôi tuôn chảy, kéo dài thành những vết lem luốc trên khuôn mặt đáng "ghét". Cậu nép người ở mép bàn học, cúi đầu, không thèm nhìn tôi.
Hình hài Saitoh Ken hiện dần đậm nét trở lại. Từ một bức tranh trắng đen nhạt nhoà dần đậm lên những nét vẽ sống động, da hồng hào trở lại, mái tóc màu xám úa lại trở về sắc nâu hạt dẻ đặc trưng. Cả chiếc trường bào cũng hiện lên rõ ràng, hoa văn xinh đẹp. Nét mặt Ken đậm lại dần thành những nét tinh xảo. Đẹp đến nghẹt thở! Vì cậu là từ tranh vẽ nên mới đẹp như thế?
Giờ tôi dùng chỉ từ "cậu" thay vì "hắn" như thường, vì cậu có lai lịch, có tên hẳn hoi, không tâm thần, không phải đạo chích. Cậu là Ken - hoàng tử của vương quốc Kôchi là sự thật. Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng kì lạ này thì không thể nào phủ nhận được!
Tôi rón rén, nhón chân tới gần cậu, e dè:
- Cậu đang giận tôi hả?
Mái tóc nâu dẻ đó rụt cánh tay bị tôi chạm, hờ hững quay mặt đi, giận thật rồi!
- Tôi tin cậu mà! Đừng có giận! Tôi không đưa cậu đi nữa! Cho cậu làm bạn với tôi nè! Nè! Ken!
Phát hiện một điều đặc biệt là Châu Hạ Anh ta đây trở mặt rất là nhanh. Hờ hờ, tự sợ bản thân mình! Chậc!
Ken dẫu môi, ngồi xuống ghế, lườm tôi, cái má phúng phính như là má của em sơ sinh nổi lên những vệt nước mắt lem nhem. Tôi thấy vậy, liền lấy hộp khăn giấy, rút khăn ra, lau mặt cho cậu, dỗ dành:
- Ken ngoan, không khóc nhè! Hạ Anh xin lỗi Ken. Bây giờ thì bình tĩnh trở lại nha!
Con mắt to tròn kia liếng láo những tia tinh quái, cậu viết rằng:
"TÔI... MUỐN ĂN NỮA!"
"RẦM!" - Đọc xong té xỉu tại chỗ, cậu ta mới ăn xong kia mà!
Tôi cau mày:
- Bụng cậu có lãi thật rồi! Ăn gì mà như Tạ Hồ Đôn vậy? Mới ăn xong đã đòi ăn nữa!
"Khóc xong hết năng lượng rồi." - Ken viết.
Chài ai, tôi mà háu ăn như vậy chắc đã tán gia bại sản từ lâu rồi. Ngậm ngùi cầm tô mì đã ăn xong của cậu đi xuống dưới bếp, Ken níu tay tôi, chỉ chỉ vào cái tô mì mà tôi đang ăn phân nửa.
Tôi nói:
- Tôi no rồi, không ăn nữa đâu!
Saitoh Ken chúm chím cười, rồi lấy đôi đũa, bưng tô mì lên, măm măm ngon lành.
"Ngoằm ngoằm ngoằm... Chẹp... Chẹp...."
Tôi ngớ ra, như thấy heo con biết nói, tên này nên giành danh hiệu: "Người có dạ dày lớn nhất hành tinh". Dọn sạch tủ lạnh của tôi, snack, bánh quy, đủ thứ đã chén no nê vẫn đòi ăn. Giờ lại muốn ăn tiếp. Thánh A La ơi, ngài xuống đây mà xem, con sắp cháy túi với con người đối diện thật rồi. Ngài thương tình thì mua giúp con một kí xi măng để con trám bít cái miệng háu đói này đi mà! Con đa tạ ngài!
Ngán ngẫm đi nấu thêm một tô mì nữa theo yêu cầu của cậu. Ăn đi! Ăn cho trào đờm, bội thực ra! Hu hu, nhà còn có hai gói mì à! Sáng mai tôi còn đủ lương thực để sống không ta?
Ken ngồi dưới sàn, húp sạch nước dùng của tô mì mới nấu đến giọt cuối cùng, liếp láp cánh môi hồng hồng xinh xắn. Sắc mặt đã tươi tắn hơn nhiều rồi.
Tôi quỳ cạnh bên, chăm chú không rời mắt, nuốt nước mắt vào tim, lòng canh cánh đau khổ. Tôi đâu có nhiều tiền đâu, nhà còn đúng 500.000đ đấy. Chắc là phải rút thêm tiền rồi!
Trời xẩm tối. Tắt nắng. Chiếc áo đen của vũ trũ bao lấy những sinh linh bé nhỏ. Sắc đen bàng bạc nhỏ giọt trên mái nhà, rót chảy lên khoảnh sân, chui tọt vào những ngóc ngách nhỏ nhất. Tất cả ngả sang màu sậm đen, lan toả thật nhẹ, rất khẽ. Vũ trụ đang xoay chuyển. Trái đất nhích mình, nửa thân mình trốn chạy khỏi ánh sáng, ngủ yên cùng trăng sao thanh bình.
Tôi vuốt mồ hôi hột, nâng gọng kính, hỏi nhỏ (mà như mếu):
- Cậu ăn no chưa?
Rất may, cuối cùng bộ trường bào cũng đã hài lòng, gật đầu: No rồi!
Phù! Cậu mà còn nói là chưa no thì tôi đu lang cang tự sát thật đó!
Tôi khều:
- Ê, giờ tôi hỏi cậu xíu chuyện được hông?
Ken gật đầu.
Tôi tằng hắng, rồi hỏi:
- Nè, sao cậu lại ra ngoài đây được vậy?
Saitoh Ken phì cười, chỉ vào mắt của mình.
- Là sao?
Phải nhờ giấy note hỗ trợ (ặc, gần hết một sấp giấy note rồi!):
"Là nhờ nước mắt."
- Nước mắt? - Tôi nhướn mày. - Do cậu khóc hả?
- Chàng trai thanh tú lắc đầu. Rồi cậu đưa tay, chạm nhẹ lên má của tôi, lên dần cặp kính cận, búng tay vào kính một cái.
Tôi đoán ý:
- Do tôi khóc hả?
- Gật đầu.
- Hồi nào?
Hoàng tử Ken thở ra hơi dài, nhướn người, đưa quyển truyện "Thâm thù" đến trước mặt tôi.
Ghi là:
"Nước mắt của cô rơi vào mặt tôi, trên trang giấy."
- Tôi khóc? - Gãi đầu. - Phải hôn ta?
Vò đầu bức tóc một hồi để nhớ lại mọi chuyện. Tôi giật mình, vỗ tay cái chát. Á! Hôm qua... Lúc đọc truyện, do xúc động quá mà tôi đã khóc sướt mướt, tiêu hết một hộp khăn giấy chứ ít ỏi gì. Hic, chã lẽ... Nhờ nước mắt của tôi đã dắt Ken ra ngoài được sao?
Hay nhể? Nước mắt tôi mà mở được cánh cổng không gian của thế giới truyện tranh và thực tại sao? Thú vị thật nha. Nhưng... Cậu ta chui ra thế này thì nội dung của "Thâm thù" sẽ đảo lộn mất. Tuy là Ken rất đẹp, rất dễ thương, nhưng tôi không thể giữ cậu ở nhà mãi được. Một đứa con gái đoan trang không thể chứa chấp con trai ở chung một nhà, chưa kể người đó như ở cõi trên, chả biết gì về cuộc sống ở đây. Thân tôi lo bữa ăn, miếng áo cho mình còn dè xẻng, bắt tôi nuôi thêm Ken nữa thì sao được! Cho nên, cậu đến từ đâu thì hãy trở về nơi ấy. Quậy vui hết ngày, tốn hao của tôi không ít rồi, chơi nhiêu đó đủ rồi. Về nhà thôi nào Ken ngoan! Không thể để cậu ở mãi ở đây được.
Màu mắt đen của tôi sáng lên như lụm được vàng, cười tinh ranh:
- Hey, nếu như tôi khóc mà làm cho cậu chui ra được, vậy nếu tôi khóc lần nữa thì sao nhỉ?
Saitoh lắc đầu.
Thế là tôi hí hửng đi tìm một tép tỏi để tìm cảm hứng... khóc.
Cầm tép tỏi cay nồng, tôi chảy nước mũi ròng ròng, hắt hơi liên tục:
- Hắt xì! Hắt xì! Cha mẹ ơi cay mắt thấy mồ tổ con rồi! Hức hức!
Và...nước mắt tuôn như mưa tháng 6, loang lổ trên da mặt đến ngứa ngáy.
Ken to mắt mà nhìn, mang theo icon "?" to đùng treo trên hai con mắt.
Tôi chấm mấy giọt nước mắt thấm lên bìa truyện, hít hà.
- Này, mang chui lại đi mà! - Tôi để tay Ken chạm vào quyển truyện, hi vọng là cậu ấy sẽ trở về thế giới của mình bằng con đường cũ. Cầu thần, khấn Phật cho đầu xuôi, đuôi lọt!
Tay Ken chạm tới bìa truyện... Ánh sáng li ti hồi sáng phát lên, nhè nhẹ.
Tôi hớn hở:
- Đó, đó, vào nhanh lên đi!
Tay Ken vẫn đặt trên bìa, không tiến sâu thêm được.
- Gì kì vậy ta? - Tôi gãi đầu, rồi ép đầu cậu lên bìa truyện. - Vô đi nào! Sao cứng ngắt vầy nè? Vô đi!
Ken đau. Đập đập tay tôi, đòi thả ra. Mếu máo.
- Á á á, xin lỗi! Làm cậu đau hả? Thôi thôi, chết dầm, chết dầm nhé! Tay Hạ Anh hư! Tay Hạ Anh làm Ken đau nè! Ngoan ngoan đừng khóc nha!
Gớm khổ! Sao giống mẹ hiền vỗ con thế này? Mới sáng làm dì ghẻ, giờ phải đóng vai mẹ nhân từ, tự phục mình lần hai. Lí do gì mà nhúng nhường đến thế? Lí do gì mà tôi lại dịu dàng đến thế? A reason why. Why? Why? And Why?
...
Đáp án vì tôi chỉ còn một gói mì duy nhất để cứu đói. Đứa nhóc lớn xác này mà khóc ré lên thì hồi nữa lại đòi ăn. Rồi tôi nhịn đói đi học nữa à? Đâu có ngu!
Saitoh Ken cầm tờ giấy note với nét chữ bay bướm xinh đẹp, đưa cho tôi:
"Đừng cố gắng, vô ích thôi. Cánh cổng thông ra đã bị phong ấn kể từ lúc tôi bước ra rồi!"
- Giờ sao? - Tôi hỏi.
"Tại cô tất cả! Cô phải chịu trách nhiệm với tôi."
Tôi xuỳ:
- Cái gì? Trách nhiệm cái chi với cậu chứ?
Hô hô, đầu óc nó đen nên nghe tới cụm từ "chịu trách nhiệm" là tôi liên tưởng rằng tôi đã là gì gì đó bất chính với cậu. Giống như ác bá làm nhục dân nữ vậy. Hơi thôi, điên, điên quá đi!
"Cô đưa tôi tới đây thì cô phải tìm được cách đưa tôi trở về. Tôi sẽ ở đây cùng cô cho đến khi về được Kôchi."
- Hả? Tức là... Giờ cậu sẽ sống ở đây luôn hả?
Ken cắn bút:
"Không hẳn đâu, trong vòng 100 ngày, khi có người nói yêu tôi thật lòng thì cánh cửa không gian sẽ mở trở lại."
Tôi vuốt tóc, nói:
- Sao cậu biết?
"Cái này là bí mật! Giờ thì chỉ còn 99 ngày nữa thôi."
Ô hay, vậy hết 100 ngày mà vẫn alone thì cậu sẽ sống ở đây luôn à? Sướng quá ha!
Hu hu, tại tôi hết sao? Giá như hôm qua tôi không khóc thì đâu có như thế. Giờ tôi phải gánh vác trách nhiệm với cậu à? Sao miễn cưỡng quá ta?
Hờ hờ, có trai đẹp sống cùng, sướng bít mắt mà còn giả ngây ngô. Nhưng... Người ta xầm xì rồi sao nhỉ? Tôi nổi tiếng ngoan hiền thế này thì không thể mất mặt được. Làm sao đây?
À! Hay quá Tiểu Anh ơi! Sao mày thông minh đến thế? Cái cách này thì toàn vẹn hết cả rồi!
+ Trách nhiệm.
+ Lí do.
+ Lợi ích.
+ Hiệu quả.
Duyệt tất! Đúng là ý kiến hay!
Tôi cười tự sướng một mình, lát rồi khều tên con trai đang ngồi buồn bã cạnh mình, hào hứng đứng dậy:
- Ken! Đi nào! Chúng ta đi mua sắm cho cậu thôi!
Danh Sách Chương: