Thành ly bốc hơi lạnh, ngưng tụ thành những chấm nước nhỏ li ti. Đá trong ly Coca tan dần thành vị nước nhạt thếch. Tôi đưa tay gắp phần mì xào trong khay, ăn lề mề. Giờ nghỉ trưa của An Đằng luôn được bủa vây bằng không khí rôm rả và tươi vui. Tuy nhiên, khác nhất là hôm nay hễ có đứa con gái nào đảo ngang qua bàn tôi thì chúng cũng nhìn tôi chăm chăm, mắt mang hình viên đạn như sắp ghim thẳng vào sọ não của Tiểu Anh đáng thương này. Hu hu! Anti fans đông vui ghê! Họ đang ôm hận trong lòng vì chuyện hôm qua đây này! Tôi có tội tình gì chứ? Suy cho cùng tôi mới chính là nạn nhân mà!
Tôi thụp mặt, gần như dí mũi sát đến khay đồ ăn để né mấy ánh mắt "đâm chọt" đó. Đúng là kinh khủng mà! Đều là do tên Ken thiên lôi đó tất cả! Hắn hại tôi sống không bằng chết! Hắn thối tha! Hắn chết yểu! Tôi nguyền rủa Saitoh Ken sẽ bị xà mâu khắp người! Tới đó xem hắn còn ai mê không. Kha kha!
Đã vậy hồi hôm qua, Saitoh Ken còn bông đùa rằng tôi hãy làm bạn gái của hắn. Hừ, bổn tiểu thư ta đây điên chắc? Thế là tôi đã đạp hắn văng từ trên ghế đáp xuống đất tâm tình cùng Thổ Địa cho bỏ cái tật cà rởn. Ấy vậy mà sớm nay Ken đi xe bus cùng tôi thật, Ken không còn sợ xe bus nữa. Cậu còn đòi ngồi gần cửa sổ để ngắm cảnh nữa. Lúc đến trạm xe, tôi nhất quyết tách ra đi riêng để tránh gây thêm tin đồn. Tôi đi trước, bắt tên khỉ đột đó đứng cách xa mình cự li 10m mới chịu. Cớ sao vậy nhưng những scandals về tôi và Ken vẫn cứ tiếp diễn, thêu dệt tùm lum và lan khắp An Đằng.
Nào là "Chuyện tình tay ba của nàng ngọc nữ và hai hotboy", "Chàng trai Thiên thần đụng độ Hoàng tử mặt trời vì cô búp bê kính cận Châu Hạ Anh" hay "Nụ hôn lãng mạn của Hoàng tử thiên thần dành cho cô gái thủ khoa",...pla pla... Nghe muốn chóng mặt luôn! Kèm theo đám tin vịt đó là hàng tá đứa ghét cay ghét đắng tôi. Tính luôn hết thảy là có cụm anti tôi từ trước, nhóm LPF của Hiểu Khiết lẫn nhóm phát cuồng vì nam sinh "Thiên thần" Saitoh Ken nữa. Tất cả đều hướng về Hạ Anh bé nhỏ, đáng thương này mà sỉ vả, cay cú. Trời cao có mắt thấy chăng nỗi oan tình của con?
"CẠCH! Rầm!"
Khi đang tràn ngập trong nỗi oan ức lâm li bi đát của mình thì trên bàn ăn của tôi xuất hiện thêm hai khay cơm đặt xuống kèm theo chất giọng gằn hằn học của hai người, một nam, một nữ:
- CHÂU HẠ ANH!!!
Tôi tím tái mặt, răng va vào nhau cằn cạch. Sợ quá! Sát thủ tới rồi! Hu hu! Không phải bạo lực học đường nắm đầu, xé áo đó chữ? Đời tàn rồi! Tàn rồi! Phải biết tính sao đây?
Chầm chậm, run run, khép nép ngẩng mặt, trông tôi như một nông nô nghèo khổ đang đứng trước mặt lãnh chúa phong kiến tàn bạo. Tâm hồn Anh Anh nhỏ bé, mong manh biết bao! Đừng làm Tiểu Anh sợ mà! Chết thật rồi!
Khi tôi ngẩng đầu, đập vào mắt tôi là hai gương mặt đằng đằng sát khí của... Thái Ngọc Ban Mai và An Tử Đằng.
A-men! Hai đứa này sẽ không mức giựt tóc, móc mắt tôi ra đâu! Hơ hơ... Cùng lắm là nghe chúng rủa xả chút thôi. May thật! Còn hi vọng sống sót! Giờ đành phải dụng hết nội công mồm mép nịnh bợ ra để hạ hoả hai con người này. Mềm mỏng. Phải thật mềm mỏng!
- Hì hì... - Cười giả nai, ngây thơ vô đối đúng chất Châu Hạ Anh. - Chào buổi trưa hai bạn yêu quý. - Nói nhảm không chớp mắt.
Đáp lại lời chào hết sức thân thiện của tôi là cái đập bàn tra khảo của "hotdog" An Tử Đằng:
- Nói mau! Chuyện hôm qua là sao?
Tôi tròn xoe mắt:
- Chuyện gì thế nhỉ?
Ban Mai thở hồng hộc, mặt đỏ gay, lắc vai tôi, bộ móng tay dài và nhọn của nó bấu vào tay tôi đau điếng.
- Chuyện của cậu và Thiên thần" chứ còn gì! Nói mau! Tại sao cậu ấy lại hôn cậu? Hai người thực chất có mối quan hệ gì? - Mai nói trong tức tối, giận quá y như mụ Simla.
Tôi nhẹ nhàng tháo ma trảo của con nhỏ đang bấu chặt tay tôi ra, cười hề hề:
- Bình tĩnh nào bồ ơi. Có gì đâu mà làm rùm beng lên vậy? Chuyện không phải như hai người nghĩ đâu!
Tử Đằng giành quyền nắm vai tôi, lại lắc như rối:
- Vậy chứ chuyện gì mới lớn? Nói đi! Tại sao cái thằng quỷ sứ đó lại hôn em, à Hạ Anh?
Hức hức! Tôi đâu phải thú nhồi bông đâu mà hai cái đứa mắc dịch này thay phiên nhau lắc tới lắc lui vầy nè? Đang ăn mà cứ thế này lát nữa sẽ ói hết cho xem! Trời đánh còn tránh bữa ăn, hai đứa đây nào phải trời nên nào xá chi bữa cơm đạm bạc của tôi, tụi nó khủng b.ố, tra tấn tinh thần tôi kiểu này thì ăn còn ngon lành được gì.
Tôi xua xua tay, cố định tâm lại, trấn an hai con người loi nhoi đó.
- Trời ơi! Không phải mà!
- Chứ sao hả? Cậu nói đi! Là sao chứ? - Mai hất mặt, nhướn mắt, trông nó thật đáng sợ.
- Tiểu Anh! Cậu nói vậy là sao? Mau giải thích đi! - Đằng cũng nôn nóng.
Tôi bưng li nước hút một ngụm thấm giọng rồi nghiêm túc phân trần.
- Oan ức chết mất! Xin đừng hiểu lầm tớ! Tớ và Saitoh Ken không có quan hệ mờ ám gì đâu! Thật ra cậu ấy nói rằng do mới chuyển về trường mà quá nhiều bạn nữa hâm mộ quá nên cậu cảm thấy phiền phức. Ken mượn tớ làm bình phong để tránh bớt sự đeo đuổi, truy lùng của đám con gái trong trường. Thế thôi! - Kèm theo bộ mặt uỷ khuất đáng thương cầu mong sự đồng cảm.
Con Mai trân mắt nhìn tôi rồi tu lon Pepsi của nó, tặc lưỡi:
- Chậc! Hạ Anh, cậu muốn làm thánh à? Tự nhiên để cảm đám girls trong trường GATO, lần này cậu chết chắc rồi! - Nó ôm ngực, rú lên. - Ôi thật hạnh phúc vì Tiểu Anh không phải là tình địch của tớ! Ôi "Thiên thần"!
An Tử Đằng bĩu môi, xuỳ dài:
- Xí! Cái thằng con trai trắng trẻo nhìn yếu nhớt đó mà hâm mộ cái nỗi gì! Tớ thấy hắn khó ưa! Cái mặt cứ hất lên tận mây. Hạ Anh ơi, may mà cậu chỉ là người tốt giúp đỡ thằng ranh đó, nếu không thì tớ đã... - Hà mã giơ nắm tay lên hăm he.
Tôi nhíu mày, nhăn:
Thôi thôi nhé! Đủ rồi! Bất đắc dĩ tôi mới phải giúp đỡ hắn, giờ xong việc rồi thì thôi! Đừng lanh chanh phá bĩnh nữa nhá!
Mai gật gù, khoác vai tôi, véo má:
- Ôi Anh Anh đáng yêu, khổ cho cậu rồi! Chỉ cần cậu đừng có dính dán tới "Thiên thần" là được, hễ ai mà cố ý khó dễ cậu trong An Đằng thì sẽ chết tươi với tớ! Tớ đã tham gia hội hâm mộ "Thiên thần băng giá" rồi đây! Anh Anh ngoan, từ nay nếu như cậu thích Khiết thì cứ tự nhiên tiến triển, tớ ủng hộ hai tay với điều kiện là... Giúp tớ làm quen với Ken nhé!
Tử Đằng xía vô:
- Hứ! Hết tên trông như con gái ấy lại tới tên thiếu gia bảnh tỏn kia. Nói cho Mai tiểu thơ nghe, đó chắc chắn không phải là mẫu người Tiểu Anh thích đâu. Anh chỉ thích mẫu người rắn rỏi, khoẻ mạnh như tớ thôi! - Rồi nắm tay tôi. - Anh Anh đáng yêu, nghe lời cậu tớ đã nhuộm tóc lại rồi nè! Đẹp trai chứ?
Tôi đơ ra, cười:
- Hờ hờ, đẹp! Đẹp hơn mọi khi!
Mà thật đúng là hôm nay An Tử Đằng trông dễ thương hơn mọi ngày, mái đầu vàng vuốt gel cứng đã trở thành màu đen mun, tóc ngắn thanh lịch và đồng phục rất chỉnh chu, nhìn có thiện cảm ơn mọi khi. Duy có nụ cười khả ố và hay tự tiện nắm tay, nắm chân người ta mãi là không sửa được.
Thái Ngọc Ban Mai tát vào bàn tay đang nắm chặt tay tôi ra, giựt bàn tay tôi lại, liếc hà mã toé khói:
- Khiết và Ken là no. 1, ai cũng hoàn hảo cả. Tiểu Anh rất xứng đôi với Khiết, từ đó tới giờ họ là cặp "Tiên Đồng, Ngọc Nữ" của Hội mỹ thuật nói riêng và cả THPT An Đằng nói chung. Cậu không có cửa bon chen đâu! Hạ Anh rất ghét mấy đứa "35" như cậu!
Đằng cau mày, mặt đanh lại, gắt:
- Gì chứ? Dám nói thế à? Ta "35" hồi nào mà mi nói ta "35"? Nể tình mi là bạn thân của Tiểu Anh nên ta đã nhịn mi hết lần này đến lần kia rồi nhé! Đừng có được nước lấn tới chứ!
Mai không chịu thua, đập bàn đứng dậy:
- Xất! Ta cũng nhịn mi lâu rồi nhé! Mi ỷ có tí nhan sắc và giỏi bóng rổ là ngon lắm à? Hừ, chẳng qua là mấy bạn nữ ngây thơ mới ngây ngất với mi thôi chứ đừng mơ ta nằm trong list đó! Nói thẳng ra là ghét đó! Tối ngày chỉ biết đeo bám theo con gái người ta dai như đỉa đói. Anh đâu có thích mi đâu mà cứ viễn vông theo đuổi. Đúng là da mặt dày mà!
- Mi! Mi dám nói ta thế à? Đừng có nghĩ là con gái là ta không dám ra tay đó nhé! - Hã mã Tử Đằng đỏ gay mặt, xắn tay áo, cũng đứng dậy mà gây gổ.
Mai chống hông, kiêu ngạo:
- Đánh đi! Ngon thì đánh đi! - Rồi vỗ tay kêu gọi những ánh mắt trong căn tin chú ý. - Mọi người xem An Tử Đằng đòi đánh tớ này! Các bạn nữ xem thần tượng của các bạn vũ phu như thế nào nè! Các bạn nam coi Mai bị ăn hiếp nè! Hức hức!
Tôi chống tay lên bàn, ngán ngẩm. Hai cái đứa này giống oan gia thật chứ! Tụi nó muốn phá banh buổi ăn trưa của tôi mà! Hu hu! Cái đám gây rối mắc dịch có xéo đi cho bà ăn nốt phần ăn không thì bảo?
Đám học sinh chung quanh dõi mắt hướng về bàn tôi - bàn học có ba gương mặt đình đám của trường: An Tử Đằng: hotboy thể thao đỉnh nhất; Thái Ngọc Ban Mai: hoa khôi xinh đẹp và quyền lực nhất nhì An Đằng và tôi - Châu Hạ Anh, thủ khoa nhút nhát nhất của ngôi trường này. Ai cha! Bão táp tới rồi! Hai cái đứa này lại muốn gây nhau, chắc tôi chuồn trước mất! Đám con gái nhếch mép, khoanh tay lườm cô hoa khôi, còn lũ con trai đá lông mi đáp lại Mai, nhìn hà mã như kẻ thù. Họ cứ đứng nhìn kịch vui mà không ai can ngăn được vì chẳng ai muốn dính tới phiền phức.
Mai đảo mắt xung quanh, không có sự cứu viện. Nó vẫn hiên ngang chống tay, gân cổ đáp:
- Sao? Tức lắm à? Đánh đi! Ngon nhào vô đánh với chị! Chị chơi tay đôi với cưng ngay tại đây này! Hờ, không dám à? An Tử Đằng ngốc nghếch! Nói thật cho cậu biết nhé: Người cột dây giày lần trước của cậu là tôi đấy! Sao nào? Cậu làm gì tôi hả? Tức lắm à? Đánh không? Đánh đi! Plè!
- Mi! Mi thật đáng chết! Ông thề không vặt cổ, lóc da mi thì ta không tên là An Tử Đằng! - Trông mặt hắn đen xịt và đáng sợ như một cái ấm sôi lụp bụp trên bếp.
Tôi cá là hà mã không dám làm gì đâu. Đụng vào Mai có chắc là cậu ta còn ở lại trường được! Xem ra Mai sẽ thắng vụ đấu khẩu này. Tôi ngáp dài, ngồi xem song tấu của tụi đó. Cả đám người xôn xao vì mức độ gan dạ tự thú của nhỏ Mai. Ôi trời! Con ngu! Khai làm chi cho hắn ôm hận thế hả?
Trong lúc cả căn tin đang lu xà bù vì sự gây gổ kịch liệt của Mai và Đằng thì bỗng chốc ấm thanh cãi vả và xì xào ngưng bặt. Có tiếng bước chân tới gần...
Mọi người mở to mắt, nhìn theo...
Lối đi dạt rộng, Ken bước vào, nữ sinh tụ thành cụm phía sau, vẫn là thái độ thờ ơ, lạnh lùng. Ken có vẻ giả tạo đáng khâm phục! Cậu ta bưng khay thức ăn, đi gần đến bàn tôi, mỉm cười. Ban Mai quên cãi nữa, quay mặt nhìn Ken chăm chú, nhỏ vuốt tóc điệu đà cười:
- Ken!
Đằng mất đối thủ cãi lộn, khoanh tay hậm hực ngồi xuống, rủa xả lèm bèm:
- Đúng là mê trai!
Tôi vuốt vai Đằng, bảo nhịn với Mai vì nể tôi. Ngoài ra, xem Ken như vô hình. Tôi không muốn rắc rối.
Đôi mắt tím ngọc di tầm mắt thẳng vào mặt tôi, khẽ gật nhẹ đầu, cậu đặt người ngồi cùng bàn với tôi, cũng gật đầu với Đằng. Mai đã mời cậu ta ngồi chung thế này thì tránh mặt cũng không xong. Tôi nhướn mắt, ý bảo Ken không được gây phiền toái cho mình. Ban Mai kéo ghế ngồi gần cậu ấy, hớn hở.
Có tiếng xì xầm lao xao, và thêm tiếng chân chầm chậm sau lưng.
Xin lỗi, Khiết ngồi chung bàn được chứ?
Tôi ngẩng mặt, quay đầu. Dương Hiểu Khiết đứng sau tôi, bưng khay thức ăn của mình, giọng nói vẫn thanh nhã, dịu dàng như vậy. Tôi cười, chỉ vào cái ghế cạnh bên mình:
- Khiết ngồi đây nhé! Bàn ăn là của chung mà! Ai ngồi chả được!
Vỡ trào như tiếng sóng xô vào bờ, học sinh săm soi chiếc bàn đầy ắp những gương mặt ai-cũng-rõ-mặt-rõ-tên. Tôi biết ngồi đây sẽ có rắc rối. Phải ăn cho nhanh rồi xin kiếu mới được!
Một không khí kì dị đang bọc kín chiếc bàn nhỏ. Xem chừng số thức ăn còn trên khay sẽ khó tiêu hoá hết được đây.
Danh Sách Chương: