Ai thấu chăng ý đồ của ta? Ai biết được ta đang nghĩ gì. Châu Hạ Anh mưu mô xảo quyệt đang ngấm ngầm đề ra kế hoạch "Osin hoá mĩ nam".
Hà hà, tôi là người ưa tươm tất nhưng rất lười dọn dẹp. Nhìn tiểu mĩ nam trước mặt rất có năng khiếu dọn dẹp nhà cửa (đã chứng minh vừa rồi). Cho nên, há há, cậu ta sẽ ở đây bao lâu cũng được, được ăn mặc tử tế, cuộc sống no đủ, nhưng... Bù lại số tiền cậu ta đang tiêu xài sẽ được tôi ghi chép lại, và phải làm osin không công trả nợ cho tôi. Ố yè, quá sáng suốt đi chứ. Vừa đỡ tốn công dọn dẹp, vừa được ngắm pretty boy mỗi ngày, còn gì sướng hơn bằng! Ôi dào, ngày tháng sắp tới chắc thú vị lắm đây!
Tôi ngồi, mang theo một ý tưởng táo bạo (mà bệnh hoạn) đó trong lòng. Nhưng... Vì sao phải là 100 ngày?
- Saitoh Ken!
Ken ngước mặt, chờ ý.
- Cậu có thể cho tôi biết là vì sao là thời hạn 100 ngày và sao trách nhiệm đổ hết về tôi?
Hoàng tử mặc trường bào trắng đã cho tôi biết là: Tôi là một trong những người có sức mạnh mở cánh cổng không gian giữa truyện tranh và thực tại (giờ mới biết). Do tôi đã sơ suất kéo cậu ra khỏi thế giới của mình nên giờ đây Ken không có chốn nương thân. Để trở về Kôchi, theo quy định là cậu phải tìm ra tình yêu đích thực trong vòng 100 thì sẽ mở được cánh cổng bị phong ấn. Sau 100 ngày không tìm được người yêu mình thì...
- Thì sao? - Tôi hỏi.
Mái tóc nâu lắc đầu, không kể.
Vậy tức là tôi đã hại Ken rồi! Do tôi sao? Chỉ vì mấy giọt nước mắt đồng cảm?
Tôi suy nghĩ:
- Nhưng cậu đã có Kami rồi mà!
Saitoh Ken buồn rầu, ôm cuốn truyện "Thâm thù" trong lòng, nâng niu như châu báu.
Tôi cắn môi, đứng ngẫm một xíu. Sống một mình cô đơn đến mức tôi hay khóc một mình, tôi thèm có ai để trò chuyện đến phát điên. Hôm nay, tuy cậu mang cho tôi nhiều phiền phức nhưng quả là tôi cảm thấy mình vui hơn hẳn. Nếu giúp được cậu là một điều tốt thì Hạ Anh sẵn lòng giúp đỡ. Duy, không phải cậu muốn ở không là được, tôi sẽ tính phí sinh hoạt đấy.
"Tôi sẽ bám theo cô để bắt cô thành người làm chứng, người xác minh được sẽ có người yêu tôi thật tâm. Lúc đó, mấy giọt nước mắt của cô mới có tác dụng đưa tôi trở về." - Ken cũng đứng dậy, đôi mắt mang theo những ánh nhìn khẩn thiết, lại chờ đợi, hi vọng.
- Với một điều kiện. - Tôi chắp tay sau lưng, đi vòng quanh chàng trai. - Cậu...sẽ là "nô lệ" của tôi trong suốt thời gian này. Tôi sẽ bảo trợ cậu về nơi ở, ăn uống, sinh hoạt. Giúp cậu mang tìm ra "true love".
Saitoh Ken day môi, ngẫm nghĩ nữa. Xong rồi cậu làm dấu: "Tôi...đồng...ý!"
Well, well, well, tốt lắm. Sụp hố rồi nhé thỏ con! Đừng hối hận khi đã đồng ý nhé! Mà có để ai yêu thì yêu, đừng để Kami nổi máu Hoạn Thư rồi lại chui ra đây gây hoạ thì phiền lắm!
Tôi vỗ tay, hí hửng:
- Ok! Tốt lắm! Từ nay nơi đây là nhà của cậu. Và tôi - chủ của cậu. Nhớ nhé Ken. Ngoéo tay một cái nào!
Rồi tôi kéo lấy tay Ken, dạy ngoéo tay.
- À, quên mất! Chúng ta cùng đi mua quần áo khác cho cậu thôi. Đừng có mặc cái bộ không giống người ngợm của thời này. Trông cậu cứ như người mặc cổ trang xuyên không đến vậy. Nào, đợi tôi thay quần áo rồi ta đi nhé!
Xong rồi tôi véo bầu má trắng trẻo kia một cái. Vui vẻ thay một bộ đồ thoải mái hơn để đi ra phố.
Con của một nhà ngoại giao và một nữ tiếp viên hàng không có xuất thân danh giá? Ừ, tuy tôi luôn được chu cấp một số tiền phải nói là kha khá nhiều để sinh hoạt trong một tháng. Số tiền ấy nếu tôi cứ xài đều đặn, không tiết kiệm, không ki bo, nhỏ nhặt, tính toán chi li thì tôi vẫn có thể duy trì nhịp sống trung học của mình thật tự do, không chạm đến cụm từ "thiếu hụt". Nhưng để sắp xếp cho một chuyến đi đến Ý xa xôi thì nhiêu đó đúng là... Quá ít ỏi. Tôi không muốn mở miệng xin cha mẹ, cho nên mới phải cân đo, đong đếm đồng tiền của mình nghiêm ngặt thế này. Ít bao giờ tôi dám sắm cho mình một chiếc áo mới, một cuốn manga hay là một tô phở đặc biệt ở một quán trứ danh ngoại trừ khi mình đạt được thành tích tốt nhất trong học tập. Đôi khi, dịp hè, hay những khi có tuần nghỉ dài thì tôi sẽ đi tìm việc part-time. Valentine: bán hoa, xếp hạt giấy, xếp sao chẳng hạn. Trung Thu: đi bán bánh Trung Thu sale nè. Halloween: mở hàng nước trong dịp lễ hội ở trường. Lễ Nhà Giáo, Giáng Sinh: làm thiệp, gói quà, bán hoa. Tết: ra chợ hộ bán hàng sale nữa. Quanh năm: làm cộng tác viên vẽ tranh minh hoạ truyện cho mấy tuần báo, nhà xuất bản, làm hàng handmade. Đấy, tiền cứ vô túi đều đều. Đâu có gì khó nhọc đâu! Tại sao mình lại không thử làm những việc mình lại được trong tầm tay để tự trang trải cho đời sống học trò hay chi tiêu vụn vặt của mình? Điều đó đơn giản thôi mà, chỉ cần mình nhín xíu thời gian trong quỹ "ăn chơi" của mình ra thì ok thôi!
Tôi chọn một chiếc váy hồng dài qua gối - màu mà tôi thích nhất. Đi cùng cái kính cận to bản và mái tóc ngắn, xù, hoe hoe vàng. Trông giống một nàng Vintage lắm nha. Thực ra tự nhận mình cũng ra nét dễ thương lắm chứ bộ! Mắt to nè (bị em kính to che mất rồi), mũi cao giống cha, môi nho nhỏ (y hệt mẹ), da trắng (Saitoh Ken như muốn trắng hơn! GATO!), thiếu xíu về khoản vòng 1 thôi (cái này thì dùng thủ thuật độn thêm thì chả ma nào biết). Hì hì, nói chung là ổn tất.Cảm ơn khi con đã mang nhiều nét giống cha mẹ rất nhiều!
Cứ thế, tôi thích thú ngắm mình trong gương ở trong toilet, vừa viết ra list phải mua sắm cho "osin bé nhỏ".
*
* *
Bóng đêm chạm rõ ràng, đáp trên nền đất nâu đen. Tất cả bị quấn tròn trong một chiếc khăn len sẫm màu, xanh tím. Những áng mây xốp phồng cũng mang chiếc áo u tối cùng vũ trụ, điểm thêm trên những vạt áo dài là những vì tinh tú sáng lấp lánh, như là kim cương. Không khí cuối thu hơi se, ắt là sắp đón một đợt đông lạnh cùng gió bấc về. Những tán lá vàng rộm này sẽ ở yên trên cành bao lâu nữa khi từng ngày, cái cơn gió ùa ngang mỗi quyết liệt hơn, mang theo mùi se sắc, lạnh lùng, của đông? Không khí ấm, chạy đều, lan mơn mớn, đánh động rất khẽ những xúc giác của người. Rất êm.
Tôi ra khỏi toilet, lấy cái ví, rồi huýt lấy vai Ken, bảo cậu cùng đi.
Không biết có hoa mắt hay không, khi tôi quay mặt đi, từ tấm gương khảm trên tủ áo phản chiếu gương mặt tuyệt mỹ kia, đứng phía sau tôi. Hình như Ken đã cười. Cách cười rất lạ, như đắc thắng, trông rất xảo, lạ lẫm. Chắc là tôi hoa mắt, vì tôi là đứa có tiền sử bị quáng gà mà, thêm đôi mắt cận 3 độ của mình hình như không đáng tin rồi. Chắc là vậy!
Tôi ngoảnh đầu, nhìn cậu, chạm vào mắt tôi vẫn là nét mặt thuần khiết với màu mắt như bao trùm lên cả một cánh đồng hoa oải hương bát ngát, trong veo. Đúng là không phải biểu hiện của nụ cười gian xảo kia.
Lại quay đi. Ken đi theo tôi, luôn giữ đúng khoảng cách một cánh tay. Chúng tôi ra khỏi nhà, hoà vào màu sắc đen úa của không gian ngoài trời.
*
* *
- Chị ơi, giúp em chọn giúp cho cậu ấy vài bộ đồ mặc thường nha! - Tôi đứng trước mặt cô nhân viên bán hàng đon đả, cười ngọt ngào.
Cô bán hàng nhìn tôi, rồi lại ngắm nhìn người đang đứng sau tôi - Saitoh Ken, trong ánh nhìn niềm nở đó là một dã tâm mang tên "háu sắc". Cứ nhìn chị vừa nói, mắt dán chặt vào Ken, cố gắng nuốt nước bọt ực ực là tôi biết tỏng mưu đồ rồi!
Chị ta cười, xuýt xoa:
- Chu choa, em có cậu bạn trai đẹp thật nha! Y như diễn viên điện ảnh vậy đó!
Tôi cười xuề xoà:
- Dạ vâng, "anh ấy" là diễn viên mà! Chị không thấy ảnh còn mặc nguyên trang phục đi quay sao? Hì hì. - Rồi tôi khoác lấy tay người con trai đang ngơ ngác phía sau, tỏ vẻ thân mật.
Nhìn đi! Nhìn cho lòi mắt ra! Thèm thuồng chảy cả nước dãi ra đi nhé! Ken đã là "người" của tôi! Đừng có mơ mà chiếm được!
Không hiểu sao mà ánh mắt suồng sã ấy mỗi lần dán vào Ken là tôi lại thấy khó chịu. Cứ như là đang bị một gã đàn ông biến thái săm soi 3 vòng của mình. Thế nên, là một bản năng tự vệ, bị nguy hiểm thì sấn ra che chắn. Như Ken là 3 vòng của mình, được bảo vệ nghiêm ngặt. Cảm giác mình thật bá đạo!
Cô gái bán hàng trong shop đưa đôi mắt tiếc nuối, vừa ghen tị nhìn chúng tôi, rồi cố vẽ lên mặt mấy vệt cong gượng gạo, buồn buồn:
- Ồ, thế sao? Em sướng ghê nhé! Có bạn trai đẹp thế mà! Thôi, hai đứa đi theo chị nào!
Tôi vẫn khoác lấy tay Ken, như giữ vàng. Ken mở tròn mắt, chắc là đang ngơ ngẩn ngắm nhìn sự khác biệt giữa trong truyện và hiện thực, quyển truyện ấy vốn là truyện cổ trang mà! Hi vọng là cậu không ví mấy cái thiết bị hiện đại ở đây thành quái vật nữa nhé!
Như là xe bus, lúc chúng tôi lên xe để ra phố, cậu cứ nấn ná mãi, không dám lên xe, lườm lườm nhìn chiếc xe như kẻ thù. Phải đợi tôi vỗ về, giải thích thì mới chịu lên. Trong ánh mắt đó luôn dấy lên nét cảnh giác và sợ hãi. Ngố thật!
Có điều không thể chối bỏ: Ken như một thanh nam châm, luôn thu hút sự chú ý của mọi người đến mình. Có lẽ đó là lợi thế của trai đẹp chăng?
Chẳng ai để ý là Ken mặc trang phục khác người, chắc họ nghĩ cậu đang tới một vũ hội hoá trang hoặc là một diễn viên chẳng hạn. Không ai nghĩ ra cậu là một người hoàn toàn khác biệt với thế giới ở đây, thế giới của loài người văn minh. Ken cũng là người, nhưng cũng chỉ là một nhân vật hư cấu. Vì thế mà trông cậu hoàn hảo hơn người bình thường ư? Khuyết điểm duy nhất của cậu chính là không thể nói chuyện thôi, thật tội nghiệp.
Loay hoay ở dãy quần áo cho nam gần nửa tiếng, bà chị bán hàng trưng dụng hết cỡ khả năng PR sản phẩm của mình lên, nào là: "Da cậu ấy rất trắng, mặc áo vàng sẽ hợp lắm!"; "Dáng cậu ấy rất chuẩn, cái quần/cái áo này rất vừa vặn."; "Cậu ấy mặc màu tím đẹp ghê ý!"; pla pla... Choáng cả óc! Đến nỗi tôi chả biết lựa bộ nào hợp. Vờ vật ngồi xuống ghế mà thở hắt với đống áo quần đủ thứ màu sắc, và cũng đủ...mấy em số 0 tròn trịa. Sao cái nào cũng có đến hơn sáu con số thế này? Hức, tiếc tiền quá!
Trong lúc còn choáng với mấy em "X00.000$" trong đầu, tôi chán chường chống tay, bó gối mà than vãn. Đến khi, cánh cửa phòng thử đồ mở ra mới kéo hồn vía tôi về xác, xong rồi tích tắc nó lại đu trên hàng điện cao thế bởi vì:
- ... So cool! - Tôi thốt lên, đắm đuối như cá chuối.
Trước mặt, hoàng tử Ken đã không còn, mà giờ là một chàng thiếu niên cực kì khôi ngô, ăn mặc hợp thời với quần bò ngố màu nâu, thêm chiếc áo chemise màu lam phá cách, giày bata trắng. Trông Ken giờ hệt một hotboy với gu thời trang năng động, nhưng nền nã, không quá ngoan hiền, mà vẫn bụi bụi với mái tóc hơn gáy, màu nâu nâu. Tôi muốn rớt cả cằm, xịt máu mũi vì độ thu hút của cậu.
Bà chị bán hàng liếng thoắng, khen nức nở, vừa nói, vừa đưa tay chùi máu mũi nom thật buồn cười.
Ken ngắm mình trước gương, đưa tay chạm vào mặt gương lạnh, rồi lại quay qua nhìn tôi, tôi vẫn thấy cả một cánh đồng oải hương tím ngắt và thanh trong như nước trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, nhưng hình như nó thoáng có tia muộn phiền.
- Chị ơi, thanh toán bộ đồ này, không cần gói lại. Cùng chiếc quần kaki vàng đất kia, cả chiếc quần Jean với 3 cái áo phông này nữa.
- Tổng cộng là 858.500 đồng em!
Tôi cười. Móc ví đưa tiền. Cười đẹp như đang mếu! Tiền ơi là tiền! Sao em nỡ bỏ chị mà đi? Cũng may mà tôi mới rút thêm tiền, nếu mà không đủ tiền thì tôi thế chấp cậu ở đây làm Ma-nơ-canh trả nợ đấy Saitoh Ken!
Lật đật ghi sổ:
"Mua quần áo: tốn 858.500đ"
Từ từ tôi bắt cậu trả tất!
Đứng ngắm Ken một hồi, tôi nghĩ ra điều cần làm tiếp theo, búng tay một cái:
- Giờ mình phải đi cắt tóc thôi nào Ken!
Danh Sách Chương: