• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi, bây giờ có nghĩ cũng vô dụng, đợi trời sáng đi hỏi thử Huyện thái gia."

Suy nghĩ lúc lâu, cảm giác mệt nhọc sau một ngày vất vả càng tăng thêm, Trần Mục xoa xoa thái dương, dứt khoát không nghĩ linh tinh nữa.

Đổi sang một tư thế ngồi thoải mái, dự định nghỉ ngơi một lát.

Trời sáng sẽ đến phòng ngủ của Huyện thái gia hỏi, chắc có thể moi ra chút bí mật.

Khi sắp chìm vào giấc ngủ, trong đầu Trần Mục bỗng hiện ra hình bóng của hòa thượng kia, khóe môi cong lên, thì thào nói:

"Nương tử của ta... Mới không phải là yêu đâu."

— —

"Phu quân ..."

Chẳng biết lúc nào, trên người xuất hiện một vệt lạnh buốt, Trần Mục mơ mơ màng màng mở to mắt, vô thức bắt lấy tấm thảm đắp trên người.

Trước mặt là một nữ tử váy trắng có khí chất dịu dàng, đang ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn.

Ngũ quan của nữ tử cực kỳ tinh xảo.

Mặt trái xoan ẩn chứa hương vị cổ điển, da trắng nõn nà, thân hình thanh tú tinh xảo, ở dưới ánh đèn lờ mờ, lộ ra vẻ uyển chuyển hàm xúc động lòng người.

Lúc này, trong mắt nữ tử xuất hiện chút mệt mỏi, còn có mấy phần áy náy.

Là nương tử.

Nàng mới trở về từ nhà lão Vương.

Trần Mục ngồi dậy, liếc nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, ngáp hỏi: "Giờ gì rồi."

"Giờ Tý."

Bạch Tiêm Vũ rót một chén trà nóng, đặt ở bên cạnh Trần Mục.

Trần Mục nhìn sợi tóc hơi lộn xộn của nàng, muốn đưa tay chỉnh lại, nhưng lại bị người sau tránh đi, chỉ đành sờ mũi cười khan:

"Ta còn tưởng rằng đêm nay nàng không trở lại chứ."

Bạch Tiêm Vũ xin lỗi một tiếng, nói: "Phu quân không cần chờ ta, như vậy sẽ hại thân thể."

"Ta không chờ nàng, vốn đang suy nghĩ một số chuyện, kết quả không cẩn thận ngủ thiếp đi... Ah? Thuốc đã sắc xong rồi?"

Nhìn thấy chén thuốc bốc hơi trên mặt bàn, Trần Mục giả bộ kinh ngạc.

Bạch Tiêm Vũ nhẹ vuốt tóc đen trên bờ vai: "Nha đầu kia hậu đậu, đã nấu thuốc quá tay rồi, nếu không ta đi sắc lại một lần."

"Không cần! Nhìn nàng rất mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi."

Trần Mục khoát tay áo, bưng chén thuốc lên múc từng muỗng từng muỗng uống, vị đắng đúng là rất đậm.

Thuốc dưỡng sinh này là do Huyện thái gia tiêu tốn rất nhiều mới cầu được từ chỗ Đoàn thần y.

Người bình thường sẽ không nếm được.

Nữ tử ngồi ở ghế bên cạnh, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào hắn.

Trần Mục bị nhìn chằm chằm đến mức quái dị, hỏi: "Sao vậy?"

Bạch Tiêm Vũ mấp máy môi đỏ, do dự một chút rồi ôn nhu nói: "Phu quân... Dường như rất hư."

"Khụ khụ khụ — — "

Trần Mục bị bị sặc thuốc, ho khan.

Hư cái đại gia nhà nàng!

Cả nhà các nàng mới hư ý!

Nữ tử vội vàng đứng dậy vỗ nhẹ sau lưng phu quân, tự trách: "Cũng trách thiếp thân không cân nhắc đến thân thể của phu quân, để cho chàng một mực ngủ trên mặt đất. Sau này phu quân lên giường ngủ đi."

Hả?

Trần Mục đột nhiên không ho khan nữa.

Hắn ngẩng đầu nhìn đôi môi hồng nhuận phơn phớt của phu nhân, cho rằng mình nghe nhầm: "Phu nhân nói là... Để cho ta ngủ trên giường?"

"Ừm, chàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất."

"..."

Trần Mục bó tay rồi, tức giận nói, "Được rồi, nàng cứ ở phía trên, ta ở phía dưới thôi."

Thân là một người đàn ông, sao có thể để vợ mình chịu khổ được.

"Thế nhưng mà..."

"Không sao, thân thể của ta không hư! Không tin ta làm 300 cái chống đẩy tại chỗ nhé?"

Bạch Tiêm Vũ cũng không khuyên nữa, dời đề tài câu chuyện: "Gần đây ta học được kiểu dáng mới ở chỗ của Vương tỷ, hôm nào ta làm cho chàng một bộ, đúng lúc quần áo của chàng đã cũ rồi."

"Vậy thì cám ơn nương tử." Trần Mục gật đầu.

Vị phu nhân trước mắt này trừ không cho ngủ chung giường ra, những thứ khác đều rất hoàn mỹ.

Dù là thái độ đối với hắn, hay là lời ăn lời nói hành động bình thường, đều thể hiện ra những mặt hoàn mỹ nhất của một thê tử.

Có vợ như thế, còn cầu mong gì.

Ăn qua loa bữa khuya, hai người lại rảnh rỗi trò chuyện một lát.

Phần nhiều chính là Bạch Tiêm Vũ nói.

Ví dụ như cửa hàng Trương gia bán trao tay cho người khác, ví dụ như một vị tiểu thiếp của nhà địa chủ nào đó mắc phải quái bệnh, ví dụ như phu nhân nhà ai khó sinh ...

Những chuyện bát quái này nghe thì nhàm chán, nhưng cũng là gia vị của hai vợ chồng.

Cho tới ba canh, hai người mới tắt đèn nằm ngủ.

Trần Mục vẫn ngủ trên chăn đệm dưới đất, tuy nhiên Bạch Tiêm Vũ đã cố ý thêm một tấm chăn mềm ở bên dưới, giúp ngủ thoải mái hơn.

Nghe tiếng cởi quần áo của phu nhân trong bóng tối, Trần Mục thầm thở dài.

Đốt đèn chính là phúc lợi.

Nhưng hắn lại không dám.

"Phu quân?"

Qua thật lâu, trong bóng tối bỗng nhiên vang lên thanh âm mềm mại của nữ nhân.

Trần Mục vừa mới chuẩn bị tiến vào mộng đẹp bỗng mở to mắt.

Mặc dù gian phòng là một màu đen kịt, nhưng hắn vẫn cảm giác được đối phương đang nghiêng người, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn.

"Nghe Thanh La nói, có tên hòa thượng đang dây dưa với chàng."

Nữ nhân hỏi.

Trần Mục hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Một tên hòa thượng giả mà thôi, chắc là muốn lừa gạt tiền, bây giờ loại lừa bịp này nhiều lắm."

"Hắn nói thế nào."

"Hắn nói nàng không phải người, mà là yêu tinh tu hành ngàn năm."

"Ah!

Nữ nhân lên tiếng, sau đó không còn thanh âm.

Một lát sau, đợi lúc Trần Mục sắp ngủ, nàng bỗng nhiên lại hỏi: "Phu quân, chàng tức giận không?"

"Cái gì?"

"Người kia phỉ báng nương tử của chàng, chàng không tức giận sao?"

Trần Mục bỗng ngậm miệng, nghĩ một chút rồi nói: "Nương tử, trời sáng ta sẽ đi tìm hòa thượng kia, phải đánh gãy răng của hắn!"

"Thân thể chàng hư như vậy, không đánh lại hắn."

"..."

Trần Mục không biết trả lời như thế nào.

"Phu quân?"

"Hả?"

"Lần sau nếu hắn vẫn dây dưa, chàng hãy nói cho hắn... Vợ ta tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."

"Ách, được."

"Phu quân?"

"Ừm?"

"Nếu không chàng lên giường ngủ đi."

"Không cần."

"Ta ngủ chung với chàng."

"Thật?"

"Đùa giỡn thôi."

"..."

-----

Dịch: MB

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK