• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Bộ đầu muốn hỏi thiếp chuyện liên quan tới Mục Hương Nhi.”

Mỹ phụ ngồi trên ghế tròn bên cạnh, cặp đùi đẫy đà dưới làn váy tạo ra đường cong mê người, đôi mắt đẹp yêu kiều nhìn về phía Trần Mục.

Trần Mục nhìn không chớp mắt, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Mạnh Ngôn Khanh thở dài: “Thật ra thiếp thân cũng không biết nhiều, nếu sớm biết như này, ta đã không thân cận như vậy. Có lẽ...”

Vẻ mặt mỹ phụ hiện lên mấy phần tự trách.

Trần Mục lấy ra một quyển sách nhỏ đặt trên bàn, lại lấy ra một cây bút than được gia công, hỏi:

“Bá mẫu, có thể nói một chút xem tại sao ngài lại biết Mục Hương Nhi hay không?”

“Thông qua giới thiệu của thẩm thẩm Lý thị.”

“Nói cụ thể một chút đi.”

Mạnh Ngôn Khanh chậm rãi nói: “Đại khái là vào khoảng tháng năm, ta đi Bích Thanh Uyển bàn giao chuyện thêu thùa, vừa vặn gặp Lý thẩm, thuận tiện nói mấy câu muốn tìm hôn sự cho Tiểu Vĩ.

Nàng nói nàng có một đứa cháu gái ở huyện Ma Lăng, có thể tác hợp giúp hai đứa một tay.

Đại khái nửa tháng sau, Lý thẩm sắp xếp cho ta và cô nương kia gặp mặt một lần, ta cảm thấy cô nương kia cũng không tệ lắm, liền hy vọng có thể xác định hôn sự này...”

“Hai người gặp mặt ở chỗ nào?” Trần Mục vừa viết vào sổ, vừa hỏi chi tiết.

Mạnh Ngôn Khanh mặc dù cảm thấy kỳ quái với hành động của đối phương, nhưng cũng không hỏi nhiều, trả lời: “Là ở một quán rượu bên huyện Ma Lăng, hình như gọi là ‘Dương Tuyết’.”

Dương Tuyết!

Trần Mục khoanh tròn hai chữ này.

Hắn lại hỏi: “Lúc ấy ấn tượng của ngài với Mục Hương Nhi thế nào, hai người đã nói cụ thể những gì?”

“Cô nương kia tính tình rất hiền hòa, nhưng cũng không nói nhiều, chúng ta chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu, kiểu như tình huống trong nhà như thế nào...”

“Lúc ấy còn có ai đi cùng với nàng?”

“Huynh trưởng của nàng.”

“Đại ca?” Trần Mục ngẩng đầu.

“Đúng vật, cha mẹ nàng đều đã ngã bệnh, cho nên đại ca nàng theo nàng đến.”

“Ngài có ấn tượng gì với huynh trưởng của nàng không?”

Mạnh Ngôn Khanh nghĩ nghĩ, khẽ day trán: “Không có ấn tượng gì, cũng không nhớ rõ hắn lắm.”

Trần Mục lại khoanh tròn chữ ‘Cha mẹ phát bệnh’, tiếp tục hỏi: “Vậy lần này lúc Mục Hương Nhi đến đây ra mắt, là ai theo nàng đến?”

“Không có ai, nàng đến một mình.”

Mạnh Ngôn Khanh dừng một chút, lại nói: “Thật ra ta vốn định đến mùng bốn sẽ tự mình đến gặp, thế nhưng cô nương kia lại đến nhà thẩm thẩm nàng sớm hơn hai ngày...”

“Sớm hai ngày?”

Trần Mục bắt được điểm dị thường, lập tức ngẩng đầu chăm chú nhìn đối phương: “Tại sao nàng phải đến sớm?”

“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, có thể là có hẹn với một vị bằng hữu nào đó. Không phải Lý thẩm đã nói rồi sao, nàng đến làm khách ở nhà một người bạn Vân thôn mới mất tích.” Mạnh Ngôn Khanh nói.

Trần Mục chống cằm, theo thói quen chuyển đọc cây bút than trong tay, bắt đầu suy nghĩ.

Đây là điểm đáng ngờ rõ ràng nhất trong bản án này.

Bởi vì tối hôm qua Huyện thái gia đã phải nha dịch đến thôn Vân hỏi thăm, Mục Hương Nhi không hề đến Vân thôn, cũng tức là không có bằng hữu gì ở đó.

Vậy tại sao lại đến sớm?

Hoặc là Mục Hương Nhi đã nói dối thẩm thẩm nàng, hoặc là Lý thị đang nói láo.

Rốt cuộc là ai?

Trong lúc Trần Mục lâm vào suy tư, đôi mắt đẹp của Mạnh Ngôn Khanh ngồi đối diện nổi lên từng tia sáng kỳ dị.

Thân thể vô thức nhúc nhích một chút.

Đều nói đàn ông lúc trầm tư suy nghĩ là lúc có mị lực nhất. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giá trị nhan sắc của đối phương qua ải.

Mặc dù đã là mẹ của hai đứa con, như ‘nhan trị khống’ trời sinh vẫn khiến cho tâm tình mỹ phụ có chút chập chờn khi đối mặt với Trần Mục.

Năm đó thời dậy thì đã từng ảo tưởng về tình yêu hoàn mỹ với hoàng tử bạch mã.

Đáng tiếc vì giúp người trong nhà chữa bệnh, nàng chỉ có thể ủy khuất gả cho một thương nhân tướng mạo bình thường, thậm chí cuối cùng còn rơi vào tình cảnh như vậy.

Nhân sinh nào có hoàn mỹ như ý muốn, chỉ còn dư lại huyễn tưởng không vẹn toàn mà thôi.

Trần Mục viết mấy dòng chữ trên quyển sổ, lại hỏi: “Quan hệ giữa Lý thị và cháu gái của nàng như thế nào?”

“Tạm được.”

Mạnh Ngôn Khanh thu hồi ánh mắt, làn da chỗ cổ hơi hồng lên: “Lý thẩm vẫn rất yêu thương cô cháu gái này, ít nhất thì ta thấy vậy.”

Vậy tức là Mục Hương Nhi đã nói dối Lý thị?

Trần Mục viết mấy dấu chấm hỏi trên quyển sổ, lại nói: “Còn có chỗ nào khiến ngài cảm thấy không đúng hay không?”

Chỗ không đúng?

Mạnh Ngôn Khanh suy tư trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu.

Tiếp tục ghi chép, Trần Mục cũng không hỏi gì nữa, sau đó cất sổ và cây bút than đi, vừa cười vừa nói: “Được rồi, chỉ có những vấn đề như vậy thôi, sau này nếu bá mẫu có nhớ ra cái gì, có thể nói cho A Vĩ.”

“Ừm, thiếp thân hiểu rồi.”

Thấy Trần Mục đã đứng dậy, nàng vội vàng muốn giữ người lại: “Trần Bộ đầu không ở lại một lát sao?”

“Phải mau đến huyện nha, không quấy rầy ngài nữa.”

Trần Mục hướng về phía Tiểu Huyên Nhi bên bàn đọc sách ở một góc hẻo lánh, làm một dấu tay hẹn gặp lại, tiếp đó thuận thế rời đi.

“Chờ một chút!”

Mạnh Ngôn Khanh bỗng quay người đi nhanh vào trong phòng, lấy ra một cái bùa Quan Âm bằng vàng tinh xảo.

“Nghe Tiểu Vĩ nói tối qua ngươi đã cứu tính mạng nó, thiếp thân cũng không có lễ vật gì để cảm tạ, lá bùa Quan Âm này là do ta cầu từ chùa Hạo Nguyên...”

“Không cần, A Vĩ là huynh đệ của ta, ta cứu hắn là phải.” Trần Mục vội vàng từ chối.

Lá bùa Quan Âm này có vẻ như có giá trị không nhỏ, mang theo linh vận.

Rõ ràng là Mạnh Ngôn Khanh cầu cho con trai mình.

“Trần Bộ đầu ngài là ân nhân cứu mạng của Tiểu Vĩ, chút lễ vật này không tính là gì, mong ngài nhận cho.”

“Đừng, lễ vật này quá quý trọng, nếu không cho ta cái bánh bao lớn cũng được.”

“Ngài nhận lấy đi.”

“Không cần.”

“Thiếp thân đeo lên cho ngài.”

Hai người đẩy tới đẩy lui một lát, đầu Mạnh Ngôn Khanh nóng lên, liền nhón chân cầm lá bùa Quan Âm đưa về phía cổ Trần Mục.

Kết quả một lần tới gần này, cả người Trần Mục đều cảm thấy không tốt.

Trong nháy mắt hắn cảm nhận được ý nghĩa thực sự của câu ‘Ôn hương noãn ngọc’, cũng hiểu vì sao cao nhân lại thích cảm ngộ nhân sinh trên đỉnh núi tuyết.

Bởi vì chỉ có ở đó, mới có thể thực sự cảm nhận được cội nguồn vẻ đẹp của sự sống.

Mà Mạnh Ngôn Khanh cũng ý thức được hành động lần này của mình không ổn.

Khuôn mặt ‘bụp’ một cái, biến thành quả hồng nhỏ.

Sau khi buộc xong lá bùa, nàng liền làm bộ như không có chuyện gì nói: “Lá bùa Quan Âm này là do Tây Linh Phương Trượng tự mình khai quang, có tác dụng bảo hộ bình an.”

Ngay sau đó, lại cố gắng nói đùa một câu: “Đáng tiếc Tiểu Vĩ không phải con gái, nếu không đã lấy thân báo đáp rồi.”

Hắn không thể lấy thân báo đáp, nhưng ngươi có thể mà... Trần Mục ho khan hai tiếng, gượng cười: “Vậy cảm ơn bá mẫu.”

Sau khi Trần Mục rời đi, Mạnh Ngôn Khanh vẫn luôn cố gắng ra vẻ trấn định mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng sờ sờ lên hai gò má nóng rực của bản thân, thầm tự mắng: “Sao lại lần nào cũng thất thố trước mặt tên tiểu thử thối này như vậy.

Nhớ tới bản thân tuổi cũng đã cao, tâm tình không khỏi trầm xuống.

Trở lại trong phòng, thoáng nhìn đứa con gái nhỏ đang ôm kẹo hạt dẻ gặm.

Mạnh Ngôn Khanh đi qua lấy kẹo hạt dẻ ra, lạnh lùng nói:

“Đủ rồi, lát nữa còn phải đi học, mau tranh thủ thời gian viết bài thầy giáo ngươi giao cho đi.”

Nói xong, lại nhìn thấy trên bàn có mấy tờ giấy tuyên đã viết.

“Viết xong rồi?”

Mạnh Ngôn Khanh hơi kinh ngạc, thuận tay cầm một tờ giấy tuyên lên, sau đó nhíu mày nói: “Chữ viết sao lại khó nhìn như vậy, chẳng khác gì giun bò cả.”

Xem hết dòng thứ nhất toàn chữ ‘Ngỗng, ngỗng, ngỗng’, mày liễu lập tức dựng thẳng lên, vô thức muốn cầm thước đánh người.

Nhưng khi ánh mắt rơi xuống dòng tiếp theo, mỹ phụ liền ngây ngẩn cả người.

...

Trở lại nha môn, Trần Mục thấy bọn nha dịch đang tụ lại thành từng tốp nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau, vẻ mặt từng người đều vô cùng lo lắng.

Trần Mục cho là bọn họ đang thảo luận về bản án tối qua, không để ý tới.

“Bộ đầu!”

Trương A Vĩ ngồi ở nơi hẻo lánh, thấy Trần Mục về thì vẻ mặt hối hoảng đứng dậy bước nhanh tới, trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện.”

Trần Mục đánh tiếng lộp bộp trong lòng.

Không thể nào, chẳng lẽ lại có người chết?

Trương A Vĩ nói: “Tối hôm qua đại nhân phái ra hai huynh đệ trọng đại đội đến huyện Ma Lăng báo tin cho cha mẹ Mục Hương Nhi, ngươi đoán xem có chuyện gì xảy ra?”

“Chết?”

Từ vẻ mặt của đối phương và nha dịch xung quanh, Trần Mục cũng không khó đoán ra kết quả.

Trương A Vĩ gật đầu một cái: “Lúc huynh đệ đó trở về đã nói, nhà Mục Hương Nhi đều bị đốt sạch, cha mẹ và ca ca của nàng, tất cả đều bị thiêu chết!”

Mẹ nó!

Trần Mục văng một câu tục!

-----

Dịch: MB

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK