• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tranh thủ thời gian trong lúc vội vàng mà thôi. Mà cũng phải nói, sách này còn có thể nâng cao tinh thần..."

Trương A Vĩ cười hì hì, cố gắng làm ra vẻ chững chạc đàng hoàng, không để đến sự khinh bỉ từ Trần Mục.

Đèn đuốc trong quán rượu lờ mờ.

Trần Mục ngồi ở đối diện, lúc này tinh thần đang rơi vào trong sự hoảng loạn.

Hắn quay đầu nhìn khắp bốn phía xung quanh giống như máy móc.

Trong con ngươi trống rỗng không có tiêu cự hiện lên sự mê mang.

Kỳ quái!

Chả lẽ vừa mới xuất hiện ảo giác sao?

Hắn liếc thấy Trương A Vĩ đang nhập thần xem sách đen, trong đầu hiện lên cảnh tượng đối phương bị chém thành hai nửa, bỗng nhiên vung tay đánh tới.

Bốp!

Trương A Vĩ ôm đầu, vẻ mặt choáng váng.

Thật vất vả mới tưởng tượng ra hình ảnh đầy nhiệt huyết ở trong đầu, bây giờ đã bị một tát này đánh tan.

"Bộ đầu, ngươi có ý gì thế?"

"Có đau không?"

"Không phải đang nói nhảm sao? Đầu ta cũng không phải là đá." Trương A Vĩ rất im lặng, hoài nghi đầu đối phương đã úng nước.

Trần Mục không nói gì, nhìn bàn tay của mình rồi ngẩn người.

"Bộ đầu, ngươi — — "

Có lẽ đã ý thức được Trần Mục có chút không đúng, Trương A Vĩ vừa muốn hỏi thăm thì chợt nghe thấy một tiếng thét thê lương truyền đến từ bờ bên kia.

Đã xảy ra chuyện!

Trương A Vĩ thay đổi sắc mặt, vô thức cầm lấy thước sắt lao xuống lầu.

Mà khi Trần Mục nghe thấy tiếng thét chói tai này thì giống như bị định thân, con ngươi co lại, cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp người.

Chẳng lẽ là — —

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, khi thấy đã không còn hình bóng Trương A Vĩ đâu thì vội vàng đuổi theo.

. . .

"Cứu ta!"

"Nhanh cứu ta!"

Ở đầu bên kia của cây cầu cũ, cô gái vì hốt hoảng chạy trốn đã làm rơi mất cả giày, lảo đảo chạy về phía Trương A Vĩ.

Cả người nàng nhuốm máu, tóc tai bù xù.

Không rõ dáng vẻ của nàng.

Chỉ có đôi mắt thi thoảng lộ ra khỏi sợi tóc mái, dường như tỏa ra sự âm trầm và lạnh lùng đến cực điểm.

"Chuyện gì thế?"

Trương A Vĩ không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vừa bước nhanh về phía cô gái kia, vừa lên tiếng quát hỏi.

Hai tay áo nàng ta hơi rủ xuống, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi: "Cứu ta!"

"A Vĩ, cẩn thận! !"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi nàng ta rút song đao ra, Trần Mục đã tiến lên đẩy Trương A Vĩ ra!

"Cheng!"

Lưỡi đao đánh tới, nhưng bị thước sắt trong tay Trần Mục cứng rắn chặn lại, tạo ra một tia lửa thật dài.

Thân hình người phụ nữ hơi dừng lại, hiển nhiên không ngờ tới vào lúc nguy cấp đối phương lại phản ứng nhanh như vậy. Sau khi kinh ngạc qua đi, cổ tay nhanh chóng chuyển động, lưỡi đao chém về phía cổ Trần Mục!

"Ra tay! !"

Trần Mục vừa gầm thét với Trương A Vĩ đang đứng bên cạnh, vừa dùng thước sắt chống lại lưỡi đao đoạt mạng trước mắt.

Ở trong Vương triều Đại Viêm, trừ khi có đại án thì nha dịch mới được phân phối phác đao, dưới tình huống bình thường trang bị cơ bản chính là thước sắt.

Loại vũ khí này cũng được gọi là 'Bút Giá Xoa'!

Hình dạng như thước, không lưỡi không nhọn, đầu dưới phần chuôi có hai xiên dễ dàng khắc chế đao kiếm, nó có thể cầm xuôi hoặc cầm ngược.

Một khi tìm đúng huyệt vị của phạm nhân rồi đánh xuống, sẽ làm cho kẻ sau chịu đau đớn cực lớn.

Xoẹt!

Tiếng cọ xát chói tai vang vọng trong màn đêm, Trần Mục khó khăn lắm mới tránh được công kích trí mạng.

Nhưng đầu vai bị lưỡi đao cắt ra một vết thương đau nhói, máu tươi chảy ra.

"Mẹ nó!"

Phản ứng của Trương A Vĩ cũng rất nhanh, sau khi bị Trần Mục nhắc nhở liền vội vàng nắm lấy thước sắt đâm về phía người phụ nữ kia.

Keng!

Thước sắt đâm đến một nửa đã bị đối phương dùng một đao đánh bay ra ngoài, bàn tay Trương A Vĩ chấn động mạnh, cúi đầu nhìn đã thấy tràn đầy máu tươi.

Mà lúc này Trần Mục đã lợi dụng cơ hội, bỗng nhiên vung ống tay áo lên.

Trong nháy mắt, phấn vôi bắn tung tóe!

Bị Trần Mục đánh lén không có chút võ đức, người phụ nữ cuống quýt bảo vệ mặt rồi lui lại, nhưng vẫn bị một ít bột phấn rơi vào mắt.

"Đồ đàn bà thối tha!"

Trương A Vĩ cũng rất ăn ý, lăn mình một cái rồi bổ nhào qua ôm lấy hai chân của người phụ nữ kia.

Người sau muốn vung đao, nhưng lại phát hiện hai tay bị một dây thép mỏng ép xuống bên hông, chỉ đành phải ngả người ngã về phía sau.

Phần đầu va mạnh vào trên cầu, phát ra âm thanh trầm đục.

Lúc mọi người ở đây cho rằng người phụ nữ kia đã bị khống chế thì nàng ta lại ngửa đầu rít gào thê lương, dùng hết toàn lực kéo đứt dây thép!

Trương A Vĩ bị chấn động bay ra ngoài.

Không chờ người phụ nữ này đứng dậy, Trần Mục ở bên cạnh đã tiếp tục đánh lén.

Đầu gối thúc mạnh vào phần dưới bụng của đối phương.

Đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông bị đánh vào nơi này mới hoài nghi cuộc đời, phụ nữ cũng giống vậy, thậm chí còn gấp đôi, không thua gì vụ nổ hạt nhân.

Người phụ nữ rên lên một tiếng, vẫn chịu đựng không hét lên thảm thiết.

Nhưng Trần Mục có thể nhìn thấy tròng mắt của nàng ta trợn lồi ra qua kẽ tóc, hiển nhiên đang rất đau đớn.

Lúc này những bộ khoái khác đã vội vàng chạy đến.

Bịch!

Cũng không biết người phụ nữ này lấy sức từ đâu ra, dùng một đá đá văng Trần Mục ra ngoài, sau đó xoay người nhảy xuống dòng sông lạnh lẽo.

"Hỏa long!"

Trần Mục quát to một tiếng, trên trán hiện đầy gân xanh.

Một bộ khoái mới chạy tới nghe thấy mệnh lệnh của Bộ đầu, ngay lập tức đưa tay lấy một chiếc ống trúc giống với súng hỏa mai từ trên bờ vai xuống rồi ném tới.

Bên ngoài ống trúc có tơ bạc quấn quanh, lớn hơn gấp đôi so với súng hỏa mai bình thường.

Do Thiên Công Viện chế tạo.

Trần Mục gác 'Hỏa long' ở trên thành cầu, ngắm thẳng xuống mặt sông.

Trương A Vĩ nhận lấy một vật thể sáp hình bầu dục to như quả trứng gà từ trong tay tên bộ khoái kia, đập mạnh lên thành cầu, để lộ ra một viên hạt châu màu đen, tiếp theo ấn nó vào phần lõm bên trên hỏa long, sau đó che lỗ tai.

Oanh ~~ Trần Mục bóp cò súng.

Âm thanh như tiếng sấm nổ đột nhiên vang vọng, tạo ra một cơn sóng lớn trên mặt sông, vô số mảnh vụn của tôm cá trôi nổi khắp bốn phía.

Hỏa long mang theo gió mạnh càn quét, làm cho quần áo của bộ khoái xung quanh bay phần phật.

Bả vai của Trần Mục dường như bị trật khớp, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Hắn chịu đựng đau đớn vứt bỏ 'Hỏa long' đã báo hỏng, cúi người nhìn về phía mặt sông đã dần bình tĩnh lại.

Vết máu dần dần lan tràn trên mặt nước. . .

"Xuống dưới!"

Trần Mục phất tay, bốn tên bộ khoái tinh thông bơi lội nhảy vào nước sông, những người khác thì canh giữ ở hai bên bờ sông phòng ngừa hung đồ chạy trốn.

Còn có một đội bộ khoái chạy tới dựng tuyến cảnh giới, ngăn cản người không liên quan tới gần.

------

Dịch: MB

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK