• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi Sư Sơn Lĩnh, Trần Mục và Gia Cát Phương Sồ mỗi người đi một ngả.

Kế hoạch ban đầu vốn là mang hắn đi Ma Lăng Huyện tiếp tục điều tra bản án người nhà Mục Hương Nhi. Nhưng ai biết được nửa đường thì thằng này đổi ý.

Nói là có chuyện gấp cần phải xử lý.

Không còn cách nào khác Trần Mục đành phải cùng với Trương A Vĩ đi Ma Lăng Huyện điều tra.

Sau khi trải qua chuyện này, Trần Mục càng có thêm quyết tâm muốn tu hành.

Thực lực không đủ, vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào người khác.

Chỉ khi bản thân lớn mạnh, mới có thể bảo vệ mình và người nhà, dù sao đây cũng là một thế giới nguy hiểm yêu quái hoành hành.

Mặc dù hắn có vỏ ngoài bất tử, nhưng cũng có thể có ngày lật xe.

Tu hành mới là con đường đúng đắn!

Hơn nữa thông qua hai lần trọng sinh, Trần Mục tạm thời rút ra được một kết luận, đó là sau mỗi lần chết, chỉ có thể trọng sinh đến trước khi chết ba bốn phút.

Cũng không biết sau này thời gian quay về quá khứ có dài hơn một chút hay không.

Ví dụ như sau khi chết, có thể trọng sinh đến trước một giờ, một ngày, một tuần...

Vậy thì thoải mái hơn rồi.

Muốn làm gì thì làm, muốn đến gần ai thì đến.

Vì để tiết kiệm thời gian nên Trần Mục quyết định đi thẳng băng qua bằng đường thủy, trên đường cũng có thể ổn định lại tinh thần, nghiên cứu tình tiết vụ án.

Hai người tìm một chiếc thuyền nhỏ tư nhân.

Chiếc thuyền này được cải tạo qua, bình thường được dùng đi qua sông để làm ăn buôn bán.

Người chèo thuyền là một người đàn ông trung niên họ Tô bốn mươi tuổi.

Bởi vì quanh năm phơi nắng gió thổi ở bên ngoài, nên dàn da ngăm đen rất thô ráp, thân thể rắn chắc cường tráng, đối xử với người khác cũng rất ôn hòa lễ độ.

Trên thuyền còn có một người con gái mười sáu tuổi, là nữ nhi của hắn, tên là Tô Xảo Nhi.

Làn da màu lúa mì, dung mạo thanh tú, đặc biệt là dáng vẻ trẻ con kết hợp với sức sống thanh xuân của thiếu nữ.

Bình thường đi theo giúp đỡ cho phụ thân, châm trà cho khách hoặc là làm món ăn từ thủy sản.

Trên thuyền còn có bếp lò.

Trần Mục tùy ý chọn mấy phần cá nướng, thoải mái tựa lên nệm lông mềm lấy ở Cúc Xuân Lâu, nhìn thoáng qua một mảnh ghi chép chồng chất.

Tuy trước đó đã xem qua, nhưng nghiên cứu lại một lần nữa vẫn có giá trị đấy.

"Vẫn đang suy nghĩ về những con... yêu quái kia?"

Nhìn sắc mặt Trương A Vĩ có chút ngẩn ngơ, Trần Mục cho rằng đối phương còn đắm chìm trong sự sợ hãi khi gặp bạch cốt khôi, an ủi: "Không cần sợ, ngươi coi chúng như mấy tên côn đồ mà thôi."

Trương A Vĩ lắc đầu: "Ta không sợ hãi, chỉ là đang suy nghĩ chuyện khác."

"Có ý kiến mới về bản án?"

"Chưa, không có..."

Trương A Vĩ vội vàng khoát tay, cười khổ nói: "Cái trình độ này của ta có thể nghĩ thêm cái gì về bản án, còn không bằng một phần mười bộ đầu."

Một phần mười?

Chàng trai này vẫn chưa đánh giá đúng bản thân ah.

Trần Mục không có chút khách khí, đả kích nói: "Nếu ngươi thực sự có một phần của ta, cũng không trở thành lưu manh như bây giờ, nhiều lắm là một phần mười lăm."

Trương A Vĩ: "..."

Lặng im hồi lâu, Trương A Vĩ thấp giọng hỏi: "Bộ đầu, các nàng... thực sự không sạch sẽ sao?"

"Cái gì?"

Đang phân tích ghi chép, Trần Mục ngẩn người, không hiểu ý của đối phương.

Trương A Vĩ xoa đầu lúng ta lúng túng cười cười: "Đúng là...những cô nương ở Cúc Xuân Lâu kia...Lời ngươi nói lúc trước."

Trần Mục nhìn chằm chằm hắn không nói gì.

Trong ánh mắt ẩn ý khó hiểu.

Bị đối phương nhìn chằm chằm nên Trương A Vĩ không được tự nhiên, khuôn mặt chợt ửng hồng:

"Ý của ta là..."

"Đừng nói, để ta đoán xem."

Trần Mục khép tập ghi chép, cười tủm tỉm nói: "Có phải lúc ghi chép ở Cúc Xuân Lâu, đã có không ít cô nương hi vọng ngươi giúp nàng chuộc thân?"

Trương A Vĩ trợn tròn mắt như nhìn thấy quỷ.

"Làm sao ngươi biết?"

Trần Mục ah một tiếng, hai tay gối sau đầu, một chân bắc lên trên bàn nhỏ dài, chậm rãi nói:

"Một tháng đã xảy ra hai vụ án mạng, một lần lại thêm một lần quỷ dị, đổi thành ta ở đó cũng sẽ sợ hãi, huống chi là những cô nương kia.

Ban ngày lo lắng hãi hùng, buổi tối cũng phải chịu tinh thụ ba, các nàng cũng khổ lắm ah."

Trương A Vĩ im lặng.

Trần Mục nói tiếp: "Có phải là các nàng còn nói không cần ngươi bỏ tiền, các nàng sẽ tự mình đưa tiền chuộc thân giao cho ngươi."

Trương A Vĩ lại trợn tròn mắt nhìn, hiển nhiên bị Trần Mục nói đúng rồi.

Hắn đã được chứng kiến sự lợi hại của bộ đầu rồi.

Cảm thấy ở trước mặt hắn không có bất kì bí mật nào có thể che dấu.

Trần Mục thản nhiên nói: "Các cô nương ở nơi đó, không người nào là không tinh ranh, vì sao không tìm người khác mà hết lần này đến lần khác lại tìm ngươi, còn tình nguyện tự móc tiền túi?

Đơn giản là vì nghĩ ngươi thành thực, mang tai mềm thôi, tiếp cận cũng dễ.

Hơn nữa sở dĩ các nàng tìm ngươi còn vì một điểm quan trọng nhất, nguyên nhân là... thân phận của ngươi."

"Thân phận?"

Trương A Vĩ không hiểu.

Trần Mục ngồi thẳng người, nghiêm túc phân tích nói:

"Ông chủ đằng sau Cúc Xuân Lâu thật sự không đơn giản, nếu như chuộc thân dễ như vậy, thì sau khi xảy ra án mạng những cô nương kia đã sớm chạy hết một nửa.

Trước khi tìm ngươi, chắc chắn các nàng cũng tìm những người khác nhờ giúp chuộc thân, nhưng kết quả đều không tốt, chứng tỏ lão bản căn bản không muốn thả người.

Lúc này, tác dụng của làm quan đã đến.

Mặc dù ngươi chỉ là một tên sai dịch nhỏ, nhưng theo một nghĩa nào đó thì cũng là một vị chúa đất nhỏ, an ninh của vùng Cúc Xuân Lâu là do ngươi phụ trách đấy.

Nếu như ngươi đi chuộc thân, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều, hiểu chưa?"

"Thì ra là vậy." Trương A Vĩ giật mình.

Tâm tình lại phức tạp không rõ.

Vốn còn tưởng rằng những cô nương kia coi hắn là người đứng đắn mới khẩn cầu hắn chuộc thân cơ, không nghĩ đến bên trong còn nhiều khúc cong như vậy.

Quả nhiên các cô nương ở những nơi đó đều không đơn giản.

Trương A Vĩ cầm chén trà, xoắn xuýt trong chốc lát rồi nói: "Bộ đầu, cho dù là thế, nhưng các nàng cũng là muốn thoát khỏi chỗ đó, ta cảm thấy được..."

 "Cô nương nào!"

Đột nhiên sắc mặt Trần Mục trở nên nghiêm túc.

Sắc mặt Trương A Vĩ mờ mịt.

Trần Mục nói: "Xem bộ dạng của ngươi như vậy, chắc chắn là coi trọng một cô nương ở trong đó, thấy rõ ý định chuộc thân cho nàng rồi, nàng là ai?"

Trương A Vĩ không ngờ đến chuyện này đối phương cũng đoán được rồi, úp úp mở mở cả buổi mới nói: "Chính là một nha hoàn... Năm ngoái nàng bị bán đến Cúc Xuân Lâu, không tiếp khách, ta cảm thấy..."

"Nàng có tiền chuộc thân sao?" Trần Mục ngắt lời hắn hỏi.

Trương A Vĩ khẽ gật đầu: "Có một ít, tuy không nhiều lắm, nhưng ta gom góp một chút cũng đủ chuộc thân cho nàng rồi."

"Cho dù nàng là một nha hoàn, với địa vị ở Cúc Xuân Lâu, chuộc thân cũng phải mất khoảng năm mươi lạng, đã là một nha hoàn còn không tiếp khách, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Trừ phi là đi trộm."

"..."

Trương A Vĩ há hốc mồm, không phản bác được.

Nhìn bộ dạng thất thần của huynh đệ tốt, Trần Mục vỗ vỗ vai hắn, ấm áp nói: "Thực sự ưa thích nàng?"

"Đúng là...cảm thấy có chút hợp nhau, cũng chưa nói đến thích..."

Tiểu tử buồn bực hờn dỗi nói.

Nhìn bộ dạng này của Trương A Vĩ, Trần Mục còn không biết thằng này thực sự động tâm, thầm thở dài.

Thằng này kiếp trước chắc chắn là một cao tăng đắc đạo.

Dù cho người khác đi vào khạc đờm rồi, cũng muốn xâm nhập hóa cái duyên.

"Hay là giới thiệu Xảo Nhi cho ngươi?"

Trần Mục chỉ Xảo Nhi đang nướng cá ở ngoài khoang thuyền.

Trương A Vĩ vội vàng lắc đầu: "Được rồi đó, nha đầu kia tâm rất cao đấy, nghe nói có vài người gia đình quyền quý qua cầu thân, nhưng người ta đều không nhìn trúng."

Trần Mục cười nói: "Không nhìn trúng không có nghĩa là tâm người ta cao, chỉ là không thích hợp mà thôi."

"Dù sao ta cũng không thể."

Giọng điệu Trương A Vĩ kiên quyết.

Thằng này thích cô nương đã ngủ với người khác rồi ah... Trần Mục trợn trắng mắt, cũng lười đi khuyên nhủ.

"Trần Bộ đầu, cá nướng của các ngươi đến rồi."

Giọng nói dễ nghe lanh lảnh, Tô Xảo Nhi bưng cá đã nướng chính tiến vào buồng nhỏ trên thuyền, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú dính một chút mồ hôi, càng thêm xinh đẹp.

Tay nghề của tiểu nha đầu cũng không tệ lắm.

Cá vàng óng ánh, mùi thơm lan tỏa, bên ngoài xốp giòn bên trong mềm.

"Trần Bộ đầu, các ngươi dùng từ từ."

Sau khi thêm nước trà một lần nữa, tiểu cô nương chuẩn bị rời đi.

Nhìn vòng eo mềm dẻo y hệt nhánh liễu của tiểu cô nương, Trần Mục nhất thời cao hứng, nhanh miệng hỏi: "Xảo Nhi, có bào ngư không?"

"Bào ngư?"

Tô Xảo Nhi mở to đôi mắt trong veo như nước, giống như sao sáng trong đêm đen.

"Có sao?" Trần Mục cười hỏi.

Tô Xảo Nhi mân mê môi: "Trần Bộ Đầu ngài đang nói giỡn sao, chỗ nhỏ này của chúng ta làm sao có sơn hào hải vị như vậy, nếu ngài thực sự muốn ăn, có thể đi Vạn Hương Lâu ah."

Thiếu nữ có chút tức giận.

Cho rằng đối phương cố ý bới móc.

"Nhưng ta lại muốn nếm thử bào ngư của ngươi." Bộ dạng Trần Mục chăm chú, "Dù sao thủ nghệ của ngươi tốt hơn nhiều so với đầu bếp kia."

Nghe thấy đối phương tán thưởng tài nghệ của nàng, ý nghĩ lúc trước lập tức tan thành mây khói.

Hai tay thiếu nữ chọc vào eo, cười dịu dàng nói: "Có thể ah, ngày nào đó Trần Bộ đầu có thể đi mua một ít đồ tươi, ta làm miễn phí cho ngài."

"Nói rồi nhé."

Nụ cười trên miệng Trần Mục rộng hơn, "Đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ nếm thử bào ngư tươi sốt mới lạ của ngươi, không có gì, chỉ là bỗng chốc muốn thử hương vị biển cả thôi."

"Một lời đã định."

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn rời khỏi buồng nhỏ trên thuyền.

-----

Dịch: MB

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang