"Đại nhân đang nói gì vậy? Tiểu dân nghe. . . Nghe không hiểu."
Mục Nhị Hà mờ mịt hỏi.
Trong ánh mắt hiện ra cảm xúc vô tội giống như đứa trẻ.
Trần Mục vẫy tay gọi Trương A Vĩ đến, kề sát bên tai đối phương thì thầm vài câu. Người sau gật đầu, sau đó vội vàng rời khỏi tiểu viện.
"Mục Nhị Hà, bao lâu rồi ngươi mới gặp cháu gái mình."
Trần Mục hỏi.
Mục Nhị Hà hơi ngơ ngác, tiếp đó đáp: "Rất ít gặp mặt, lần cuối đã là năm trước rồi. Dù sao ta cũng rất bận, ngày thường rất ít qua lại với đại ca bọn họ."
"Ngày thường quan hệ của ngươi với nhà đại ca thế nào?"
"Chuyện này. . ." Mục Nhị Hà hơi do dự, cười khổ nói, "Không dối gạt đại nhân, kỳ thật quan hệ của ta với nhà đại ca bọn họ rất bình thường."
"Có thù oán không." Trần Mục nhìn chằm chằm vào đối phương.
Ánh mắt này dường như có thể nhìn thấu tất cả, khiến cho đối phương có cảm giác áp lực rất lớn.
Mục Nhị Hà vội vàng xua tay: "Thế thì không có, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, làm sao có thù oán gì được."
"Tình cảm của ngươi và phu nhân thế nào?"
"Rất. . . Rất tốt."
"Rất tốt?"
Trần Mục nhìn thấy trên mặt, trên cổ và bộ ngực hắn có một số vết ngấn, rõ ràng là bị móng tay cào, hừ lạnh nói, "Đúng là rất tốt."
Rất hiển nhiên, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, tình cảm cũng không hòa thuận.
Hơn nữa Mục Nhị Hà còn là phe yếu thế.
Trần Mục lại hỏi tùy ý mấy vấn đề nhìn như không quan trọng, Trương A Vĩ rời đi lúc nãy đã chạy về, cầm theo một bản ghi chép đơn giản đưa cho Trần Mục.
"Bộ đầu, trên cơ bản là thật."
"Vất vả rồi."
Trần Mục nhận lấy bản ghi chép.
Sau khi xem xong, hắn lại đến gần Mục Nhị Hà, giọng nói hoàn toàn không còn ôn hòa như trước đó, mà trở nên rét lạnh như đao:
"Mùng hai tháng sáu, ngươi về nhà lúc nào!"
Cảm nhận được bức người hung thế, Mục Nhị Hà thân thể run lên một cái, cưỡng ép gạt ra nụ cười khó coi: "Đại nhân, vừa rồi tiểu dân đã nói, là giờ Thân ba khắc trở về nhà."
Người đàn ông bởi vì khẩn trương mà hai tay siết chặt quần áo, dường như sắp xé rách.
Cái trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Khóe môi Trần Mục hiện lên một nụ cười lạnh, vung vẩy bút trong tay: "Nhưng có hàng xóm nhìn thấy xe ngựa của ngươi đến giờ Thân một khắc mới xuất hiện ở cửa nhà."
Cả người Mục Nhị Hà run rẩy:
"Có thể. . . Có thể là tiểu dân nhớ sai."
"Ồ, nhớ sai. Vậy tại sao qua thời gian nửa nén hương, ngươi lại lấy xe ngựa đi ra chứ?"
Sắc mặt Mục Nhị Hà bỗng trắng bệch.
Bờ môi run rẩy, nói lắp bắp: "Ta. . . Ta. . . Đúng rồi, ta về nhà lấy đồ."
"Lấy thứ gì?"
"Bánh xe. . . Bánh xe hỏng hóc, ta về tìm công cụ sửa chữa. Đúng, đúng, ta sửa xe."
Giọng điệu của Mục Nhị Hà bắt đầu nhanh hơn, thanh âm nặng thêm một chút.
Dương như đang cố gắng nhấn mạnh tính chân thật.
"Không đúng! Thân là phu xe làm thuê, sẽ thường xuyên gặp được việc xe xuất hiện vấn đề, cho nên đều sẽ mang theo công cụ. Vì sao ngươi lại để công cụ ở trong nhà."
"Ta. . . Ta. . . Ta. . ."
"Có phải đúng lúc để quên." Trần Mục cho ra một lý do.
"Đúng, đúng, đúng vậy. . ."
Lúc này cảm xúc Mục Nhị Hà đang hỗn loạn cho nên đã vội vàng gật đầu, gượng cười giải thích, "Lớn tuổi rồi, đôi khi hay quên."
Mồ hôi rơi xuống như mưa.
Vạch ra vết bẩn trên gương mặt xanh đen của người đàn ông.
Mặc dù hắn cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng người ở chỗ này đều đã nhìn ra trong lòng hắn đang khủng hoảng.
Lý thị ở bên cạnh ý thức được gì đó, sắc mặt dần trắng bệch.
"Tốt, tạm thời tin tưởng ngươi tới sửa xe. Thế thì sau khi sửa xong ngươi đã đi đâu? Có ai ngồi trong xe của ngươi."
Trần Mục từng bước ép hỏi.
Mục Nhị Hà lấy mu bàn tay lau mồ hôi, nói: "Ta đến Đông Sơn Cương bên kia tìm chuyện làm ăn, nhưng. . . Đáng tiếc không có người, sau đó ta mới trở về."
Đông Sơn Cương là một nơi vắng vẻ trong Thanh Ngọc Huyện, ít người đi qua nơi đó.
Trần Mục vươn ngón tay cái ra: "Không tôi, không tồi! Trong thời gian ngắn đã có thể bịa ra chuyện này này, đúng là làm khó ngươi rồi."
"Đại nhân, ta . . ."
"Mùng một tháng sáu, Đông Sơn Cương đã xảy ra một vụ sạt lở, chặn ngang đường cái, chỉ có thể đi đường nhỏ Kinh Tây và đường mòn phía sau Thúy Vân Sơn. Ngươi đi đường nào?"
Trần Mục nhìn đối phương không chớp mắt.
Mục Nhị Hà há to miệng, cắn răng nói: "Đưỡng mòn phía sau Thúy Vân Sơn."
"Ngươi chắc chắn không?"
"Ta thề, lúc ấy đã đi đường mòn, còn thiếu chút nữa bị chật chân."
Nhìn qua Mục Nhị Hà rất bình tĩnh, Trần Mục thở dài, nhẹ nhàng nói: "Đừng gượng chống, bây giờ đầu óc của ngươi đã loạn rồi."
"Cái. . . Cái gì?"
"Đông Sơn Cương không hề có chuyện sạt lở, ngươi thân là phu xe làm thuê, chả lẽ không biết đường chính có bị chắn hay không à? Ha ha, quá thất trách rồi."
Trần Mục không hề che giấu ý mỉa mai.
Mục Nhị Hà ngây người.
Hắn há to miệng muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng không thể phát ra một chữ nào.
Lúc này dường như hắn đã già đi mấy chục tuổi, hai mắt trống rỗng.
"Lần thứ nhất giết người sao?"
Trần Mục hỏi.
"Giết. . . Giết người?"
Mục Nhị Hà đang ngẩn ngơ bỗng bị từ này kích thích.
Hắn hét lên như bị điên:
"Ta không giết người! Ta không giết nàng! Ta không giết!"
Mọi người thấy hắn đã điên cuồng, tất cả đều hiểu người đàn ông nhìn như trung thực trước mặt này, chính là hung thủ sát hại Mục Hương Nhi!
"Đi, dẫn ngươi đến hiện trường để nhớ lại nhé."
Trần Mục túm lấy cổ áo ở phần gáy của Mục Nhị Hà, gần như kéo hắn đi tới một căn phòng có thùng tắm.
"Tầm giờ Tỵ ngày mùng hai tháng sáu, Mục Hương Nhi tới nhà các ngươi.
Giờ Mùi ba khắc, Lý thị ra ngoài đến Bích Thanh Uyển giao đồ thêu. Giờ Thân một khắc, ngươi về đến nhà, thấy được Mục Hương Nhi đang tắm. . .
Không, chắc lúc đó Mục Hương Nhi vừa mới tắm xong, đang lau khô người.
Bởi vì quan hệ vợ chồng bất hòa từ lâu, hơn nữa bởi vì nguyên nhân công việc và bản thân, ngay khi nhìn thấy chất nữ tắm, hormone giống đực chiếm giữ lý trí của ngươi."
Đám người không hiểu 'hormone giống đực' là gì, nhưng không cản trở việc lý giải được ý nghĩa trong đó.
Trần Mục tiếp tục nói:
"Thế là. . . Ngươi sinh ra tâm tư dòm ngó với Mục Hương Nhi, trong giây phút kích động đã tiến vào phòng muốn cưỡng hiếp!"
Trần Mục vừa nói, vừa chỉ vào dấu vết dưới chân bàn:
"Trong lúc Mục Hương Nhi giãy dụa đã ngã xuống đất, vô tình còn kéo theo cái bàn này di chuyển.
Có lẽ là do tiếng cầu cứu của nàng quá lớn, cho nên đã khiến ngươi khôi phục một chút lý trí, nhưng cũng kích thích ý nghĩ giết người của ngươi.
Để phòng ngừa việc bị hàng xóm nghe được, trong lúc hốt hoảng ngươi đã lấy dây thắt lưng của Mục Hương Nhi thắt cổ nàng. . .
Cuối cùng dẫn đến việc nàng tử vong!
Dù sao lúc đó cũng không có dây thừng gì, lại căn cứ vào vết thương trên cổ Mục Hương Nhi, chỉ có thể là dây thắt lưng tán loạn trên mặt đất.
Ta nói đúng không?"
Trần Mục lạnh lùng nhìn người đàn ông đang dựa lưng vào cửa, thanh âm tựa như cửu u địa ngục, làm cho người ta không rét mà run.
Bịch!
Mục Nhị Hà co quắp quỳ trên mặt đất giống như bùn nhão.
Tựa như bị rút khô tất cả sức lực.
Thân thể của hắn chậm rãi còng xuống, cái trán nện mạnh lên mặt đất cứng rắn.
Tiếng gào khóc khàn khàn vang lên.
Người đàn ông này đã từ bỏ chút chống cự cuối cùng, thừa nhận tội ác bản thân đã làm.
-----
Dịch: MB